Sáng hôm sau.
Ngải Sâm sốt ruột cử người đến "mời" Trầm Ngư rời khỏi biệt thự gia tộc họ Ngải.
Có lẽ vì không muốn nhìn thấy đứa con gái khiến mình thất vọng, Ngải Sâm không hề xuất hiện.
Trên xe bay đến bến cảng, Trầm Ngư ôm chiếc vali nhỏ duy nhất mang theo từ nhà họ Ngải, ngồi yên lặng ở hàng ghế sau. Qua lớp kính trong suốt, cô nhìn những tòa nhà chọc trời và đủ loại phương tiện đang bay lượn ngoài kia, dù cùng chức năng như chiếc xe cô đang đi, nhưng hình dáng thì vô cùng kỳ lạ và đa dạng.
[Thế giới này thật sự rất thần kỳ.]
Trầm Ngư không khỏi cảm thán.
Chỉ một đoạn đường ngắn thôi cũng đủ khiến cô nhận ra sự khác biệt to lớn giữa thế giới này và những thế giới cô từng xuyên qua trước đó.
Loài người ở đây, ngoài đặc tính s.i.n.h d.ụ.c phụ, thì không khác mấy so với con người ở các thế giới trước.
Thế nhưng họ đã đạt được những điều mà ở Thương Lan Giới chỉ có tu sĩ mới làm được.
Trầm Ngư cảm thấy nếu không phải bị hệ thống truyện ngọt ép buộc đến đây, có lẽ cô sẽ thật sự rất muốn tìm hiểu thêm về thế giới này.
Tuy nhiên, hiện tại, điều quan trọng nhất với cô... vẫn là làm sao để kéo sập vai nam chính của thế giới này.
Hệ thống truyện ngọt bị làm cho lóa mắt bởi sự ngoan ngoãn hiếm có của Trầm Ngư, hoàn toàn không nhận ra những tính toán trong lòng cô.
Chiếc xe bay lao vun vút, chỉ chưa đầy nửa tiếng, Trầm Ngư đã đến bến cảng số một của Đế Đô, nơi cách biệt thự nhà họ Ngải một khoảng rất xa.
Dưới sự giám sát của hai beta được Ngải Sâm phái đi hộ tống, Trầm Ngư bước xuống từ xe bay.
Hệ thống bắt đầu hướng dẫn cô trong đầu.
[Ký chủ chỉ cần thoát khỏi hai beta này, lên một phi thuyền khác rời khỏi tinh cầu này, và đến khi phi thuyền đi qua tinh cầu Ngải Luân Tạp thì xuống. Nam chính vốn dĩ hôm nay sẽ trở lại Đế Đô để tham dự lễ thành niên, nhưng hiện đang bị kẹt ở tinh cầu đó. Chỉ cần ký chủ xuất hiện trước mặt nam chính vào lúc ấy, hắn chắc chắn sẽ yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên. Khi đó, cốt truyện sẽ tiến triển thuận lợi, và ký chủ cũng có thể nhanh chóng trở về thế giới của mình.]
Có lẽ sợ Trầm Ngư đổi ý giữa chừng, hệ thống truyện ngọt ra sức vẽ ra đủ loại lợi ích khi cô thuận theo kịch bản đã định...
Trầm Ngư không trả lời lời hệ thống, nhưng hành động của cô lại như đang ngầm cho thấy cô đã nghe theo lời khuyên của nó.
Sau khi đi theo hai beta một đoạn, Trầm Ngư bỗng ôm bụng, vẻ mặt khó chịu, rồi nói:
"Đợi một chút, ta thấy không khỏe, cần đi vệ sinh."
Hai beta quay lại nhìn cô, ánh mắt có phần do dự:
"Nhưng thưa tiểu thư, ngài Ngải Sâm dặn chúng tôi phải hộ tống cô đến tinh cầu Hoa Hồng an toàn."
Trầm Ngư nhíu mày khi nghe thế:
"Cha ta đúng là bảo các anh đưa ta đến tinh cầu Hoa Hồng, nhưng ông ấy cũng không cho phép các anh ngược đãi ta. Ta mặc kệ. Bây giờ ta thấy khó chịu và cần đi vệ sinh. Nếu các anh không cho ta đi, sau khi về nhà, ta sẽ yêu cầu đuổi thẳng cổ các anh khỏi nhà họ Ngải."
Hai beta này đúng là thân tín của Ngải Sâm, được ông ta căn dặn nghiêm khắc phải hộ tống Trầm Ngư đến tinh cầu Hoa Hồng an toàn.
Tuy nhiên, họ lại không biết chuyện gì đã thực sự xảy ra giữa cha con Ngải Sâm và Trầm Ngư.
Thế nên sau khi nghe Trầm Ngư nói vậy, cả hai do dự một lát rồi lùi lại nửa bước, nói:
"Lệnh của lão gia là chúng tôi phải luôn theo sát tiểu thư."
Nghĩa là họ sẽ đi theo cô vào tận nhà vệ sinh.
Trầm Ngư nhướng mày, ánh mắt lướt qua hai người, vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu vì bị xúc phạm.
Hai beta bị ánh mắt của cô quét qua lập tức cúi đầu theo phản xạ, nhưng thái độ vẫn rất cứng rắn.
Một lát sau, họ nghe thấy giọng nói bất lực của cô gái:
"Hừ, tùy các anh."
Dứt lời, Trầm Ngư quay người đi thẳng đến khu vệ sinh của cảng vũ trụ.
Hai beta nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng bước theo sau cô.
Trầm Ngư liếc nhìn hai người phía sau bằng khóe mắt, khẽ cong môi rồi đi thẳng vào khu vệ sinh dành cho khách VIP.
Mỗi phòng vệ sinh VIP đều tách biệt. Hai beta theo bản năng bước theo cô vào bên trong.
Ngay khi họ vừa bước vào, một luồng gió nhẹ lướt qua gáy họ.
Trước khi kịp phản ứng, Trầm Ngư đã vung thanh sắt trong tay, đánh mạnh vào một huyệt đạo ở gáy họ.
Hai beta cố gắng quay đầu lại, nhưng cuối cùng không thể chống lại cơn choáng váng đang xâm chiếm đầu óc, rồi gục xuống, bất tỉnh tại chỗ.
Sau khi cả hai ngã xuống, Trầm Ngư mới nới lỏng lực tay.
Cô lẩm bẩm:
"Có vẻ cấu tạo thể chất của con người ở thế giới này cũng chẳng khác gì người ở Thương Lan giới."
Tuy nhiên, cơ thể mà cô đang sử dụng bây giờ thật sự quá yếu. Chỉ đánh ngất hai người thôi mà toàn thân cô đã mỏi nhừ như sắp kiệt sức.
Còn hai người kia, vốn dĩ trong cốt truyện cũng chỉ là beta bình thường, tồn tại làm nền cho các alpha mạnh mẽ.
Hệ thống nhìn Trầm Ngư đang th* d*c, lại liếc hai beta đang nằm bất tỉnh dưới sàn, liền dè dặt lên tiếng:
[Cơ thể của omega rất yếu. Ký chủ không nên hành động bốc đồng. Nếu c.h.ế.t ở thế giới này, sẽ không có cơ hội khởi động lại.]
Trầm Ngư phớt lờ lời của hệ thống truyện ngọt, kéo hai beta vào trong phòng vệ sinh, giấu họ vào một buồng, sau đó đổi trạng thái cửa phòng thành "Đang sửa chữa".
Sắp xếp xong xuôi, cô chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch của mình rồi bình tĩnh bước ra ngoài.
Rời khỏi nhà vệ sinh, Trầm Ngư đi thẳng tới quầy phục vụ robot trong sảnh chờ cảng vũ trụ. Sau một hồi tìm kiếm các điểm đến, cô cuối cùng cũng chọn được mục tiêu.
Thanh toán. Mua vé.
Chỉ vài giây sau, một tấm vé nhỏ từ từ chui ra từ khe máy trước mặt cô.
Hoàn tất mọi việc, Trầm Ngư lập tức tháo thiết bị thông minh trên cổ tay xuống và ném nó vào phía trước robot dọn vệ sinh gần đó.
Robot phát hiện vật thể lạ, nhanh chóng khởi động, nuốt thiết bị vào bụng rồi biến mất.
Hệ thống truyện ngọt phát hiện điểm đến của Trầm Ngư, sửng sốt đến mức giọng cơ khí méo mó:
[Phi thuyền này... ký chủ, ngươi đang tự tìm đường chết!]
Trầm Ngư ngồi trong sảnh chờ, đợi phi thuyền đến cảng cập bến.
Nghe xong lời hệ thống, cô khẽ nhếch môi nở nụ cười khó đoán.
[Chết à?]
[Tất nhiên! Ký chủ nên biết phi thuyền này đã bị quân phản loạn chiếm đoạt, toàn bộ người trên đó đều đã bị tẩy não. Họ chuẩn bị thực hiện một vụ tấn công cảm tử vào tinh cầu nơi nam chính đang cư trú, tất cả sẽ chết.]
Hệ thống cho rằng Trầm Ngư đã bỏ sót chi tiết này khi đọc nguyên tác, liền lập tức chiếu lại đoạn cốt truyện cho cô xem.
Trầm Ngư nhắm mắt lại, bình thản nói:
[Vậy thì sao?]
[Ngươi đang tìm cái c.h.ế.t đấy.]
[Ngươi chắc không?]
Trầm Ngư ngẩng đầu, mở mắt. Trên trần nhà bằng kính trong suốt, bầu trời sao rực rỡ trải dài vô tận.
[Tất nhiên là...]
Hai từ cuối cùng, hệ thống truyện ngọt không thể nói hết, vì đã hoàn toàn bị Trầm Ngư chặn lại.
Không còn sự phiền nhiễu từ hệ thống, Trầm Ngư tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến khi phi thuyền chuẩn bị cất cánh, Trầm Ngư thức dậy đúng giờ.
Đôi mắt cô trong suốt, tỉnh táo. Dưới sự dẫn đường của đèn chỉ dẫn và âm thanh thông báo trong đại sảnh, Trầm Ngư nhanh chóng tìm đến cảng mà phi thuyền cô vừa mua vé đang đậu.
Ở khu cảng hẻo lánh nhất sảnh chờ, một chiếc phi thuyền cũ kỹ đậu im lìm, rõ ràng đã bị lạc hậu mấy chục năm so với các phi thuyền khác xung quanh.
Trong thời đại công nghệ phát triển tột bậc như hiện tại, phi thuyền này vẫn giữ nguyên kiểu kiểm tra vé thủ công.
Trầm Ngư đứng cuối hàng đợi kiểm tra vé, lặng lẽ quan sát những người đang xếp hàng cùng mình.
Không giống như những alpha và omega quý tộc cô từng thấy trong sảnh chờ ban nãy, hành khách của chuyến phi thuyền này trông khắc khổ hơn rất nhiều.
Quần áo họ mặc nhìn qua đã biết là loại vải rẻ tiền.
Một alpha quý tộc tình cờ đi ngang, thấy cảnh tượng chen chúc ấy thì lộ rõ vẻ chán ghét.
Gã nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh miệt với đám dân đen đang xếp hàng.
Rồi quay người, cố ý tránh xa khu vực này mà đi thẳng đến cổng khác.
Trầm Ngư khẽ cau mày trước sự ngạo mạn lộ liễu của alpha kia.
Tuy nhiên, nhóm beta xếp hàng bên cạnh cô thì có vẻ đã quen với cảnh này. Họ chỉ liếc nhìn alpha ấy một cái, rồi thản nhiên quay đi.
Trầm Ngư chớp mắt, thầm nói với hệ thống:
[Chẳng trách họ dám tấn công cảm tử tinh cầu Ngải Luân Tạp."
Chỉ vì là alpha, gã có thể công khai sỉ nhục và khinh thường beta.
Mà đó mới chỉ là bề nổi. Ai biết được sau lưng gã còn tệ đến mức nào.
Cộng thêm khoảng cách giai cấp khổng lồ giữa alpha, beta và omega trong thế giới này... chẳng trách người ta nổi dậy.
Hàng đợi soát vé dần di chuyển, rất nhanh đã đến lượt Trầm Ngư.
Cô đưa tấm vé cho nhân viên kiểm soát. Người đó kiểm tra xong liền ngẩng đầu nhìn Trầm Ngư, nhướng mày hỏi:
"Cô là omega? Cô chắc chắn muốn lên phi thuyền này chứ? Cô biết điểm đến lần này là đâu không?"
Trầm Ngư khẽ cười:
"Tôi không phải omega."
Theo quy tắc ở thế giới này, một omega đã mất tuyến pheromone đồng nghĩa mất đi khả năng sinh sản.
Và omega không thể sinh con thì không còn được coi là omega nữa.
"Ồ, xin lỗi nhé. Chỉ là cô nhỏ quá, tôi cứ tưởng chỉ có omega mới nhỏ như thế."
"Có lẽ vậy. Giờ tôi có thể lên chưa? Tôi biết rõ nơi chúng ta sẽ đến lần này."
Trầm Ngư cố ý dùng từ "chúng ta" thay vì "tôi".
Nghe vậy, biểu cảm cảnh giác trên mặt nhân viên soát vé cũng dịu xuống đôi chút.
Sau khi dùng một thiết bị để quét Trầm Ngư, biểu cảm trên mặt người soát vé càng trở nên thoải mái hơn.
"Đương nhiên là được. Mời vào. Chúc cô có một chuyến đi vui vẻ."
Trầm Ngư mỉm cười, khẽ gật đầu với người đối diện, sau đó bước thẳng lên phi thuyền trước mặt.
Tấm vé không ghi chỗ ngồi cụ thể, nên Trầm Ngư chọn một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Chỉ sau một lúc, những hành khách khác cũng lần lượt hoàn tất việc kiểm tra vé.
Sau khi mọi người đã lên hết, cửa phi thuyền từ từ khép lại. Một dây an toàn tự động vươn ra từ lưng ghế nơi Trầm Ngư đang ngồi, nhẹ nhàng cố định cô vào chỗ.
Tấm kính trong suốt bên cạnh cô cũng biến thành màu đen tuyền.
Chẳng bao lâu sau, phi thuyền bắt đầu rung nhẹ.
Cơn rung chỉ kéo dài khoảng mười giây rồi dần tan biến.
Dây an toàn trên ghế tự động rút về, tấm kính đen lại trở nên trong suốt.
Lúc này, các hành khách trên phi thuyền cũng bắt đầu tự do di chuyển.
Trầm Ngư liếc nhìn họ một cái rồi thu ánh mắt về, hướng ra ngoài cửa sổ phi thuyền.
Ngay khoảnh khắc ấy, đồng tử của Trầm Ngư co rút lại.
Bên ngoài cửa kính trong suốt, xuyên qua không gian đen kịt và tĩnh lặng như không hề tồn tại, vô số ngôi sao rực rỡ bỗng hiện ra, lấp đầy tầm mắt cô.
Đây là một khung cảnh mà Trầm Ngư chưa từng được thấy trước đây.
Cô từng ngẩng đầu ngắm sao, nhưng những vì sao khi ấy vẫn luôn ở cao trên trời đêm, chỉ có thể ngắm từ xa, không thể chạm đến.
Còn lần này, cô ở gần chúng đến thế.
"Đẹp lắm đúng không?"
Một giọng nói vang lên bên cạnh Trầm Ngư.
Cô quay đầu lại, thấy một thanh niên khoảng hơn hai mươi đang ngồi đối diện, vừa nói vừa mỉm cười.
Người đàn ông này có khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen dài rủ xuống hai bên tai. Đôi mắt y sáng trong, khi nhìn Trầm Ngư lại dịu dàng như nước.
Cảm nhận được ánh mắt Trầm Ngư, nụ cười của người đàn ông càng thêm ôn hòa.
Y khẽ gật đầu với cô, rồi lịch sự lên tiếng chào hỏi:
"Xin chào, tôi là Vinh Hoà."
Trầm Ngư nhướng mày, liếc nhìn người đàn ông đối diện, vóc dáng và gương mặt đều rất hợp gu cô. Cô bắt chước thái độ của y, thản nhiên đáp:
"Trầm Ngư."
Nghe vậy, ánh mắt Vinh Hoà khẽ cong lên:
"Cái tên thật đẹp."
Khi hai người vừa giới thiệu xong, hệ thống truyện ngọt trong đầu Trầm Ngư bỗng gào lên:
[Sao lại thế này? Vinh Hoà! Là Vinh Hoà! Sao hắn lại ở đây? Hắn không nên xuất hiện vào lúc này mới đúng!]
[Ký chủ phải rời khỏi đây ngay! Trước khi phi thuyền đến tinh cầu Ngải Luân Tạp, ngươi vẫn còn cơ hội rời khỏi đây!]
Trầm Ngư hạ mắt, che giấu nụ cười mỉa mai trong đáy mắt.
Cô hỏi một cách lơ đãng:
[Tại sao ta phải rời đi?]
Hệ thống gấp gáp trả lời:
[Người ngồi đối diện ký chủ là Vinh Hoà - phản diện đáng sợ nhất thế giới này. Hắn là một kẻ tâm thần, mặc dù là Alpha nhưng lại vô cùng căm ghét Omega. Tất cả Omega rơi vào tay hắn đều bị tra tấn đến chết!]
[Nếu hắn phát hiện ký chủ là Omega, tin tôi đi, ký chủ sẽ không muốn biết kết cục đâu.]
[Tâm thần? Ghét Omega à?]
Trầm Ngư cong khóe mắt, giọng nói lẫn ý cười đầy hàm ý.
[Phản diện ở mấy thế giới sau này càng lúc càng thú vị ha.]
Trầm Ngư lại ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Vinh Hoà bắt gặp ánh mắt cô, theo phản xạ mỉm cười. Nhìn y lúc này rất nho nhã, hoàn toàn không giống tên b*nh h**n mà hệ thống mô tả.
Trầm Ngư nhìn anh một lúc rồi bất ngờ nói:
"Anh Vinh, sao tôi thấy trông anh quen quen. Chúng ta từng gặp nhau rồi à?"
Nghe câu đó, nụ cười trên mặt Vinh Hoà lập tức biến mất.
Ánh mắt y nhìn thẳng vào Trầm Ngư, trong giây lát bỗng thoáng qua vô vàn cảm xúc phức tạp.
Như thể có ngàn lời muốn nói với cô, nhưng cuối cùng chỉ khẽ đáp:
"Có thể. Có lẽ chúng ta từng gặp."
Từng gặp ư?
Trầm Ngư cúi mắt, giấu hết cảm xúc trong đáy lòng.
Sau câu nói ấy, bầu không khí giữa hai người rơi vào trầm lặng.
Các hành khách trên phi thuyền vẫn còn nhốn nháo cho đến khi họ đến trạm dừng cuối cùng trước khi tới tinh cầu Ngải Luân Tạp, lúc đó mới dần ổn định lại.
Sau khi di chuyển thêm một quãng, từ cửa kính trong suốt của phi thuyền, một tinh cầu phát ra ánh sáng xanh lam nhạt dần dần hiện ra trong tầm mắt Trầm Ngư.
Lúc này, Vinh Hoà, người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, chợt lên tiếng:
"Nghe nói hoàng tử Mặc Viêm đang thị sát tinh cầu Ngải Luân Tạp."
Nghe vậy, Trầm Ngư quay đầu nhìn Vinh Hoà, ánh mắt hai người giao nhau trong chớp mắt.
Ánh mắt người đàn ông khóa chặt lấy cô, ẩn chứa một điều gì đó mà Trầm Ngư chưa thể lý giải.
Trầm Ngư cụp mi đáp lời:
"Vâng, tôi nghe nói khi hoàng tử Mặc Viêm đi ngang tinh cầu Ngải Luân Tạp, đã bị một nhóm người không rõ danh tính tấn công, nên phải tạm thời ở lại đó."
"May mà các cận vệ của hoàng tử rất tận tụy, bản thân hoàng tử cũng có sức mạnh không tầm thường, nên những kẻ tấn công đã thất bại."
"Chỉ tiếc là phi thuyền của hoàng tử bị hỏng một phần, nên tạm thời phải dừng tại cảng tinh cầu Ngải Luân Tạp để sửa chữa."
Trầm Ngư vừa nói vừa nhìn Vinh Hoà, giọng điệu rất bình thản.
Trong cốt truyện gốc, phi thuyền mà Trầm Ngư đang ngồi vốn không ảnh hưởng gì đến nam chính Mặc Viêm.
Bởi vì mục tiêu của vụ tấn công cảm tử trên phi thuyền là phủ Tổng đốc tinh cầu Ngải Luân Tạp.
Với địa vị và thân phận của Mặc Viêm, nếu có mặt ở tinh cầu đó, chắc chắn sẽ được mời đến phủ Tổng đốc ở lại.
Do đó, phe của Vinh Hoà mới nhắm đến nơi ấy.
Tuy nhiên, với hào quang nam chính của mình, Mặc Viêm lại đột ngột xuất hiện ở cảng tinh cầu vào ngày xảy ra vụ nổ, vì phi thuyền của hắn đang được sửa chữa ở đó.
Vì vậy, phi thuyền cảm tử mà Trầm Ngư đang ngồi chẳng làm hại được sợi tóc nào của đến Mặc Viêm.
Nhưng lần này...
Trầm Ngư nhướng mày, liếc nhìn Vinh Hoà đang trầm ngâm vì những gì cô vừa nói, rồi khẽ cúi mắt, nở nụ cười e lệ.
Cô chẳng qua chỉ đang trò chuyện với người bạn mới thôi, phải không?
Còn việc vô tình để lộ nơi ở hiện tại của nam chính Mặc Viêm trong lúc trò chuyện...
Thì liên quan gì đến cô?
Theo cốt truyện, Ngải Trầm Ngư - nữ chính của thế giới này, vốn dĩ đâu biết phi thuyền này sẽ đi đâu?
[Ký chủ...]
Từ "Ký chủ..." của hệ thống truyện ngọt vừa mới bật ra, Trầm Ngư đã lập tức ngắt kết nối với nó.
Vinh Hoà bên kia như bừng tỉnh, quay lại mỉm cười lịch sự:
"Tôi có chút việc phải xử lý. Xin phép rời chỗ một lát."
Trầm Ngư gật đầu:
"Xin cứ tự nhiên."
Vinh Hoà đứng dậy, quay người rời khỏi khoang, hướng về khu điều khiển phía trước.
Trầm Ngư đưa mắt nhìn theo y, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vinh Hoà biến mất vào khoang lái đúng lúc các robot phục vụ mang bánh ngọt tinh xảo tới cho từng hành khách.
Trầm Ngư thu lại ánh mắt, cầm lấy nĩa nhỏ robot mang đến, tập trung vào việc ăn bánh.
Cô chẳng quan tâm tại sao Vinh Hoà lại có mặt ở đây trong khi theo cốt truyện gốc, lúc này y phải ở một nơi khác.
Cô chỉ cần biết rằng sự xuất hiện của y có lợi cho mình.
Hơn nữa, sự có mặt của Vinh Hoà còn xác nhận một nghi ngờ đã đeo bám Trầm Ngư suốt nhiều thế giới qua.
Nghĩ tới đây, động tác của Trầm Ngư khựng lại, trong đầu bỗng hiện lên vài gương mặt quen thuộc.
Họ... rốt cuộc là ai?