Nửa ngày trôi qua trong chớp mắt, phi thuyền mà Trầm Ngư đang ngồi đã dần tiếp cận tinh cầu Ngải Luân Tạp.
Khi hệ thống phát thanh trên phi thuyền thông báo sẽ đến nơi trong vòng mười phút, Vinh Hoà biến mất suốt nửa ngày, cuối cùng cũng quay lại bên cạnh Trầm Ngư.
"Xin lỗi vì đã để cô đợi lâu." Vinh Hoà lên tiếng khi thấy Trầm Ngư, rồi ngồi xuống ghế đối diện cô.
Y giải thích: "Lúc nãy tôi có chút việc phải xử lý nên mất khá nhiều thời gian."
Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn y, đáp: "Anh Vinh, không cần giải thích với tôi đâu."
Vinh Hoà khựng lại một chút, sau đó cười gượng: "Xin lỗi, là tôi quá tự tiện rồi."
Thật ra, hai người chỉ là tình cờ quen biết trên đường, việc Vinh Hoà nói với Trầm Ngư mình đi đâu làm gì quả thực hơi dư thừa.
Trầm Ngư không nói gì thêm, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài qua lớp kính trong suốt của phi thuyền - nơi bầu trời đầy sao vẫn y nguyên như từ lúc bắt đầu chuyến đi.
Tốc độ của phi thuyền dần dần chậm lại.
Khi tốc độ giảm xuống, một ngôi sao đỏ rực từ từ phóng to trong tầm mắt của Trầm Ngư, dần hiện ra hình dáng của một tinh cầu.
Trầm Ngư nhìn thấy quanh tinh cầu đó là vô số quỹ đạo bạc trắng đang xoay vòng.
Trên các quỹ đạo ấy, nhiều phi thuyền với đủ hình dạng đang di chuyển ra vào có trật tự dưới sự điều khiển của cảng không gian tinh cầu.
Phi thuyền của Trầm Ngư cũng từ từ tiến vào một quỹ đạo theo chỉ dẫn của hệ thống cảng.
Càng lúc càng gần đến cảng của Ngải Luân Tạp.
Xung quanh Trầm Ngư, từ lúc nào mà những tiếng trò chuyện của các hành khách khác đã hoàn toàn im bặt.
Trầm Ngư quay đầu nhìn lại, thấy ai nấy đều lặng lẽ ngồi ngay ngắn trên ghế, tay khoanh trước ngực, mắt nhắm hờ, như thể đang thầm cầu nguyện điều gì đó.
Phi thuyền đã gần đến nơi.
Nhưng ngay khi gần như dừng hẳn chuẩn bị tiếp đất, phi thuyền đột nhiên tăng tốc trở lại.
Hệ thống điều khiển thông minh của phi thuyền ngay lập tức phát hiện sự bất thường.
Một tiếng cảnh báo chói tai vang lên bên tai Trầm Ngư và tất cả hành khách khác.
"Cảnh báo! Phi thuyền xảy ra trục trặc, yêu cầu dừng lại ngay lập tức."
"Cảnh báo..."
Nhưng tiếng cảnh báo vừa vang được hai lần đã đột ngột tắt hẳn, đồng thời ánh sáng và âm nhạc trong khoang cũng tắt phụt. Điều này có nghĩa là hệ thống điều khiển thông minh đã bị cưỡng chế tắt hoàn toàn.
Phi thuyền tiếp tục tăng tốc, rời khỏi quỹ đạo đang vào cảng và lao thẳng về phía trung tâm của cảng tinh cầu.
Tại trung tâm điều hành cảng tinh cầu Ngải Luân Tạp, các nhân viên phát hiện tình trạng bất thường của phi thuyền liền cuống cuồng cố gắng thiết lập liên lạc với phòng điều khiển trên phi thuyền.
Nhưng dù nỗ lực thế nào, trên màn hình vẫn chỉ hiện lên dòng chữ "Kết nối thất bại."
Sau nhiều lần thử và đều thất bại, người chỉ huy cảng không gian đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ông khoát tay, ra lệnh dừng mọi nỗ lực liên lạc vô ích, đồng thời bình tĩnh ra lệnh:
"Hãy tính toán điểm đến cuối cùng của phi thuyền này và sơ tán đám đông ngay lập tức."
Các nhân viên lập tức thao tác trên máy tính trung tâm.
Chẳng bao lâu sau, một người trong số họ thở phào: "Máy tính chính hiển thị kết quả là Khu 11."
Khu 11 vốn là khu vực bỏ hoang, đang trong kế hoạch phá dỡ của cảng, vì vậy trong mắt nhân viên, việc một phi thuyền mất kiểm soát đ.â.m vào đó còn tốt hơn là đ.â.m vào khu dân cư đông đúc.
Cùng lắm chỉ mất một ít thiết bị cũ kỹ.
Tuy nhiên, khi họ vừa nhẹ nhõm, ánh mắt của người quản lý cảng lập tức co rút lại khi nghe thấy hai chữ "Khu 11".
"Thưa...?"
Một nhân viên ngơ ngác nhìn cấp trên của mình, thấy sắc mặt ông ta như vừa bị sét đánh trúng.
Giám đốc cảng quay phắt sang nhìn người nhân viên nọ, rồi đột ngột hét lên khản giọng:
"Chặn lại! Bằng mọi giá phải chặn nó lại!"
Khuôn mặt ông đầy hoảng hốt. Sau đó ông lập tức hét lớn:
"Mau đóng toàn bộ đường dẫn vào Khu 11! Tuyệt đối không được, tuyệt đối không được để phi thuyền tiến vào đó!"
Mọi người không hiểu trong Khu 11 có gì, nhưng ông ta là người nắm quyền cao nhất của nơi này thì biết rất rõ.
Hai ngày trước, phi thuyền của hoàng tử Mặc Viêm đã bị tấn công và hiện đang neo đậu tại Khu 11 để sửa chữa.
Sáng nay, hoàng tử thậm chí còn bí mật rời khỏi phủ Tổng đốc để tự mình giám sát tiến độ sửa chữa tại đây.
Với tình huống hiện tại, mục tiêu thực sự của phi thuyền mất kiểm soát này đã quá rõ ràng.
Sao ông có thể không hoảng?
Mọi người tuy không rõ nguyên nhân, nhưng dưới uy quyền của ông bao năm qua, ai nấy đều lập tức làm theo. Họ ra lệnh cho AI điều khiển cảng đóng hệ thống quỹ đạo dẫn vào Khu 11.
Nhưng giây tiếp theo, dòng chữ lớn hiện lên trên màn hình trước mắt họ:
"Mệnh lệnh thất bại."
Nhân viên điều hành c.h.ế.t sững, rồi vội nhập lại lệnh.
Kết quả vẫn như cũ:
"Mệnh lệnh thất bại."
"Thưa trưởng quan..."
Trán nhân viên đổ đầy mồ hôi lạnh, còn chưa kịp nói hết câu thì bị người phụ trách cắt lời:
"Đổi đường dẫn Khu 11 sang Khu 12!"
Nghe vậy, sắc mặt người nhân viên lập tức trắng bệch. Anh ta nhìn cấp trên như thể không dám tin vào tai mình:
"Nhưng... thưa ngài, còn hàng chục ngàn hành khách dân sự vẫn đang kẹt ở Khu 12..."
Vị giám đốc chỉ liếc anh ta một cái, giọng không chút cảm xúc:
"Thi hành mệnh lệnh."
Đối với ông ta, sinh mạng của mấy chục ngàn dân thường sao có thể so được với tính mạng của hoàng tử Mặc Viêm?
Nghe giọng điệu cứng rắn của cấp trên, nhân viên chỉ còn biết cắn răng làm theo, nhập lại lệnh vào hệ thống AI.
"Quyền hạn không đủ."
Nhân viên phòng điều khiển còn chưa kịp phản ứng, tất cả màn hình trong phòng điều khiển đồng loạt tối đen, cả cảng Ngải Luân Tạp rơi vào trạng thái ngưng hoạt động.
Người phụ trách đứng c.h.ế.t lặng, hai chân như nhũn ra. Ông biết... mọi chuyện đã kết thúc.
Tại phòng chờ phong cách hoàng gia xa hoa ở Khu 11.
Một thanh niên tóc vàng, mắt xanh, gương mặt điển trai như thần Apollo đang cau mày khi nghe tiếng ồn bên ngoài.
Mặc Viêm đặt ly rượu xuống, đứng dậy bước ra khỏi phi thuyền, muốn xem lũ người ngu ngốc đó lần này lại gây ra chuyện gì.
Nghĩ đến việc này, lòng Mặc Viêm không khỏi bốc hỏa. Hôm nay lẽ ra là ngày hắn chính thức có được omega thuộc về mình, vậy mà đám kh*ng b* khốn kiếp đã phá hỏng phi thuyền, khiến hắn phải chờ đợi mỏi mòn ở chỗ này.
Mặc Viêm bước ra khỏi phi thuyền, đôi giày đen bóng vững chãi dẫm xuống bậc thang bạc trắng, rồi chạm đất lạnh băng ở Khu 11.
Vừa chạm đất, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là đội ngũ kỹ thuật bên ngoài đang ngẩn người đứng tại chỗ.
Họ không hề tuân theo lệnh trước đó của hắn là mau chóng sửa phi thuyền, mà tất cả đều đang ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Mặc Viêm không khỏi cau mày. Hắn vừa định mở miệng hỏi họ đang làm gì...
Thì tiếng rít chói tai khi nãy bỗng trở nên cực lớn, át tất cả âm thanh khác, khiến hắn ngừng lại.
Mặc Viêm ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Khi nhìn thấy vật thể đang lao đến, đồng tử hắn co rút kịch liệt.
"Phi thuyền... đã thoát khỏi quỹ đạo!"
Âm thanh hốt hoảng của những người xung quanh đồng thời vang lên bên tai hắn.
"Chạy mau!"
Đám đông hoảng loạn tán loạn như ong vỡ tổ. Mặc Viêm, mặt lạnh như băng, cố rút lui dưới sự bảo vệ của đội cận vệ.
Nhưng... đã quá muộn. Mọi thứ đều quá muộn.
Ngay cả một Alpha mạnh mẽ như hắn, nếu không có công cụ hỗ trợ, thì khi đối mặt với một phi thuyền khổng lồ đang lao thẳng đến cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ không hơn không kém.
Khu vực 11 từ lâu đã bị bỏ hoang, nên Mặc Viêm hoàn toàn không ngờ sẽ có sự cố xảy ra ở đây.
Vì vậy, dù đội cận vệ của hắn phản ứng rất nhanh để bảo vệ và đưa hắn rời khỏi khu vực nguy hiểm,
nhưng Mặc Viêm vẫn không thể thoát khỏi vụ nổ do phi thuyền va chạm với mặt đất tại Khu 11 gây ra.
Những cận vệ trung thành của hoàng thất lập tức lao mình che chắn cho hắn, dùng chính cơ thể mình để ngăn cản sức nóng khủng khiếp của vụ nổ.
Thế nhưng, do vị trí quá gần tâm vụ nổ, Mặc Viêm cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi ngọn lửa xanh thẫm thiêu đốt tất cả, và thân thể hắn đã bị hóa thành tro bụi.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất mạng, trong đầu Mặc Viêm vẫn là một mớ m.ô.n.g lung khó hiểu.
Hắn không hiểu vì sao mọi chuyện lại đột nhiên diễn biến đến mức này.
Tại sao phi thuyền của hắn lại đột nhiên gặp sự cố?
Tại sao sáng nay, hắn đã cẩn thận không nói với bất kỳ ai rằng mình sẽ đích thân đến đây giám sát việc sửa chữa?
Hôm nay lẽ ra là ngày kết hợp của hắn, ngày hắn có được một Omega hoàn toàn thuộc về mình, chỉ nghe lệnh mình.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội lan ra khắp Khu 11, sau đó dần lan sang cả những khu vực cảng lân cận.
Thế nhưng chỉ trong chốc lát, trên tinh cầu đỏ rực Ngải Luân Tạp, mọi thứ bỗng như bị một thế lực vô hình đóng băng.
Mọi vật dừng lại trong khoảnh khắc:
Một chiếc giày bị người chạy nạn đá văng treo lơ lửng giữa không trung, miệng một đứa trẻ hoảng loạn há to không khép lại, khuôn mặt của người phụ trách cảng đóng băng trong nỗi sợ tột độ.
Thời gian dường như hoàn toàn biến mất vào thời điểm ấy.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, tất cả chìm vào bóng tối.
Đám đông, mặt đất, những tòa nhà...
Tất cả biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Mọi thứ dường như đã kết thúc.