Họa Thủy Từ Chối Nhặt Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 96

"Đương nhiên là tôi biết chứ... Chính xác thì, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết cô là người hoàn hảo cho vai Trần Tích Vũ." Tưởng Thịnh nhướng mày, chậm rãi nói.

Trầm Ngư mỉm cười ngọt ngào: "Cảm ơn lời khen của đạo diễn Tưởng."

Tưởng Thịnh nhìn nụ cười trên khuôn mặt Trầm Ngư, vẻ nghiêm nghị trên mặt anh chợt dịu đi.

Anh gật đầu: "Hôm nay phim trường vẫn chưa chuẩn bị xong, dàn diễn viên chính cũng chưa đến. Tôi sẽ để người đưa cô xuống dưới nghỉ ngơi trước. Sáng mai sẽ bắt đầu quay. Nếu thuận lợi, có khi chỉ cần một ngày là xong."

Vai diễn Trần Tích Vũ thực sự rất nhỏ. Sau khi quay xong, trải qua quá trình biên tập, thời lượng xuất hiện trên màn ảnh cũng chỉ khoảng ba đến bốn phút.

Theo ý ra hiệu của Tưởng Thịnh, người đàn ông trung niên từng đưa Trầm Ngư và Hà Kim Ngọc đến phim trường hôm qua quay lại, đưa hai người họ về khách sạn nơi bộ phận chế tác đang ở tạm.

Hà Kim Ngọc đi cùng Trầm Ngư vào phòng khách sạn, đặt hành lý lên bàn, không kìm được vui mừng: "Đạo diễn Tưởng thực sự rất coi trọng em đấy."

Chị ta nhớ lại một phân đoạn phỏng vấn trong chương trình Anh Và Cô Ấy 2 mà ê-kíp sản xuất từng hỏi Tưởng Thịnh: "Khách mời nữ nào để lại ấn tượng sâu đậm nhất?"

Khi ấy Tưởng Thịnh trả lời là Trầm Ngư, lý do là gương mặt cô rất hợp với màn ảnh rộng.

Hà Kim Ngọc giờ đây bắt đầu nghi ngờ, có lẽ từ lúc đó, đạo diễn Tưởng đã có ý định mời Trầm Ngư đảm nhận vai Trần Tích Vũ.

Hà Kim Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Trầm Ngư không nên bỏ lỡ cơ hội lần này để xây dựng mối quan hệ với đạo diễn Tưởng, khuyên cô:

"Sáng mai lúc quay phim, em nên tìm cơ hội nói chuyện nhiều hơn với đạo diễn Tưởng. Nếu có thể khiến cậu ấy nhớ đến em, sau này có cơ hội tốt, chẳng phải người đầu tiên cậu ấy nghĩ đến sẽ là em sao?"

Lời chị ta có hàm ý sâu xa.

Mà thực ra cũng đúng, diễn viên gặp được cơ hội kết thân với đạo diễn lớn như Tưởng Thịnh, ai mà chẳng muốn tận dụng? Đâu cần người đại diện phải nhắc.

Nhưng Trầm Ngư chỉ liếc nhìn chị ta một cái, lạnh nhạt nói:

"Tôi muốn nghỉ ngơi. Chị về đi."

Hà Kim Ngọc sững người. Chị ta ngẩng đầu nhìn Trầm Ngư, ánh mắt khó tin.

Nhưng khi nhìn thấy ánh nhìn lạnh lẽo trong mắt Trầm Ngư, lòng chị ta bỗng chùng xuống, sự kiêu ngạo tích tụ mấy ngày nay vì được Trầm Ngư nể mặt lập tức tan biến.

Đúng vậy, cô gái trước mặt không giống các nghệ sĩ khác mà chị ta từng quản lý.

Trong tay người này đang nắm giữ thứ có thể khiến chị ta thân bại danh liệt.

Hà Kim Ngọc nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Em ngồi máy bay cả ngày rồi, đúng là nên nghỉ ngơi sớm. Tôi không làm phiền nữa."

Nói xong, chị ta vội vàng đứng dậy, như chạy trốn khỏi phòng Trầm Ngư.

Trầm Ngư nhìn bóng dáng hoảng hốt của đối phương, khẽ bật cười rồi đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.

Đối với người như Hà Kim Ngọc, kẻ bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, phải dùng cách cứng rắn, khiến chị ta e sợ thì mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.

Sáng hôm sau.

Sau khi dậy và ăn bữa sáng do khách sạn cung cấp, Trầm Ngư đi thẳng đến phim trường như hôm qua.

Hôm nay có vẻ nhiều nhân viên hơn hôm qua. Khi Trầm Ngư bước vào phòng nghỉ, cô thấy vài gương mặt xa lạ.

Chắc đây là dàn diễn viên chính của "Vấn Tiên" mà Tưởng Thịnh đã nhắc đến.

Một trong số đó là một người đàn ông rất điển trai, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao gầy, chắc chắn là nam chính Diệp Vô Vấn.

Khi nhìn thấy Trầm Ngư, ánh mắt anh ta sáng rực.

Anh ta đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt dán chặt vào Trầm Ngư, vươn tay ra:

"Chào cô, chắc cô là Trần Tích Vũ? Tôi là Liễu Thịnh, đảm nhận vai Diệp Vô Vấn."

Trầm Ngư liếc nhìn anh ta, chạm nhẹ đầu ngón tay, nhẹ nhàng đáp:

"Tôi là Tống Trầm Ngư."

Nụ cười của Liễu Thịnh càng tươi hơn:

"Tống Trầm Ngư... cái tên nghe thật hay."

Trầm Ngư hứng thú nhướng mày: "Hay như thế nào?"

Liễu Thịnh đầy cảm xúc đáp: "Chỉ có cái tên như vậy mới xứng với cô."

Trầm Ngư bật cười, nam chính này mồm mép cũng khá đấy.

Nhưng cô có thể nhận ra trong mắt anh ta chỉ là bản năng con người khi đối diện với cái đẹp, không mang ác ý, nên cũng không thấy khó chịu.

Cô đang định nói gì đó thì một giọng nói lạnh lùng xen vào:

"Đến rồi thì mau đi chuẩn bị, đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện vớ vẩn."

Trầm Ngư khựng lại, quay đầu nhìn, thì thấy Tưởng Thịnh đã thay áo sơ mi trắng, bước từ ngoài vào phòng nghỉ.

Ánh mắt anh lướt qua Trầm Ngư, rồi dừng lại trên người Liễu Thịnh.

Trầm Ngư mỉm cười với anh, nhưng khi quay lại thì thấy Liễu Thịnh vừa rồi còn cợt nhả, giờ đã trở nên nghiêm túc.

Anh ta gật đầu nghiêm chỉnh:

"Đạo diễn Tưởng nói đúng. Diễn viên mà làm mất thời gian quay phim thì thật xấu hổ... Tôi đi chuẩn bị ngay."

Nói xong, anh ta không chờ Tưởng Thịnh đáp lại mà xoay người đi thẳng về phòng thay đồ cạnh phòng nghỉ.

Sau khi Liễu Thịnh rời đi, những người còn lại trong phòng, cả nam lẫn nữ, đều đồng loạt đứng dậy.

"Chào buổi sáng, đạo diễn Tưởng."

Nói xong, họ cũng đồng loạt đi theo Liễu Thịnh vào phòng thay đồ.

Chứng kiến cảnh tượng bất ngờ ấy, Trầm Ngư thầm nghĩ: Cô chắc chắn thấy được chút hoảng loạn trong mắt Liễu Thịnh và những người kia.

Cô nhướng mày, quay lại nhìn Tưởng Thịnh, cũng lễ phép chào như bao người khác:

"Chào buổi sáng, đạo diễn Tưởng."

Giọng cô gái dịu dàng, trong trẻo, khiến người nghe như được gột rửa tâm hồn.

Vẻ nghiêm nghị trên mặt Tưởng Thịnh nhờ đó mà dịu xuống đôi chút.

"Chào buổi sáng." Tưởng Thịnh đáp lại.

Ngay sau đó, anh giục: "Mau đi chuẩn bị đi."

Trầm Ngư liếc nhìn anh, gật đầu không nói gì, rồi xoay người đi về phía phòng thay đồ.

Nhưng vừa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Chân mày Trầm Ngư khẽ động, nhưng cô giả vờ không nhận ra Tưởng Thịnh đang đi theo mình, tiếp tục bước vào phòng thay đồ của tổ chế tác.

Trong phòng thay đồ, Liễu Thịnh và những người khác đã thay trang phục, ngồi trước gương để thợ trang điểm làm việc.

Trầm Ngư vừa bước vào thì khựng lại ở cửa, vì chưa biết nên đi đâu.

Đúng lúc đó, Tưởng Thịnh, vẫn đang đi sát phía sau, mở miệng:

"Phi Phi, chị phụ trách trang điểm cho cô ấy."

"Được!" Một giọng nữ trong trẻo lập tức đáp lại.

Ngay sau đó, Trầm Ngư thấy một cô gái tóc ngắn bước ra từ khu để trang phục, tay cầm một chiếc váy trắng bọc túi chống bụi, lắc m.ô.n.g đi về phía cô.

Phi Phi đứng trước mặt Trầm Ngư, ánh mắt quét từ trên xuống dưới.

"Trần Tích Vũ mà cậu tìm được đây à?" Phi Phi nghiêng đầu nhìn Tưởng Thịnh phía sau Trầm Ngư, ánh mắt dần trở nên mãnh liệt.

"Ánh mắt của cậu không tệ."

Phi Phi vừa nói vừa không chờ anh trả lời, tiếp tục lắc m.ô.n.g tiến sát lại Trầm Ngư.

Khoảng cách quá gần khiến Trầm Ngư cảm thấy như con cừu bị sói nhìn chằm chằm, hơi mất tự nhiên, nên bước lùi lại một bước.

Không ngờ phía sau lại đụng vào một vật thể ấm áp.

Trầm Ngư giật mình, quay đầu lại nhìn, thì thấy chính là Tưởng Thịnh đang đứng ngay sau lưng cô.

"Xin lỗi." Cô gái quay lại nhìn vẻ mặt sững sờ của người phía sau, lập tức hiện lên chút áy náy trên gương mặt.

Lông mi của Tưởng Thịnh khẽ rung động, vẻ ngạc nhiên trên mặt anh lập tức biến mất.

"Không sao." Anh nói với Trầm Ngư, sau đó liếc cảnh cáo Phi Phi người đứng đối diện với vẻ mặt hiếu kỳ.

"Thay đồ xong thì ra ngoài để cô ấy trang điểm cho."

Phi Phi bị Tưởng Thịnh liếc mắt cảnh cáo liền bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại ánh nhìn quá rõ ràng của mình, giơ tay đưa bộ váy đang ôm trong n.g.ự.c cho Trầm Ngư.

"Cô biết cách mặc không?"

Trầm Ngư gật đầu. Dù là cô hay nguyên chủ, đều biết cách mặc loại trang phục này.

Phi Phi thấy vậy thì cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt quá, tôi sẽ không vào giúp cô thay đâu."

Dù miệng nói vậy, nhưng ai trong phòng cũng nhận ra trong lời cô ấy có chút tiếc nuối.

Sắc mặt của Tưởng Thịnh càng lúc càng tối. Anh thúc giục: "Mau đi thay đồ đi."

Trầm Ngư không chút do dự gật đầu, bước vào phòng thay đồ nữ phía sau phòng thay đồ.

Sau khi cô rời đi, Tưởng Thịnh hạ giọng cảnh cáo Phi Phi: "Cô ấy không phải người chị có thể mơ tưởng."

Phi Phi nhướng nhẹ mày, gương mặt tỏ vẻ không bận tâm.

"Yên tâm, chị đây không động đến gái thẳng đâu."

Dù cô gái thẳng này có gương mặt và vóc dáng hoàn toàn đúng chuẩn thẩm mỹ của cô ấy.

Phi Phi liếc sang Tưởng Thịnh, cười:

"Nếu chị không thể mơ ước cô ấy... thì ai có thể? Là cậu à?"

Tưởng Thịnh cau mày: "Đừng nói linh tinh."

Phi Phi bật cười: "Chị nói linh tinh sao? Trước kia, chị đây cũng hay chọc mấy em gái dễ thương, đâu thấy cậu ra mặt nói câu đó?"

"Tưởng Thịnh, chúng ta biết nhau mười mấy năm rồi, cậu thích lo chuyện bao đồng từ bao giờ vậy?"

Thực ra ban đầu vai Trần Tích Vũ đã bị quyết định cắt bỏ. Nhưng vị đạo diễn trước mặt lại đi tham gia chương trình hẹn hò, ngày đầu tiên quay đã gọi điện cho cô ấy, nói rằng tìm được người đóng vai Trần Tích Vũ.

Lúc đó Vấn Tiên đã quay xong, hậu kỳ cũng bắt đầu. Nếu muốn thêm vai Trần Tích Vũ, phải gọi cả dàn diễn viên chính đã đóng máy quay lại để bổ sung cảnh quay.

Tuy thời lượng không nhiều, nhưng chuyện này vẫn là một phiền toái không nhỏ.

Lúc nhận được điện thoại, Phi Phi không đồng ý với quyết định này.

Nhưng phản đối cũng vô ích, vì Tưởng Thịnh không chỉ là đạo diễn của Vấn Tiên mà còn là nhà đầu tư lớn nhất.

Lại thêm tính cách cố chấp từ nhỏ, một khi đã quyết thì dù cô ấy có là bạn thân hơn chục năm cũng chẳng lay chuyển nổi.

Nhưng sau khi gặp Tống Trầm Ngư, người sẽ đóng vai Trần Tích Vũ, Phi Phi đã hiểu ra vì sao Tưởng Thịnh lại kiên quyết như vậy.

Sau khi chứng kiến mấy hành động vừa rồi của Tưởng Thịnh, cô ấy cảm thấy có chút buồn cười.

Cô ấy chưa từng nghĩ rằng Tưởng Thịnh, người mà mình từng đánh giá là máy móc vô cảm, kiếp này chắc chắn cô độc, lại có ngày xao động trước một cô gái.

Nhưng Phi Phi cũng nhìn ra, Tưởng Thịnh có vẻ còn chưa nhận ra điều đó.

Tưởng Thịnh bị mấy câu hỏi dồn dập của Phi Phi làm phân tâm, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

"Tôi chỉ không muốn chị ảnh hưởng đến cảm xúc của diễn viên."

"Thật sao?" Phi Phi mím môi, cười gian.

Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Tưởng Thịnh, cô ấy cũng không nhắc gì thêm nữa.

[Ngươi đúng là đồ cặn bã.]

Trong phòng thay đồ nữ, hệ thống truyện ngọt thở dài nói với Trầm Ngư.

Một người phàm có thể không phát hiện ra ai đó đang đứng phía sau, nhưng Trầm Ngư có linh hồn của một tu sĩ Hợp Thể kỳ. Dù hiện tại linh lực bị phong ấn trong thân thể phàm tục này, linh hồn cô vẫn giữ được năng lực cảm nhận môi trường xung quanh.

Chưa tính đến việc Tưởng Thịnh vừa rồi đứng gần sát cô như thế, trong căn phòng thay đồ không quá rộng kia thì chỉ cần có người liếc trộm Trầm Ngư một cái thôi, cô cũng có thể lập tức phát hiện ra tầm mắt của đối phương.

Làm sao có chuyện không cẩn thận mà lùi lại vào lòng người ta?

[Không phải ngươi thích anh chàng họ Kiều kia sao? Giờ lại đi trêu chọc Tưởng Thịnh?]

Đúng vậy, nếu theo logic của hệ thống truyện ngọt, hành động vừa rồi của Trầm Ngư đúng là đang cố tình mê hoặc Tưởng Thịnh.

Trầm Ngư vừa chỉnh lại bộ váy Phi Phi đưa, vừa cúi đầu suy nghĩ:

[Có lẽ... vì ở cạnh hắn rất dễ chịu.]

Thật ra không chỉ Tưởng Thịnh, mà ở cạnh Kiều Thiên Phi và Tống Sinh, cô cũng thấy dễ chịu.

Trầm Ngư nghĩ lại, có lẽ là do đối lập với tên Yến Vân Sơn, những người này đều là kiểu chưa từng vấy bẩn, khí chất thuần khiết, nên cô thấy thuận mắt.

Còn về việc cô có phải là phụ nữ cặn bã hay không...

Trầm Ngư nhìn vào gương, cô gái trong gương mặc váy trắng, vẻ đẹp mờ ảo như tiên nữ hạ phàm.

Cô đưa ngón tay chạm nhẹ vào mặt mình trong gương, người trong gương khẽ cong môi cười, nụ cười vừa quyến rũ vừa khiến người ta đau lòng.

[Chẳng phải ngươi đã sớm biết rồi sao.]

Nếu không cặn bã, sao có thể dây dưa cùng lúc với bốn người đàn ông?

À không, Trầm Ngư từ nhỏ tới lớn vẫn luôn chung thủy với một điều duy nhất: Đó là thực lực của bản thân.

Việc cô nguyện làm tri kỷ của Sở Hàn Tiêu và ba người kia, cũng là vì họ cung cấp tài nguyên tu luyện cho cô.

Tuy vậy, Trầm Ngư chọn "cá để bắt" cũng rất kén chọn.

Ít ra thì mấy nam chính mà hệ thống đưa ra, chẳng có ai lọt nổi mắt xanh của cô.

Cô chỉ thấy ghê tởm mà thôi.

Nụ cười của cô gái trong gương dần tắt, khí chất mê hoặc cũng theo đó tan biến.

Trầm Ngư cuối cùng cũng vuốt phẳng nếp nhăn ở thắt lưng, xoay người mở cửa phòng thay đồ bước ra.

Trong phòng thay đồ, mấy chuyên viên trang điểm đang làm việc đều bất giác ngẩng đầu lên khi nghe tiếng động.

Sau đó, tay họ cứng lại trong vô thức.

Một cô gái có gương mặt tinh xảo như tượng ngọc chậm rãi bước ra khỏi phòng thay đồ. Tóc dài buông xõa sau lưng, vài sợi rủ trước mặt càng tôn lên vẻ dịu dàng.

Bộ váy trắng trên người cô tuy kiểu dáng giống với của Liễu Thịnh và những người khác, chỉ có phần tay áo và gấu váy thêu hoa sen vàng, thể hiện thân phận đại đệ tử của tiên môn.

Nhưng không hiểu vì sao, bộ váy này mặc trên người cô lại đẹp hơn gấp trăm lần, dù tóc xõa hoàn toàn không hợp với trang phục.

"Đẹp thật." Liễu Thịnh không kìm được cảm thán "Trần Tích Vũ đẹp thế này, bảo sao Diệp Vô Vấn vừa gặp đã yêu."

Trầm Ngư đứng giữa những ánh mắt đầy ngạc nhiên, không nhịn được cười thẹn thùng.

Cô đi về phía Phi Phi đang đứng há hốc miệng ở cửa và Tưởng Thịnh với vẻ mặt thản nhiên.

"Bây giờ phải làm tạo hình sao?"

Phi Phi nghe giọng Trầm Ngư liền hoàn hồn, nhìn sang Tưởng Thịnh, rồi bất giác thở dài:

"Có hơi hối hận, cũng hơi muốn nuốt lời rồi."

Vốn dĩ cô ấy tưởng cô gái lúc nãy đã đủ đẹp, đủ nổi bật. Nhưng bây giờ chỉ thay một bộ đồ, diện mạo lại càng mê người hơn.

Phi Phi không dám tưởng tượng, nếu làm tóc, trang điểm chỉn chu, cô gái này sẽ đẹp đến mức nào?

Tưởng Thịnh nghiêng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh như băng.

Phi Phi cười gượng: "Tôi chỉ nói thôi mà."

Phi Phi quay sang nhìn Trầm Ngư, nhướng mày nói:

"Đi nào, người đẹp, để tôi hóa trang cho cô."

Trầm Ngư giả vờ không nhận ra sự căng thẳng ngầm trong lời nói của hai người kia, ngoan ngoãn gật đầu, theo Phi Phi vào phòng thay đồ và ngồi xuống trước một chiếc gương lớn.

Phi Phi đứng sau lưng Trầm Ngư, đôi tay khéo léo múa lượn giữa mái tóc dài, dần dần tạo nên một kiểu tóc thanh thoát và tinh tế.

Vì Trầm Ngư vào vai một tu sĩ tiên môn, nên Phi Phi không dùng nhiều trang sức cầu kỳ mà chỉ gài một cây trâm đơn giản lên búi tóc.

Dẫu vậy, cô gái ngồi trước gương với nụ cười thoáng hiện trên môi vẫn khiến tim người nhìn xao động không thôi.

Mãi đến khi Phi Phi hoàn tất lớp trang điểm, khoanh tay trước n.g.ự.c tuyên bố "Xong rồi." thì những người đang ngẩn ngơ xung quanh mới chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Trang điểm cho Trầm Ngư là công đoạn mất thời gian nhất, nên cô cũng là người cuối cùng hoàn thành.

Tưởng Thịnh, người đứng ở cửa phòng thay đồ từ đầu đến giờ, đột nhiên lên tiếng:

"Trang điểm xong rồi thì bắt đầu quay đi. Đừng để lãng phí thời gian."

Dưới lời nhắc nhở của anh, mọi người đành từ bỏ ý định tiếp tục ngắm mỹ nhân, đứng dậy đi về phía trường quay.

Trầm Ngư cũng tự nhiên hòa vào dòng người, rời khỏi phòng thay đồ.

Vai Trần Tích Vũ chỉ có bốn cảnh quay.

Cảnh đầu tiên là lần đầu tiên Diệp Vô Vấn nhìn thấy Trần Tích Vũ, cảnh này có nhiều người nên khó quay.

Cảnh thứ hai là lúc sư phụ của Trần Tích Vũ yêu cầu cô đến gặp Diệp Vô Vấn - vị sư đệ trẻ đang trong thời kỳ nổi bật như mặt trời ban trưa nhưng lại bị buông lời lạnh nhạt, còn bị thiếu nữ đồng hành mỉa mai.

Hai cảnh còn lại hầu như là diễn một mình.

Vì Trần Tích Vũ không phải là một vai diễn khó, lại đúng với khí chất của Trầm Ngư, nên ngoại trừ vài lần quay đầu còn chưa quen góc máy, toàn bộ quá trình quay diễn ra suôn sẻ.

Sau khi hoàn tất các cảnh chính diện, Trầm Ngư còn quay thêm vài cảnh góc nghiêng cận mặt theo yêu cầu của Tưởng Thịnh. Đến đây, công việc của cô coi như hoàn thành.

Bình Luận (0)
Comment