Sắc mặt Càn Long âm trầm như mực, nhưng cũng không truy vấn theo lời Vĩnh Cơ, sau một lúc im lặng hắn lại nói, “Làm khó Tử Vi vì trẫm hao hết tâm tư. Thiện Bảo, gà nướng của ngươi thế nào rồi?”
Ở đây Hoàng đế thân phận cao nhất cũng buông đũa, còn ai dám cầm đũa nữa. Mọi người đều dừng ăn, nếu còn không nghe rõ hàm ý bốn chữ ‘hao hết tâm tư’ được nhấn mạnh kia, cũng uổng cho họ trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy. Thiện Bảo được hỏi tới liền nhẹ nhàng đẩy bát qua một bên, không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi đầu, “Bẩm Hoàng thượng, gà nướng còn kém chút lửa, có lẽ phải đợi thêm nửa nén hương.”
Vĩnh Cơ còn đang đưa tay ra, trong tay vẫn là chiếc khăn đó, Tử Vi không tiếp, nàng làm sao mà nhận? Nước mắt nàng cũng ngừng, nhưng sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ buồn bã, bộ dáng giống chịu đủ ức hiếp khiến Vĩnh Cơ không biết phải làm sao. “Tử Vi tỷ tỷ, ngươi đừng buồn, Vĩnh Cơ nói sai rồi, Vĩnh Cơ không nhớ tên món ăn, nhưng Hoàng a mã vẫn nhớ mà.”
Nó ngây ngô cười, vạn phần thành khẩn, trong cung nó tiếp xúc với nữ nhân không ít, nhưng phần lớn là nữ quan đã có tuổi rồi. Duy có hai nữ nhân quan trọng nhất đời nó lại chưa từng hạnh phúc, Lan Hinh tỷ tỷ thanh đăng cổ Phật cả đời, Hoàng ngạch nương còn ở tại lãnh cung. Nó sợ nhất nữ nhân rơi nước mắt, nên trước lúc xuất cung nó nơm nớp đứng từ xa đến nhìn Hoàng ngạch nương, thấy nàng thực gầy, không biết có còn giống trước kia hàng đêm rơi lệ hay không.
Cuối cùng khăn tay của nó vẫn chẳng phát huy được công dụng, có người so với nó càng biết an ủi Tử Vi. Phúc Nhĩ Khang ôm thân thể mảnh mai của Tử Vi vào lòng, nói, “Tử Vi, ngươi không cần thương tâm, Thập Nhị a ca còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đừng cùng nó so đo. Không sao cả, mỗi món ngươi làm ta và Vĩnh Kỳ sẽ thay nhau ăn, tâm ý của ngươi sẽ không uổng phí, tâm ý của chúng ta cũng không uổng phí.”
Tất cả mọi người câm nín, Phúc Nhĩ Khang này đúng thật là, không biết ngại ánh mắt người ngoài a. Đến bây giờ còn không hiểu được người Hoàng thượng sủng ái là ai, lại nhìn sang Càn Long, hắn hừ lạnh liếc Phúc Nhĩ Khang một cái, phất tay áo kéo Thập Nhị a ca đi mất.
Phúc Khang An ước gì thoát khỏi đám này cho mau, cũng vỗ mông đuổi theo, dắt bàn tay còn lại của Vĩnh Cơ, đùa đứa nhỏ vui vẻ. Thiện Bảo tủm tỉm lấy chủy thủ trong ngực ra, lúc này hắn là đầu bếp, phải đi cắt thịt gà. Còn lại Phó Hằng và Kỷ Hiểu Lam nhìn nhau cười, cũng đứng dậy theo sau, bọn họ là thần tử, Hoàng thượng ở đâu bọn họ liền ở đó.
Trong chớp mắt vốn mọi người ngồi quay thành vòng tròn đứng lên đi hết, chỉ còn lại ba người Tử Vi, Phúc Nhĩ Khang và Ngũ a ca Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ hung hăng ném bát trong tay xuống đất, “Ta xem ra Hoàng a mã đã bị Thập Nhị làm cho thần hồn điên đảo rồi!”
Tử Vi cũng lau nước mắt, “Trước kia Hoàng a mã chưa bao giờ nghi ngờ chúng ta, hơn nữa chúng ta cũng chỉ muốn tốt thôi mà. Bây giờ Hoàng a mã như thay đổi rồi vậy, thành người lãnh khốc vô tình, chúng ta phải làm gì đây, làm sao có thể cứu được Tiểu Yến Tử?”
“Hai người các ngươi quan tâm quá sẽ loạn, chuyện này chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn. Hoàng thượng nhất thời bị Thập Nhị a ca mê hoặc, sớm muộn rồi cũng trở lại làm Hoàng a mã quen thuộc của chúng ta thôi. Chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của Thập Nhị a ca là được.”
“Phải.”
“Nhĩ Khang, ngươi nói đúng.”
Ba người thống nhất ý kiến xong, tạm thời thả lỏng tâm tình, nâng bát tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không ý thức được sự thật bọn họ bị Càn Long chán ghét mới vứt bỏ, hắn không truy cứu vì hắn không có hứng thôi.
Vĩnh Cơ thèm ăn gà nướng do Thiện Bảo làm, chờ hắn đem món gà từ dưới đất đào ra, mọi người mới phát hiện hương vị của nó quả nhiên không tầm thường, mùi thơm béo ngậy truyền ra từ lớp lá sen dễ dàng câu lên sâu đói trong bụng. Ngô Thư Lai vội vàng dọn lấy một con mở ra cho Càn Long, hầu hạ hắn dùng bữa, Càn Long lại đem miếng thịt gà nóng hổi đút cho Vĩnh Cơ.
An Nhạc từ đầu vẫn luôn canh chừng bên kia cũng lại đây tự lấy một ít, còn lại vài con, Thiện Bảo đem mời Phó Hằng và Kỷ HIểu Lam, Phó Hằng còn vui tươi hớn hở khen hắn hiểu chuyện.
Phúc Khang An hất mặt, “Của ta đâu?”
Phó Hằng đang muốn giáo huấn nhi tử, sợ thằng nhỏ lại lên cơn thiếu gia, Thiện Bảo vẫn tốt tính đem gà trong tay chia cho Phúc Khang An, không có vẻ gì không kiên nhẫn. Phó Hằng híp mắt, dù sao cũng là mấy đứa choai choai với nhau, ông xen vào mới có khi thành phiền phức. Nhìn hai đứa cũng không có ý trở mặt hay gì, Kỷ Hiểu Lam rít tẩu một hơi, “Phú Sát đại nhân, Kỷ mỗ làm phiền chút?”
“Từ từ, đợi ta nghĩ đã.” Kỷ Hiểu Lam là cáo già, Phó Hằng cũng chẳng quản nhi tử nhà mình, vội bước qua.
Gà được lá sen bao chặt lấy, Phúc Khang An đưa tay lần mò, định bắt chước a mã lột lá sen ra. Nhưng bắt đầu từ chỗ nào bây giờ? Y là đại thiếu gia, lúc lên chiến trường thì cũng là ở quân doanh của đại ca, được một đống binh lính chiếu cố, muốn tự mình làm cũng chẳng biết làm sao. Y rối rắm, nghĩ có nên cứ xé luôn cho rồi hay không, bỗng có thanh chủy thủ bóng loáng để ngay trước mặt. Phúc Khang An ngẩng đầu lên nhìn, Thiện Bảo vẫn một bộ tươi cười không thay đổi, “Dùng dao cắt, cứ theo dấu vân lá là ra.”
Phúc Khang An ngẩn người, không biết tại sao, nhìn nhiều rồi, y tựa hồ có thể nhận biết các loại cảm xúc khác nhau đằng sau khuôn mặt tươi cười đó. Y bĩu môi hừ một tiếng, đem gà thảy qua, “Ngươi làm!”
Thiện Bảo cười đến cong cả khóe mắt, thuận tay mở lá sen ra, cắt một miếng đùi gà đưa tới, Phúc Khang An hớn hở tiếp lấy, “Cái đùi còn lại cũng phải chừa cho ta.”
“Được.” Thiện Bảo đem cái đùi còn lại cắt xuống, cẩn thận đặt lên lá sen.
Ánh mắt Phúc Khang An trở nên sâu xa, y vừa gặm đùi gà, quay đầu đi chỗ khác, “Những phần khác ngươi đều có thể ăn, ta mời.”
“Được.” Thiện Bảo vuốt cằm, mỉm cười nhìn vành tai hồng rực của người nào đó, cẩn thận đem đùi gà kia để qua chỗ Phúc Khang An, còn mình ngồi qua một bên, chăm chú xử lý phần ức.
Ăn xong bữa trưa, Vĩnh Cơ đã mệt mỏi muốn ngủ. Càn Long liền xung phong nhận việc ôm nó lên xe, những người khác thì đi dạo tiêu thực. Chờ đến khi Vĩnh Cơ mơ màng tỉnh lại, trời đã về chiều.
Càn Long sủng nịch bóp mũi nó, “Tỉnh ngủ chưa, vừa lúc buổi tối có thể đi dạo chợ.”
Xem lộ trình thì tối đến có thể tới được Hà Gian phủ, nên Càn Long mới nói như vậy. Hà Gian phủ cách kinh thành cũng gần, là nơi giàu có đông đúc, hôm nay lại ngày mười lăm, chợ đêm cũng được mở. Càn Long có tâm mang nhi tử du ngoạn, muốn tranh thủ tình cảm kéo nó lại gần mình hơn, sớm trộm an bài người đi chuẩn bị khách điếm, thăm dò lộ tuyến, buổi tối sẽ mang Vĩnh Cơ ra ngoài.
Vĩnh Cơ dẩu mỏ, nó vừa mới tỉnh ngủ, chợ đêm gì đó chỉ mới trong đầu lóe qua. Nó dụi mắt nhìn ra bên ngoài, thấy chiếc xe ngựa khác, hai mắt liền sáng rực lên, “Hoàng a mã, nhi thần muốn ngồi cùng xe với Phúc Khang An.”
Nó rốt cuộc vẫn chỉ là đứa nhỏ, ngồi trong ngự giá với Càn Long thì có hơi câu thúc, cảm thấy bỏ lỡ không ít cảnh sắc bên ngoài, nên tiếc lắm. Đứa nhỏ lắc lắc tay áo Càn Long, ý tứ làm nũng mười phần. Càn Long cố nhiên cực kỳ ghen tị, giấm chua ứa ra, nghĩ lại vẫn là vì nhi tử và mình không đủ gần gũi, quan hệ giữa nó với một nô tài còn thân hơn cả với Hoàng a mã. Cỗ tà hòa trong người hắn hừng hực bốc lên, nhưng gặp phải đôi mắt trong suốt lấp lánh kia, Càn Long chỉ đành nghẹn một bụng hỏa khí.
“Chậc, ngươi đi đi.”
Vĩnh Cơ bật cười tươi rói, Càn Long buồn bực mình đầy oán khí đem người ôm xuống xe. Vĩnh Cơ cao hứng hướng xe Phúc Khang An chạy đi, Càn Long tựa người bên cửa, chỉ thấy bóng dáng nó mới đó đã khuất sau mành xe. Hắn đưa tay che mắt, chua chát cười, trời cao rất bình đẳng, hắn vắng mặt trong những năm tháng của Vĩnh Cơ, bên người nó rồi cũng sẽ có ai khác đến thôi.
Phúc Khang An một mình một xe, buổi sáng còn túm được Thiện Bảo đến bồi y, buổi chiều còn chưa kịp mở miệng An Nhạc đã gọi người đi mất, không biết nói gì đó, rồi Thiện Bảo tự mình cưỡi ngựa chứ không ngồi xe nữa. Y bĩu môi, nằm đây chán muốn chết, đúng lúc này Vĩnh Cơ lại mò vào.
“Hoàng thượng thả ngươi lại đây? Hay ngươi kháng chỉ vậy?” Nói xong, y lại tự lắc đầu phủ định, “Không đúng không đúng, ngươi nhất định sẽ không kháng chỉ, mà tới tìm ta làm chi?”
“Không phải tới tìm ngươi.” Vĩnh Cơ giải thích, đến bên người Phúc Khang An ngồi xuống, vén rèm nhìn ra bên ngoài, tiếng của nó theo gió từ cửa sổ bay vào tai Phúc Khang An, “Bản a ca là tới ngắm phong cảnh, ngồi xe ngươi thì mới được tùy tiện nhìn.”
Phúc Khang An giận, xoay qua nhào lên người nó, nhe răng trợn mắt, “Vĩnh Cơ, ngươi có biết nói thật đôi khi cũng tức chết người hay không!”
“… Vậy ngươi tưởng ta lừa ngươi sao?” Vĩnh Cơ chả thèm quay lại, lấy nửa con mắt liếc Phúc Khang An.
“…”
Thiện Bảo cưỡi ngựa đi ngang xe bọn họ cũng xì một tiếng bật cười. Phúc Khang An tức tới nội thương, cũng học đứa nhỏ ghé vào cửa sổ ngắm cảnh, y không giống Vĩnh Cơ, nhìn một chút liền chán, đặc biệt vì ngạch phụ nào đó còn cưỡi ngựa lắc lư bên cạnh, mới trông thôi đã thấy ghét.
Phúc Khang An chuẩn bị nằm trở về, chợt nghe bên ngoài có ai kiêu căng nói, “Ê, ngươi! Phía trước là đến phụ thành, sắc trời tối rồi, ngươi vào thành tìm nơi nghỉ chân đi.”
Phúc Nhĩ Khang ngồi trên lưng ngựa ồn ào, Thiện Bảo quan sát một lúc mới biết đối tượng Phúc Nhĩ Khang nhắm tới là mình, hắn khẽ nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng nhạt hẳn, “Ngạch phụ nói với thần sao?”
“Nơi này hạ nhân chỉ có mình ngươi, bản ngạch phụ nói với ngươi có gì kỳ quái? Ngươi chưa từng cùng Hoàng thượng ra ngoài, bản ngạch phụ tự mình dạy ngươi vậy. Xe ngựa sắp vào thành, ngươi đi trước tìm hiểu, an bài nơi hầu hạ Hoàng thượng đi.” Vừa dứt lời, cánh tay đã vung lên, Thiện Bảo theo bản năng đưa tay bắt được, là một thỏi bạc.
“Phúc đại gia thật uy phong, chỉ là chuyện này…Ta nhìn ngại quá, vẫn là ngươi tự đi đi thôi.”
Người nói không phải Thiện Bảo mà là Phúc Khang An, y xốc mành xe bước ra đứng trước cửa xe, từ trên cao nhìn qua Phúc Nhĩ Khang, ánh mắt còn có vài phần khinh thường. Phúc Nhĩ Khang hếch mũi, gào rú, “Bản ngạch phụ thân gánh trách nhiệm nặng nề, làm sao mà dễ rời cương vị vậy được, hắn chỉ là một hạ nhân, làm chân chạy nào phải chuyện gì lớn? Phú Sát công tử, thân phận ngươi cao quý, nhưng cũng đừng nhìn bản ngạch phụ như vậy. Bản ngạch phụ ghét nhất là kẻ ỷ thế hiếp người.”
Phúc Khang An nhếch môi cười giễu, câu này ngạch phụ cũng dám nói, ỷ thế hiếp người sao? Lúc trước hắn bắt đầu vụng trộm với Minh Châu cách cách không phải cũng dùng quyền thế Phúc gia, bịt miệng một đám tùy tùng sao?
“Ngạch phụ nói sai rồi, Thiện Bảo không phải là hạ nhân, hắn đang ở chính hoàng kỳ, là bát kỳ đàng hoàng, huống hồ…” Phúc Khang An rũ mắt, lạnh lùng nói, “Thân gánh trách nhiệm nặng nề đâu chỉ có một mình ngạch phụ ngươi, Thiện Bảo là Hoàng thượng thân phong ngự tước Đới đao thị vệ, bảo hộ an toàn bên người Thập Nhị a ca, không biết trọng trách của ngạch phụ là gì?”
Những lời trào phúng của y hoàn toàn chọc tới tim Phúc Nhĩ Khang. Tử Vi dù là Hòa Thạc cách cách, nhưng nào có Hòa Thạc cách cách không có phủ công chúa riêng, sau tân hôn còn ở lại Phúc gia, làm đề tài cho các đại thần giễu cợt nhạo báng. Hắn lấy Tử Vi, Hoàng thượng cũng không nâng kỳ cho hắn, ngay cả phân lệ do Nội Vụ phủ cấp dựa theo tước bổi tử cũng không có. Hắn làm ngạch phụ mà cái gì cũng không được, ở trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn cứ như làm ngự tiền thị vệ trước kia, mọi người nhìn mặt mũi Ngũ a ca mới gọi hắn một tiếng Phúc đại gia, nhưng thân phận hắn so với ngay cả nhất đẳng thị vệ bình thường nhất trong cung cũng chưa chắc bằng.