Phúc Nhĩ Khang thực ra cũng chả có nhiệm vụ gì, tự hắn cảm thấy mình tốt đẹp, tự nhận trọng trách bảo vệ hoàng đế, cả ngày cưỡi ngựa lắc lư cạnh ngự giá của Càn Long. Trên thực tế Càn Long cũng học được từ mấy lần trước rồi, bên người ẩn khuất cao thủ đại nội lấy công phu sứt sẹo của Phúc Nhĩ Khang làm sao phát hiện được. Càn Long sở dĩ gạt chán ghét chịu mang theo mấy người này, hai lần ba lượt nhẫn nhịn hoàn toàn cũng vì ngừa bọn họ ở kinh thành làm loạn, bày trò cướp ngục gì đó. Lấy trình độ si mê Tiểu Yến Tử của Vĩnh Kỳ với hành vi của đám người này cũng không phải không có khả năng.
Phúc Khang An giỏi chửi xéo, chữ chữ như dao đâm ngay chỗ hiểm, kích thích Phúc Nhĩ Khang sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ngạnh cổ trừng mắt nói không ra lời. Trong lòng hắn ta còn sinh oán hận với Càn Long, giận Càn Long đến bây giờ vẫn không chịu nâng kỳ phong tước cho hắn, để hắn trong chúng đồng nghiệp cũng không ngẩng nổi đầu, sao Càn Long có thể đối xử với bọn hắn như vậy?!
Phúc Nhĩ Khang siết lấy dây cương, ánh mắt tối lại, Phúc Khang An lại đắc ý, ai bảo dám trêu người của ta. Cũng không nhìn xem ta là ai? Y hướng Thiện Bảo nhướn mày, thiếu niên đứng không xa đầy vẻ kiêu ngạo, mặt mày như họa, tùy ý phóng khoáng, Thiện Bảo thấy mà bật cười, đối y chắp tay, môi khẽ nhếch làm khẩu hình nói câu cảm ơn, Phúc Khang An lúc này mới vừa lòng. Phúc Nhĩ Khang còn đứng ở đó trừng y, y cũng mặc kệ, nhưng lúc y cho rằng mọi chuyện đã xong, thực ra chỉ vừa mới bắt đầu.
“Phú Sát công tử, Nhĩ Khang nói cũng không chỗ nào sai, ngươi ỷ vào quyền thế gia tộc gây sự, không đem ngạch phụ đương triều để vào mắt, chẳng phải làm thất vọng công sức dạy dỗ của Phú Sát đại nhân sao?” Vĩnh Kỳ thấy huynh đệ của mình chịu lép vế, liền bật người ruổi ngựa tiến lên trợ trận, nói câu nào câu nấy nghiêm túc rõ ràng.
Phúc Khang An suýt chút nữa nhịn không được muốn bay lên dộng cho một cái, này tính gì a, y có làm gì mà phải xin lỗi a mã, y chỉ từng đưa cái đồng hồ báo thức thôi, còn lúc khác chưa bao giờ y làm Phú Sát gia phải mất mặt!
Nhưng người nói là nhi tử của Hoàng thượng, tính ra cũng là chủ tử của y, không chỉ không thể trừng phạt, mà còn phải cẩn thận đối đáp, y vội đeo tươi cười lên mặt, nói, “Ngũ a ca thứ cho nô tài không thể gật bừa, nô tài chỉ luận chuyện mà nói thôi, Thiện Bảo là Hoàng thượng ngoại lệ phong Ngự tiền đới đao thị vệ, ngạch phụ đích xác sai luật rồi.”
Ngũ a ca nhất thời sầm mặt, “Vậy nếu đó là mệnh lệnh của bản a ca thì sao?” Dứt lời, hắn vung roi ngựa chỉ thẳng Thiện Bảo đứng bên kia, áp lực bực bội nhiều ngày không chút che giấu bộc phát ra hết, “Ngươi! Theo lời ngạch phụ mà làm đi, đây là bản a ca lệnh cho ngươi, ngươi có đi hay không?!”
Nụ cười thường trực trên mặt Thiện Bảo cũng biến mất hoàn toàn, hắn nắm dây cương, lạnh nhạt nhìn gương mặt vặn vẹo vì giận dữ lẫn chiếc roi vẫn đang chỉ vào mình kia, bỗng nhiên nhếch miệng, “Nô tài là ngự tiền đới đao thị vệ, được Hoàng thượng ban thưởng cho Thập Nhị a ca, ngoài Hoàng thượng và Thập Nhị a ca ra, nô tài e khó tuân lệnh này được.”
“Ngươi, cái đồ không biết phân biệt!” Liên tiếp bị từ chối, Vĩnh Kỳ nhục nhã trước mặt mọi người, hắn cảm thấy nếu ngay cả một tiểu nô tài hắn cũng không sai bảo được, sau này làm người thế nào, làm a ca thế nào nữa, làm sao xứng là hảo huynh đệ của Phúc Nhĩ Khang. Vừa nghĩ, hắn liền không chút do dự vung roi quất thẳng Thiện Bảo, Thiện Bảo vẫn một bộ bình chân như vại. Phúc Khang An mở to hai mắt, tim giật thót lên, theo bản năng muốn phản kích.
“A, dừng tay!” Âm thanh non nớt từ trong xe ngựa truyền ra, rèm cửa được xốc vội lên, Phúc Khang An chỉ cảm thấy phía sau có ai đẩy y, nhanh bắt lấy khung xe mới định thân lại được. Quay đầu nhìn lại, đứa nhỏ đang ghé vào trên người y, khẩn trương siết lấy y phục Phúc Khang An, lực lớn đến nỗi ngay cả y cũng thấy nhoi nhói.
Vĩnh Cơ vốn đang tựa cửa sổ ngắm phong cảnh, cãi nhau gì đó phía trước nó không để ý, trong ấn tượng của nó, Ngũ ca và ngạch phụ của Tử Vi tỷ tỷ đều hay ăn to nói lớn, chỗ nào có họ chỗ đó luôn ồn ào hẳn lên. Trước kia nó luôn ở một bên nhìn lén, thầm cầu nguyện bọn họ sẽ phát hiện ra mình, nếu vậy mình cũng có thể gia nhập với bọn họ rồi.
Sau đó nó hiểu được náo nhiệt vui vẻ chỉ có bọn họ, cùng nó chẳng liên quan gì, trong cung sẽ chẳng có ai cùng nó vui chơi, ngoại trừ ngạch nương và Phúc công công, nó cũng chậm rãi rời xa những náo nhiệt, Hoàng ngạch nương nói đúng, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.
Chính là ồn ào càng lúc càng lớn, Phúc Khang An nãy mới rời xe cũng không quay trở vào, nó ngạc nhiên thò đầu ra nhìn, mới phát hiện xảy ra chuyện lớn, Thiện Bảo ca ca của nó vậy mà gặp rắc rối với Ngũ ca, sau đó, chỉ thấy nhoáng một cái, Ngũ ca muốn đánh Thiện Bảo ca ca sao?
Cuống quýt hô dừng tay, xong rồi lại thấy bao đôi mắt nhất loạt nhìn lại đây, nó ngơ ra, Phúc Khang An co giật khóe miệng, lại tới nữa, anh hùng hoàn toàn không rõ tình huống Thập Nhị a ca! Ngũ a ca bị nói như vậy đành thu roi, hắn siết dây cương, chuyển họng pháo sang Vĩnh Cơ, “Ta là ca ca ngươi, ngươi sao dám nói với ta như vậy, Kỷ sư phụ trên lớp không dạy ngươi sao?”
Kỷ đại nhân nằm không cũng trúng đạn, Kỷ sư phụ dạy gì, đương nhiên là huynh hữu đệ cung, phải luôn hòa thuận, Vĩnh Cơ có nhớ không? Vĩnh Cơ nhớ rõ, nên nó rất xấu hổ, đỏ mặt ấp úng, “Kỷ sư phụ dạy phải huynh hữu đệ cung, huynh không hữu hảo thì đệ vô lễ, Vĩnh Cơ không nên nói vậy với Ngũ ca, thần đệ xin lỗi.”
Nghe Vĩnh Cơ nói vậy, Vĩnh Kỳ thấy mình cũng còn chút mặt mũi, trong lòng cũng dễ chịu hơn, sắc mặt dịu đi, lấy tư thế ca ca ra giáo huấn, “Ngươi và ta là huynh đệ, Phúc Nhĩ Khang vừa là ngạch phụ của Tử Vi, vừa là huynh đệ của ta, vậy xem như cũng là huynh đệ của ngươi, phải cung kính hữu lễ đối đãi mới được, hiện giờ ngươi lại dung túng thị vệ bất kính với ca ca, thế là thế nào?”
Vĩnh Cơ chớp chớp mắt, mờ mịt, “Phúc Nhĩ Khang là huynh đệ của Ngũ ca cũng là huynh đệ của Vĩnh Cơ, kia Thiện Bảo là ca ca của Vĩnh Cơ, vậy có phải cũng là ca ca của Ngũ ca không?”
Sau đó nó cúi đầu, nhỏ giọng than thở, “Thiện Bảo ca ca rõ ràng nhỏ tuổi hơn Ngũ ca mà.”
Ê ê, ngươi đây là chê Ngũ a ca già quá rồi sao? Phúc Khang An là người duy nhất nghe được câu này, mồ hôi liền ròng ròng chảy, may mắn vạn phần là Vĩnh Cơ chưa nói đem mình làm đệ đệ, y ngẩng đầu nhìn Vĩnh Kỳ, sắc mặt hắn quả nhiên đủ sặc sỡ! Phúc Khang An khoái trá trong lòng, Ngũ a ca y như nuốt phải ruồi bọ, y đưa tay vỗ vai đứa nhỏ kia, đẩy nó lên trước.
“Ngươi đúng là không thể nói lý, Thiện Bảo chẳng qua là tên nô tài, Nhĩ Khang không giống, Nhĩ Khang là ngạch phụ của Tử Vi, là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ với ta, hai người sao có thể đánh đồng được?”
Vĩnh Cơ không hiểu gì hết, nó nắm tay Phúc Khang An lắc lắc, “Dao Lâm, không phải ngươi nói ngạch phụ của Tử Vi tỷ tỷ không được nâng kỳ, là một nô tài sao?”
Kia vẫn còn dễ nghe chán, nói khó nghe thì, Phúc Nhĩ Khang ngay cả nô tài cũng chả phải! Phúc Khang An ngưng trọng gật đầu, “Thiện Bảo là chính hoàng kỳ, về phần ngạch phụ…”
Đứa nhỏ được xác nhận rõ ràng lại nghiêng đầu đi, “Ngũ ca, Phúc Nhĩ Khang cũng đâu thể làm huynh đệ của ngươi.”
Phúc Khang An chắc mẩm Ngũ a ca bây giờ đã tức tới nội thương, y trộm giơ ngón cái với đứa nhỏ, khóe mắt nó thoáng thấy, vô tội nhìn y, kiểu, ‘Phúc Khang An, ngươi làm gì kỳ cục thế’.
“Thập Nhị a ca, vi thần chỉ lo lắng cho sự an toàn của Hoàng thượng, muốn cho người đi trước tìm hiểu an bài, vi thần nhiều lần tháp tùng Hoàng thượng, lệ đều như thế, Thập Nhị a ca, ngài xem bảo nô tài đi làm có được không?”
Phúc Nhĩ Khang giấu đi thù hận trong mắt, tỏ vẻ cung kính, câu câu chữ chữ đều ý nói ta là sủng thần, ta đi theo Hoàng thượng nhiều bận, các ngươi là lần đầu tiên, làm sao hiểu ý bằng ta. Phúc Khang An muốn cãi lại, Vĩnh Cơ đã nói trước, “Nhưng Hoàng a mã đã phái người đi rồi, Hoàng a mã nói trước kia xuất cung đều gặp nguy hiểm, này gọi là ‘Việc trước không quên, làm gương chuyện sau’ đó.”
Lời đứa nhỏ còn chưa dứt, vẻ mặt Phúc Nhĩ Khang nháy mắt lại vặn vẹo. Phúc Khang An cười, cũng chẳng buồn nghĩ, mỗi lần Hoàng thượng ra ngoài cùng mấy vị này đều phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sự cố liên tiếp không ngừng, chỗ nào là xuất cung du ngoạn chứ, căn bản là đi liều mạng thì có!
“Vĩnh… Thập Nhị, các ngươi ồn ào gì đó? Lại đây với trẫm!” Xe ngựa phía trước không biết khi nào đã dừng lại, Càn Long từ trên xe bước xuống, Vĩnh Cơ hai mắt sáng rực lên, “A, đến rồi!”
Đoàn xe dừng lại trước cửa thành cao lớn, viết hai chữ to ‘Phụ Thành’, người qua kẻ lại đan xen, còn có hai nam nhân đứng canh cửa.
Càn Long vuốt cằm, cười, “Vĩnh Cơ lại đây.”
An Nhạc vươn tay đem bé con ôm xuốn dưới. Thiện Bảo giật mình, sư phụ hóa ra luôn ở đây, không biết vừa rồi tranh cãi hắn nghe được bao nhiêu, sư phụ không thích nhất là mấy chuyện náo động, nhưng mà… Ánh mắt Thiện Bảo chuyển đến Phúc Khang An, y đang cùng Vĩnh Cơ nói chuyện, mặt mũi sáng sủa tươi cười, Thiện Bảo nhếch môi, có y ở đây, chỉ sợ về sau có muốn điệu thấp cũng không được.
Phụ thành cũng không tính là thành lớn, đơn giản là gần Kinh thành, nên cũng rộn ràng nhộn nhịp. Càn Long sợ Vĩnh Cơ ngốc đi lạc, muốn bế nó đi, ai dè đứa nhỏ sống chết không chịu hắn, “Tổ tông gia pháp có nói, ôm cháu không ôm con, Vĩnh Cơ không cần bế.”
Không ôm ngươi ngươi lạc mất thì sao bây giờ? Càn Long nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Vĩnh Cơ, vươn tay ninh má nó, “Vậy đi, nhất định phải theo sát Hoàng a mã, không được chạy loạn rõ chưa.”
Đứa nhỏ lúc này ngược lại ngoan ngoãn vươn tay ra nắm lấy tay Càn Long, mi mắt cười đến cong cong như trăng khuyết. Càn Long nắm lấy bàn tay ấm áp, loại cảm giác khô nóng kỳ dị trong lòng lại xuất hiện, tình cảm hắn chưa bao giờ trải nghiệm đó dần chảy khắp châu thân. Càn Long không vội cầu đáp án, hắn còn nhiều thời gian.
Vĩnh Cơ nắm tay Càn Long cũng là có suy tính riêng, Hoàng a mã mỗi lần xuất cung đều gặp phải thích khách, nó phải bảo vệ Hoàng a mã, cùng Hoàng a mã một chỗ, miễn cho hắn bị thương.
“Giết người, giết người rồi, mau gọi người đến đây, mụ kia điên rồi! Có còn vương pháp không, ban ngày ban mặt lại giết người!”
“Giết là ngươi đó, ngươi cái tên đáng thiên đao vạn quả….”
Bỗng nhiên truyền tới la hét ầm ĩ thu hút tầm mắt của mọi người, Càn Long từ xa nhìn lại, chỉ thấy có một nam một nữ.