Tiếng ồn ào không chỉ hấp dẫn tầm mắt Càn Long, còn thu hút bao người hiếu kỳ xung quanh nữa, chủ quán, quan khách, người đi đường, nhàn rỗi không có việc gì liền bu lại xem. Bị mọi người vây xung quanh là một phụ nhân quần áo cũ nát cùng một thư sinh trẻ tuổi.
Phụ nhân kia cầm dao trong tay, nam nhân nọ bị người vây xem chắn mất đường thoát, hoảng sợ nhìn phụ nhân càng ngày càng gần, run rẩy lăn lộn vào đám người, “Ngươi ngươi ngươi…không được lại đây, giết người là phạm pháp.”
Phụ nhân nghe thấy chỉ cười gằn vài tiếng, đem mồ hôi trên trán lau đi, “Lão nương cũng biết hôm nay cuối cùng cũng chẳng tốt đẹp gì, lão nương chém chết ngươi, rồi chính mình kết thúc cũng không muộn….”
“Là bà bà muốn giết người sao?” Vĩnh Cơ lùn có một mẩu, đứng bên ngoài cái gì cũng không thấy, chỉ nghe tiếng đoán nội dung. Nó lắc lắc tay Càn Long, hắn vuốt cằm lắc đầu, “Trẫm thấy không giống.”
Hơn nữa một nam một nữ này hắn nhìn cũng khá quen mắt, mơ hồ có dự cảm không lành. Đám người Vĩnh Kỳ chạy đến xem náo nhiệt cũng chịu không được, Tử Vi bắt lấy tay áo Phúc Nhĩ Khang, “Nhĩ Khang, đang thanh thiên bạch nhật, làm sao lại có kẻ muốn hại người thế này??”
Phúc Nhĩ Khang vỗ vỗ tay nàng, ôn thanh an ủi, sắc mặt thành khẩn ngưng trọng nói, “Ngươi yên tâm, chuyện này chúng ta sẽ không mặc kệ, có còn vương pháp hay không chứ?”
Lúc nói, hắn cùng Vĩnh Kỳ liếc nhau, cả hai cùng gật đầu, cùng nhau đẩy đám người ra chen vào. Kỷ Hiểu Lam chậm rãi từ phía sau tiến lên, trước rít một hơi thuốc, nhìn sâu vào đám đông, “Nhìn sao giống hộ nhân gia mấy năm trước từng gặp vậy nhỉ?”
Càn Long quay đầu lại, “Ngươi nói cái gì?”
Nam tử kia còn đang la hét, “Ngươi, ngươi đừng tới đây, ta có công danh trong người… Ngươi ngươi….”
“Công danh?” Phụ nhân nhổ vào mặt gã, khing thường chì chiết, “Ngươi còn có mặt mũi nói đến chuyện công danh, lão nương giết ngươi!”
Mắt thấy một dao kia sắp bổ xuống, đám đông chung quanh kêu lên hoảng sợ, nhưng thảm án cũng không có phát sinh, chợt có bàn tay vươn ra nắm chặt lấy tay phụ nhân. Bà ta bị đau, đành buông dao rơi lạch cạch trên nền đất, thư sinh kia mới nơm nớp lo sợ né qua một bên.
Phúc Nhĩ Khang đánh rơi vũ khí của phụ nhân xong liền thu tay, thẳng lưng mà đứng, gió cuốn tay áo hắn, rất có phong vị du hiệp anh hùng. Hắn đem thư sinh kia hộ sau người, nghĩa chính ngôn từ trách cứ phụ nhân, “Ngươi cớ gì lại làm vậy? Trên đường cái lại hành hung người ta, ngươi không biết vậy là phạm pháp sao?”
Đúng lúc này Tử Vi cũng tiến lên, đưa cho gã thư sinh kia một chiếc khăn tay, gã ta cảm kích nói lời cảm tạ, nàng liền lắc đầu, vẻ mặt ôn nhu như nước chuyển hướng phụ nhân kia, “Lão bà bà, chuyện gì cũng có cách giải quyết, ngươi giết người là sai, cũng không giải quyết được gì, vị thư sinh này tay trói gà không chặt, làm sao đắc tội được lão nhân gia ngươi?”
Ai ngờ phụ nhân nọ từ khi thấy Phúc Nhĩ Khang xuất hiện liền run rẩy không nói lời nào, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Tử Vi lại đảo qua Vĩnh Kỳ Phúc Nhĩ Khang, làm như không hề nghe hai người nói. Phúc Nhĩ Khang cảm thấy phiền phức, gắt gỏng, “Nói ngươi ngươi có nghe không? Giết người là phạm pháp, ngươi theo chúng ta đến gặp quan đi.”
“Ha ha ha….Là các ngươi… Lại là các ngươi ….” Phụ nhân nguyên bản không phản ứng, đột nhiên cười phá lên, bà ta run rẩy chỉ tay vào đám người Phúc Nhĩ Khang, cười đến nước mắt cũng chảy ròng ròng. Mọi người ai cũng kinh ngạc, đám người Tử Vi đầu óc mờ mịt, đây là làm sao? Tử Vi đang định mở miệng muốn nói, nào ngờ phụ nhân kia thoắt đổi sắc mặt, đột nhiên hung hãn lao tới, Tử Vi không kịp đề phòng, một bạt tai thật lực đánh thẳng vào mặt nàng, chát một tiếng thật to.
Tử Vi bị đánh đến ngu người, đưa tay bụm mặt uất ức khóc nấc lên, nước mắt chảy dài xuống má, bết vào tóc mai, trông đáng xót mười phần. Phúc Nhĩ Khang cũng không hiểu được, chỉ vội nhanh chóng bước đến ôm nàng ta vào lòng, dồn dập hỏi, “Tử Vi Tử Vi, nàng có sao không?”
“Ngươi thật sự đúng là không biết phân biệt phải trái…” Vĩnh Kỳ thấy Tử Vi bị đánh, cũng phải lắp bắp kinh hãi, nghĩ muốn đòi lại công bằng cho nàng ta, nhưng hắn còn chưa nói xong phụ nhân nọ đã nhào qua. Bà ta nắm được y phục của hắn, đánh đấm loạn xạ lại thành công kích hữu hiệu nhất. Vĩnh Kỳ bị trúng mấy cú, hắn vội đẩy phụ nhân kia ra, vỗ vỗ bụi đất trên người, “Ngươi làm gì vậy?!”
Phụ nhân lảo đảo ngã ngồi xuống đất lại đứng lên, tiếp tục hướng Vĩnh Kỳ nhào tới, “Đều tại các ngươi! Hại khuê nữ của ta, hại cháu của ta! Lão nương liều mạng với các ngươi! Hôm nay liều mạng với các ngươi…”
Vĩnh Kỳ nhất thời giận điên, phụ nhân này, thật sự đáng chết! Hắn đường đườg là a ca sao có thể để mụ đàn bà chanh chua tùy ý nhục mạ, hắn liền tùy tay rút bội kiếm bên hông, nếu phụ nhân này còn nói nữa….
“Vĩnh Kỳ dừng tay!”
Giọng nói từ ngoài vọng vào, có lẽ mang theo khí thế quá lớn, hoặc quần chúng vây xem cũng chỉ muốn tiếp tục cuộc vui, tóm lại ai nghe xong đều tự giác nhường đường. Càn Long dắt tay Vĩnh Cơ bước tới, phụ nhân kia nhìn thấy hắn liền co rúm cả người, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được cừu hận.
“Hoàng… Lão gia, mụ đàn bà chanh chua này đúng là quá đáng, Tử Vi yếu đuối như vậy, thế mà mụ còn đánh Tử Vi!” Ngũ a ca tra kiếm vào vỏ, đón Càn Long lại đây, tức giận trừng mắt nhìn phụ nhân, nói.
Tử Vi cũng rời khỏi ôm ấp của Phúc Nhĩ Khang, đem bên mặt bị đánh chìa cho Càn Long xem, vừa khóc vừa nói, “Lão gia, Tử Vi không có việc gì, chỉ là có chút oan ức…”
Nhưng lại chẳng có an ủi như nàng dự đoán, một chút cũng không. Càn Long mặt không đổi sắc quay sang, im lặng bước ngang qua Tử Vi, để nàng phía sau đầy vẻ đau thương. Càn Long đi đến bên người phụ nhân, Vĩnh Cơ cũng hiếu kỳ đánh giá bà ta, vì giãy giụa chật vật, quần áo trên người đã lấm lem vết bẩn, trên mặt cũng dính phải bùn đất. Vĩnh Cơ gãi đầu, “Bà bà, ngươi sao lại muốn chém người kia a?”
Một tiếng bà bà trong trẻo làm dịu đi bầu không khí, phụ nhân tựa hồ thông qua Vĩnh Cơ nhìn thấy người khác, bà ta hoảng hốt cười, “Bà bà cùng đường, chỉ có thể giết hắn, giết chết người này, chỉ có giết hắn…”
Càn Long cung tay hành lễ với phụ nhân, “Phu nhân, việc hôm nay do ai mà thành, vậy do người đó giải quyết. Đêm nay chẳng hay có thể quấy rầy phu nhân chút không?”
Phụ nhân chấn động sững sờ, không dám tin nhìn về phía Càn Long, “Lão gia, lời này là thật sao?”
“Quân vô hí ngôn.”
Nam tử bên cạnh còn đang quan sát bỗng nhiên xoay người định chạy, nhưng chưa được vài bước, một bên vai đã bị đè. Gã quay đầu lại, người bắt hắn là một thiếu niên đang cười, chỉ thấy người nọ cong khóe môi, nhả ra vài chữ, “Muốn chạy đi đâu?”
Vĩnh Kỳ cùng Phúc Nhĩ Khang hai mặt nhìn nhau, đối với khác thường của Càn Long không lý giải được. Hoàng thượng không an ủi Tử Vi không ra mặt giúp nàng, lại còn lễ độ với mụ đàn bà chanh chua kia đến thế? Vĩnh Kỳ vẫn là nhịn không được, mở miệng hỏi, “Lão gia, chúng ta đã đặt được khách điếm rồi, việc nhỏ bực này cứ giao cho quan phủ lo liệu thôi. Sao phải làm phiền ngài tự mình ra mặt?”
“Thế nào? Ngươi không muốn biết tại sao vị phu nhân này lại đánh ngươi?” Càn Long hơi liếc mắt, Vĩnh Kỳ chỉ có thể thấy phần mặt nghiêng của hắn, nhưng đó là phần mặt ngược sáng với ánh chiều tà, làm Vĩnh Kỳ cảm thấy ớn lạnh, chỉ đành mím môi đuổi kịp bước chân Càn Long.
Vĩnh Cơ kéo kéo góc áo Càn Long, hắn cúi đầu nhìn đứa nhỏ, bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của nó, “A mã, ngươi quen biết bà bà sao?”
Càn Long ngẩn ra, một lúc sau mới xoa đầu nó, “Ừ, có biết, là một cố nhân.”
Phụ nhân đi trước dẫn đường loạng choạng vài bước rồi lại bình thường. Nhà của bà không nằm trên đường cái, phải vòng vèo quanh co không ít hẻm hốc, phụ nhân rốt cuộc cũng dừng lại ở một căn nhà nhỏ ba gian. Bà vừa bước chân vào cửa, một đứa bé vui vẻ chạy ra, ôm lấy chân bà.
“Oa Oa!” Bộ dạng hung ác lúc nãy của phụ nhân hoàn toàn biến mất, bà ngồi xuống với đứa nhỏ, nhìn kỹ mới thấy đứa bé khoảng chừng ba bốn tuổi thôi. Trên người nó chỉ có bộ quần áo mỏng manh, chút nhọ dây trên mặt, đôi mắt to tròn như trân châu, thoạt trông rất lanh lợi. Bé con tựa hồ có hơi sợ người lạ, khẽ kêu một tiếng ‘tổ mẫu’ liền trốn sau lưng phụ nhân. Sau đó có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nữ nhân vấn tóc xuất hiện trước cửa, “Oa Oa… con…”
Nàng ta chợt ngưng bặt, giật mình nhìn một đám người đứng sau lưng phụ nhân, đôi môi mấp máy mấy lần, thân thể run lên, cuối cùng lại xoay người bỏ đi, đứa bé cũng chạy theo, gọi, “Nương…nương…”
Phụ nhân thở dài một tiếng, “Các vị… Tiểu nữ không hiểu chuyện… Hiện tại nhà ta chỉ có bốn bức tường, chỉ sợ không có gì chiêu đãi các ngươi.”
Càn Long lắc đầu, “Đỗ phu nhân, không cần như thế.”
Đỗ phu nhân cười một cách sầu thảm, “Đã chẳng còn Đỗ phu nhân nào nữa.”
“Đỗ phu nhân…?” Vĩnh Kỳ thì thào như có điều suy nghĩ, Kỷ Hiểu Lam nhả ra một cụm khói mỏng manh, “Ngũ a ca nhớ ra rồi sao, vị này đúng là mẫu thân của Đỗ tiểu thư từng ném tú cầu chọn rể mà chúng ta năm đó đi ngang qua thấy.”
Vĩnh Kỳ kinh hãi lắp bắp, “Không thể nào! Đỗ gia là thủ phủ thành này, Đỗ phu nhân cũng là người đoan trang cao nhã, sao lại…”
“Đúng vậy, sao lại thế được?” Đỗ phu nhân nhìn về phía Vĩnh Kỳ, ánh mắt vừa có thù hận vừa không cam tâm, “Sao lại không thế được! Đỗ gia ta đời đời huy hoàng đến nay hủy ở tay chúng ta, ta thực có lỗi với tổ tông Đỗ gia, đều tại các ngươi! Đều tại các ngươi!”
Nói xong, phụ nhân lại kích động đến hai mắt trợn lên. Vĩnh Cơ rúc vào lòng Càn Long, siết lấy tay hắn. Càn Long vỗ vỗ nó, “Phu nhân, có thể nói rõ chuyện năm đó không?”
“Còn có thể thế nào nữa? Tề Chí Cao là tên khốn nạn, hắn hại đời Nhược Lan nhà ta, hủy hoại Đỗ gia chúng ta.”
Tề Chí Cao giãy vài cái dưới tay Thiện Bảo, cao giọng cãi, “Bà nói gì đó, Đỗ lão gia chết, gia sản đương nhiên là của ta!”
Tử Vi lau nước mắt bước lên, đứng trước mặt Đỗ phu nhân, lắp bắp nói, “Tú cầu kia rớt trúng Tề Chí Cao, tân lang phải là Tề Chí Cao, phu nhân sao lại đổ thừa cho chúng ta?”
Đỗ phu nhân cười lạnh, âm trầm nói, “Sao lại đổ thừa các ngươi à? Ngày đó ném tú cầu, các ngươi làm như đó là trò đùa đem tú cầu quăng tới thảy lui, còn không phải sao? Các ngươi đùa bỡn đó là vận mệnh cả đời con gái ta, các ngươi cao hứng một câu quân vô hí ngôn rồi đi, lưu lại Đỗ gia chúng ta phải chịu tội, các ngươi hại Đỗ gia tán gia bại sản, con gái ta…”
Những xót xa trong lòng nào ai có thấu, con gái của bà… Thoắt cái bóng câu qua cửa, bà giờ đã thành phụ nhân chanh chua nghèo túng, Đỗ phu nhân nghẹn ngào, nức nở khóc lên.
Tiếng khóc của bà làm Càn Long như choàng tỉnh, chuyện năm đó vẫn còn rõ như in, lúc đó thân phận Tiểu Yến Tử vẫn chưa bị vạch trần, Tử Vi chỉ là một tiểu cung nữ, lúc đó… đồng tử Càn Long co lại, chính hắn chẳng phải là đồng lõa của bọn họ sao?
Vĩnh Cơ thấy Càn Long không nói lời nào, nghi hoặc hỏi, “A mã, có người làm chuyện đáng xin lỗi với bà bà sao?”