Hoàn Châu Chi Bất Cải Cơ Nhạc

Chương 59

Tiểu Yến Tử từng gặp Thiện Bảo, nhưng chưa thấy hắn ra tay bao giờ. Bộ dáng Thiện Bảo ngày thường thực sự rất vô hại, ngay cả lúc cầm kiếm vẻ mặt vẫn tươi cười, thấy thế nào cũng không phải cao thủ. Tiểu Yến Tử đắc ý, vung roi, “Cô nãi nãi sợ ngươi chắc!”

Thiện Bảo cười tủm tỉm không nói gì, chỉ lạnh nhạt né roi của Tiểu Yến Tử vụt qua, tùy tay lia một đường kiếm, roi của nàng ta không biết sao đứt đoạn thành hai nửa giữa không trung. Nửa sợi roi rơi bộp xuống đát, dân chúng vây xem cũng phải ồ một tiếng khen hay. Tiểu Yến Tử kinh ngạc, vội thi triển thứ khinh công sứt sẹo chạy loạn đầy đất. Thiện Bảo vẫn chỉ cười, cũng không rõ hắn làm thế nào, Tiểu Yến Tử chạy đi chạy lại mãi không thoát được, chỉ loanh quanh mỗi một chỗ.

Thiện Bảo thu kiếm, ngẫu nhiên vươn tay chưởng một cái hoặc đá một cú, phát nào chuẩn phát đó. Vĩnh Cơ hai tay che mặt, hí mắt nhòm qua kẽ tay nhìn ra ngoài, “A, Thiện Bảo như đùa khỉ vậy, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ thê thảm quá.”

Vĩnh Cơ không hiểu nên chỉ có thể xem náo nhiệt, Càn Long lại nhìn ra môn đạo. Thiện Bảo này rõ ràng có thể vài chiêu bắt gọn Tiểu Yến Tử nhưng không, hắn như mèo vờn chuột, chiêu nào cũng chừa đường thoát. Roi của Tiểu Yến Tử sớm đã bị hắn đoạt lấy, Thiện Bảo cũng không vội chấm dứt, chậm rãi từ tốn quật một nhát đá một cái, Tiểu Yến Tử chỉ còn nước bị đánh.

Xem ra Thiện Bảo đúng là chân truyền của An Nhạc, trách không được An Nhạc muốn thu làm đồ đệ, quả nhiên là có tài!

Càn Long vừa lòng gật đầu, cảm thấy mình tìm cho Vĩnh Cơ thị vệ thế này là đúng người rồi, về sau cứ để bên cạnh Vĩnh Cơ, xem như trợ thủ đắc lực.

“Thập Nhị, về sau phải trọng dụng Thiện Bảo cho tốt, Thiện Bảo là trung thần.” Hắn nheo mắt, từ xe ngựa bước suống, thuận tay đỡ luôn Vĩnh Cơ. Vĩnh Cơ gật đầu, đắc ý nói, “Thị vệ của bản a ca tốt là đương nhiên mà.”

Càn Long cười cười, dắt theo Vĩnh Cơ đi lẫn vào đám đông, Ngô Thư Lai giao xe cho Kim Bảo, mình cũng theo sau.

Tiểu Yến Tử bị Thiện Bảo đánh gần nửa canh giờ, chờ khi hắn thu kiếm dừng tay, nào còn nhìn ra được bộ dạng lúc trước của Tiểu Yến Tử. Mặt mũi sưng phù như bánh bao, ngay cả Phúc Khang An nhìn vào cũng thấy thê thảm.

Y lướt đến bên Thiện Bảo, chân đá đá hắn hai cái, liếc mắt nhìn một cục trên đất, “Này, ngươi ra tay ác thế.”

Thiện Bảo cười như gió xuân, nhìn vẻ ghét bỏ của Phúc Khang An, nhướn mày, “Sao? Phú Sát công tử cảm thấy đánh nặng tay? Nô tài cho là tiểu công tử không thích bị người đánh mà, hóa ra lại thích ư.”

Phúc Khang An run lên, nghe giọng này sao giống đang cười nhạo y? Y lại đá một cái, cãi lại, “Hứ, đó là ta thương hương tiếc ngọc, ai như ngươi ngay cả mặt mũi nữ tử cũng đánh sưng như đầu heo, coi chừng Ngũ a ca coi thê như mạng tìm ngươi tính sổ!”

“Thương hương tiếc ngọc, tiểu công tử đúng là có nhã hứng. Thật xấu hổ, nô tài có mắt như mù, không nhìn ra tiểu công tử thương hương tiếc ngọc, quấy rầy lúc tiểu công tử tọa ủng giai nhân.” Thiện Bảo giật lấy vỏ kiếm trong tay Phúc Khang An, tra kiếm vào vỏ rồi xoay người định đi.

Phúc Khang An vội kéo lại, có chút không được tự nhiên nhìn hắn, “Ngươi đầu óc làm sao đấy? Hôm nay nói chuyện thế nào cứ kỳ cục vậy? Ta và Hoàn Châu cách cách kia không có quan hệ gì hết, ngươi giận dỗi gì chớ!”

Thiện Bảo quay đầu lại, vẫn khuôn mặt tươi cười như cũ, khóe miệng chùng xuống, “Công tử từ đâu mà nhìn ra nô tài giận dữ?”

Phúc Khang An trợn trắng mắt, y chỉ chỉ lên mặt mình, “Hai mắt ta đều nhìn thấy! Đồ mặt than, ngươi nghĩ suốt ngày mặt liệt là ta không biết ngươi nghĩ gì hả?”

Thiện Bảo sửng sốt, thiếu niên trước mặt hắn hếch cằm, mặt còn vết máu, người đầy bụi bẩn nhưng vẫn kiêu ngạo hừng hực như lửa. Hắn mỉm cười, ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay lau đi vết máu trên mặt người kia, “Ừ, ngươi kỳ thực cái gì cũng không biết.”

“Ngươi nói gì đó?!” Phúc Khang An tức đến giơ chân, Thiện Bảo đã xoay người đi, giúp tiểu thương chung quanh dọn dẹp quầy hàng ngã đổ. Phúc Khang An cũng thôi, định đến giúp một tay, chợt nghe không xa có tiếng trẻ con hỏi, “Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?”

Tiểu Yến Tử vốn đã bị đánh thành đầu heo, không biết từ khi nào được vây quanh bởi mấy đứa nhỏ, ăn mặc sạch sẽ đường hoàng, đứa lớn nhất cũng phải tám chín tuổi, đằng sau chúng là vài nữ nhân. Tiểu Yến Tử sờ đầu đứa nhỏ kia, hướng về Phúc Khang An mà ồn ào, “Tại tên tiểu nhân ác độc đó! Không sao, tỷ tỷ sẽ không để các ngươi chịu đói đâu, các ngươi cứ chờ.”

Thiện Bảo nghi hoặc, hỏi Phúc Khang An đang đứng cười lạnh bên người, “Mấy người đó là ai vậy?”

“Cô nhi quả phụ ở từ thiện đường, là được hai vị cách cách nhân từ lương thiện nuôi.” Phúc Khang An vuốt cằm, ngẩng đầu nhìn Thiện Bảo, “Sao? Hối hận đánh sai người?”

“Từ thiện đường? Nô tài tin tưởng tiểu công tử sẽ không tùy ý ra tay đánh người.” Thiện Bảo cầm một trái nho đút vào khuôn miệng đang cười đắc ý của Phúc Khang An.  Y nhai vài cái, mùi vị cũng không tệ, thế là vươn tay bứt thêm vài trái ăn tiếp, “Đó là đương nhiên!”

Bên kia Tiểu Yến Tử còn đang mắng, “Toàn là những kẻ tưởng có tiền thì ỷ thế hiếp người, tâm tư độc địa, cô nãi nãi sớm muộn gì cũng giáo huấn bọn chúng, các ngươi yên tâm, Tiểu Yến Tử nhất định sẽ giúp từ thiện đường trụ vững.”

“Người ở từ thiện đường này đều là cô nhi quả phụ sao?” Có thanh âm mềm mềm nhu nhu vang lên giữa đám người, Phúc Khang An lẫn Thiện Bảo đều giật mình, nhìn về phía phát ra tiếng kia. Vẫn là bộ quần áo ngày đó trên thảo nguyên, ngoại trừ đôi giày viền lông nhung, Phúc Khang An lẫn Thiện Bảo đều quen thuộc. Phúc Khang An đỡ trán, y thấy Vĩnh Cơ rồi, cũng không dám xem nhẹ bóng người cao lớn sau lưng nó.

Phúc Khang An vội lên nghênh đón, vì đang ở ngoài cung nên y không hành lễ, chỉ hướng Càn Long khom lưng, nhưng y chưa kịp mở miệng, Tiểu Yến Tử bên kia đã không biết cố kỵ gì kêu, “Hoàng a mã…Hừ.”

Một câu của nàng ta vừa ra, người chung quanh cũng đâu phải đồ ngốc. Tất cả đều quỳ xuống, hô to vạn tuế. Càn Long đành ra mặt, để mọi người đứng lên, lắc đầu một cách vô tội với Vĩnh Cơ. Cái này cũng không phải tại hắn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Phúc Khang An nghĩa bất dung từ, đem mọi chuyện từ đoạn của Liên lão lẫn việc tại sao mình và Tiểu Yến Tử đánh nhau nói hết, một vài tiểu thương lớn gan cũng lên tiếng phụ họa. Càn Long nghe xong, bình tĩnh không nói gì, nhưng Vĩnh Cơ lại cảm thấy hứng thú với mấy đứa nhỏ đứng kia, bèn bước qua.

“Các ngươi đều là người ở từ thiện đường?”

“Vâng, dân phụ và những người khác đều được từ thiện đường thu lưu.” Thấy trước mặt mình là một thiếu niên xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, những người đó thả lỏng không ít, trong đó có một nữ nhân run run trả lời.

Vĩnh Cơ nghiêng đầu, xoa cằm nói, “Từ thiện đường là nơi tốt a. Nhưng trộm cắp này nọ là không đúng, những thứ đó là của người ta, họ cũng phải làm lụng mới có được. Buôn bán rất vất vả, không thể cứ thể mà lấy đi tài sản của người ta.”

“Hừ, ngươi là a ca suốt ngày được ăn no mặc ấm, ngươi biết cái gì!” Tiểu Yến Tử đứng lên, hung tợn trừng Vĩnh Cơ, “Ngươi làm sao biết được người nghèo như bọn ta sinh hoạt thế nào, mấy đứa nhỏ kia cần gì để sống sao?”

“Hiện tại bản a ca và Tiểu Yến Tử ăn, mặc không khác gì nhau, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ cũng từng sống qua thời làm cách cách dùng bạc mặc vàng. Bản a ca theo a mã vi hành dân gian, cũng biết mọi người sống vất vả,” Vĩnh Cơ nổi giận, Tiểu Yến Tử sao lại không biết lý lẽ đến vậy! Nó nghiêm túc nói, rất là giận, ngay cả thanh âm mềm mại ngọt ngào cũng lên cao không ít, “Nhưng bản a ca biết, thượng bất chính hạ tất loạn. Tiểu Yến Tử tỷ tỷ lấy trộm tài vật của người khác như vậy là dạy hư trẻ nhỏ, trẻ nhỏ thì nên đến trường đọc sách mới đúng.”

“Cái gì chính cái gì loạn! Tiểu Yến Tử không biết, cô nãi nãi chỉ biết, muốn bọn họ có được ngày lành, nhất định phải có bạc!”

“Kỷ sư phụ dạy giúp người bắt cá, không bằng dạy người bắt cá…” Vĩnh Cơ không ngần ngại trừng ngược lại, có điều đây là lần đầu tiên nó phát biểu trước nhiều người như vậy, có hơi hồi hộp, khẩn trương không biết nói sao, bèn cầu cứu nhìn Càn Long. Càn Long cho nó một ánh mắt tán dương cổ vũ, Vĩnh Cơ có được chỗ dựa vững chắc, bèn tiếp tục nói, “Cho người khác tiền, không bằng dạy họ làm việc kiếm tiền. Mấy đứa nhỏ nên đến trường đọc sách học làm mới tốt, từ thiện đường cũng có thể tự mình kiếm bạc, không thể cứ lấy của người khác mãi, các lão bản cũng rất đáng thương.”

“Đúng vậy đúng vậy, tiểu chủ tử gia nói đúng lắm.” Liên lão từ trong đám người bước ra, quỳ xuống đất, “Tiểu chủ tử gia, chúng ta kiếm tiền cũng không dễ gì, Hoàn Châu cách cách cứ như vậy cướp của người giàu chia kẻ nghèo, lão nhân ngày nào cũng sống không yên, cầu tiểu chủ tử gia làm chủ!”

Vĩnh Cơ kích động, có người nhờ nó làm chủ nha! Nó thẳng lưng ưỡn ngực, vỗ vỗ, “Yên tâm, bản a ca nhất định làm chủ cho ngươi, bản a ca hỏi ngươi, trong từ thiện đường gồm có những ai?”

Nhìn mặt nó, ngay cả lão nhân cũng biết là tiểu a ca trong cung, “Từ thiện đường đa phần là người nghèo trong thành, cô nhi quả phụ, lão nhân không có con cái, hoặc những người bị thương tàn tật, nằm ngay tại thành bắc. Lúc ấy mọi người đều quyên góp không ít tiền.”

“Ngươi nói cho rõ vào, đừng có dông dài.” Phúc Khang An nói, y hiểu Liên lão, nói gì làm gì cũng chừa cho mình ba phần đường sống.

Liên lão liền hiểu đây là tiểu công tử nhắc nhở lão, gật gật đầu, nuốt khan mới nói, “Từ thiện đường được lập nên vốn là chuyện tốt, mọi người ai nấy vui như mở cờ, đều nói hai vị cách cách là Bồ Tát sống. Thiện đường thu lưu những kẻ đáng thương, hai vị cách cách cũng thường xuyên đem bạc từ trong cung đến, giúp những người này mua quần áo, cho họ mặc loại tốt nhất. Thương nhân nơi này lúc bắt đầu cũng muốn giúp họ, để nữ nhân trong từ thiện đường thêu thùa kiếm chút đỉnh, trẻ con thì cho bưng bê chén đĩa, còn cho ở nhờ, chúng ta cũng trả đủ tiền công.”

Lão nhân nhìn Tiểu Yến Tử bên kia, rồi dập đầu với Vĩnh Cơ, “Nhưng hai vị cách cách nói chúng ta khi dễ chèn ép cô nhi quả phụ, lần lượt đánh từng người một đến mặt mũi bầm dập, sau chúng ta không dám giúp những người này nữa. Tiểu chủ tử, chúng ta có khổ mà không thể nói a, trên đời này đâu ra lắm người xấu như vây. Chúng ta giữ khuôn phép việc buôn bán, Hoàn Châu cách cách lại khuyến khích những người đó tới trộm cắp ngang nhiên, cướp của người giàu chi kẻ nghèo như vậy cũng không phải cách a!”

“Cái gì chứ, các ngươi cho bạc ít như vậy, làm sao họ đủ sống, còn không bằng ta đi làm xiếc đâu!” Tiểu Yến Tử lại kêu gào.

“Cách cách, chúng ta cho họ tiền công của một ngày, chứ mỗi ngày một lượng bạc, chúng ta cho sao nổi đây.” Trong đám người không biết có ai tiếp lời, nhất thời cả đám bùng nổ, nhao nhao nói Tiểu Yến Tử thế là không đúng.

“Hoàng thượng, chuyện này nô tài có biết được đại khái.” Thiện Bảo bước ra, mắt nhìn Tiểu Yến Tử nói, “Chuyện của từ thiện đường, sư phụ từng giao nô tài tìm hiểu qua. Bên trong có cả học đường, nhưng lại không tìm lão sư về dạy, chỉ có Tử Vi cách cách ngẫu nhiên dạy vài thứ, đều là…khụ khụ, chút thơ từ phong hoa tuyết nguyệt mà thôi. Lúc trước từ thiện đường là do hai vị cách cách lập nên, mọi người quyên tiền giúp đỡ, hai vị cách cách nắm quyền quản lý từ thiện đường, nhưng lại không kinh doanh, quản lý không tốt, chỉ biết nhận người vào, cho họ ăn mặc đều là thứ tốt. Nhưng miệng ăn núi lở, cho nên từ thiện đường này chỉ chi ra mà không có thu vào, được mẽ ngoài mà thôi, dựa vào cái gọi là của người giàu chia cho người nghèo lẫn lộn sống qua ngày.”

Càn Long giật mình, này còn không phải phương thức sinh hoạt lúc Tiểu Yến Tử còn sống ở đại tạp viện sao. Hắn từng nghe nói, Tiểu Yến Tử và Tử Vi quen biết nhau là do Tiểu Yến Tử trộm đồ ở nhà Lương đại nhân. Tiểu Yến Tử cũng vài lần trộm đồ trong cung ra ngoài, đều bị bắt lại, khi đó hắn cảm thấy nàng ta đáng thương chịu nhiều khổ sở, mới không truy cứu.

Thiện Bảo nói xong đột nhiên quỳ một gối xuống đất, “Hoàng thượng, vừa rồi Tiểu Yến Tử trộm cắp bị bắt ngay tại trận, không biết sám hối lại còn ra tay đả thương Phú Sát công tử, thỉnh Hoàng thượng minh giám!”

Phúc Khang An kinh ngạc nhìn Thiện Bảo vẫn còn quỳ trên đất, đồ mặt than này, đây là xả giận thay y? Ngẫm lại nữ đầu heo cách đó không xa, Phúc Khang An toàn thân nổi da gà, mặt than nổi giận cũng thực khủng bố a, đánh thành như vậy rồi còn muốn Hoàng thượng minh giám? Chính mình về sau bớt chọc đi, bớt đắc tội mới tốt!
Bình Luận (0)
Comment