Càn Long thân phận bại lộ, chuyện này tự nhiên phải do hắn định đoạt. Càn Long cũng không phải lần đầu gặp phải chuyện này, chỉ bình tĩnh mỉm cười, nói với dân chúng, “Trong cung trẫm không còn Hoàn Châu cách cách nữa, ngược lại mới mấy hôm trước thả ra ngoài một cung nữ tên Tiểu Yến Tử.”
Hai dân gian cách cách luôn là đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của dân chúng, chuyện Hoàn Châu cách cách bị tước phẩm vị truyền ra khắp phố. Dân tình không rõ chuyện hoàng gia, nói là phế đi rồi ai biết mấy ngày nữa có phục lập không. Lần trước chẳng phải hai vị cách cách cũng bị phán chém đầu sao, Hoàng thượng lại chẳng thỉnh về làm cách cách đó thôi? Hiện tại Càn Long trước mặt bách tính nói như vậy, trong lòng mọi người cũng nắm chắc, biết lần này Hoàn Châu cách cách không còn nữa rồi.
Càn Long ngừng một lúc, chờ mọi người kinh ngạc qua đi, mới tiếp tục nói, “Thập Nhị nói không sai, thay người bắt cá, không bằng dạy người bắt cá. Chuyện của từ thiện đường trẫm sẽ phái người đến trông nom, mọi người không cần quan tâm nữa. Cung nữ Tiểu Yến Tử một mình xuất cung, trộm vật đánh người, trẫm niệm ngươi có lòng hảo tâm, tội chết thì miễn, nhưng mang vạ khó thoát. Đưa nàng ta đến Thuận Thiên Phủ, đánh năm mươi đại bản, muốn cáo trạng gì tự mình tới Thuận Thiên Phủ đi!”
Tiểu Yến Tử còn muốn kêu, Thiện Bảo đã cầm lấy một cái khăn nhét vào miệng nàng. Rất nhanh có nha dịch của Thuận Thiên Phủ đến kéo người đi. Liên lão kinh hỉ liên tục dập đầu trước Vĩnh Cơ, “Cảm ơn tiểu Bồ Tát, cảm ơn tiểu Bồ Tát!”
Vĩnh Cơ thấy mọi người sùng bái nhìn nó, mặt dần hồng lên, cuống quít xua tay lắc đầu, “Bản a ca không phải Bồ Tát, tất cả là nhờ Kỷ sư phụ dạy hay. Hoàng a mã mới là người giúp các ngươi.”
Bộ dạng nó thiên chân khả ái, nói chuyện cũng không kiêu căng, lại không tỏ vẻ kể công, bách tính kinh thành đều cảm thấy Thập Nhị a ca rất tốt, nghe nó nói xong còn hô vang Hoàng thượng anh minh. Càn Long phất tay để mọi người đứng lên, bọn họ nghĩ vây xem cái gì cũng được, xem Hoàng thượng thì không, thế là tự động tản đi.
Càn Long lười biếng nhìn bầu trời, đã là chạng vạng, nắng chiều tắt nửa. “Ngô Thư Lai, đem chuyện từ thiện đường nói cho Hoàng hậu đi, chuyện này trẫm giao cho nàng.”
“Có muốn phái nhân thủ đi không ạ?”
“Nhân thủ?” Càn Long lắc đầu, “Không cần, có thị vệ An Nhạc là được, để Hộ bộ chi ít bạc.”
Ý hắn là muốn Ô Lạp thị và tên thị vệ kia bận việc lên, tốt nhất không có thời gian gặp Vĩnh Cơ, nên bạc có thể cho, nhân lực thì thôi đi. Càn Long thầm tính toán trong lòng, lại nhớ đến chuyện khác, mày lại cau, chỉ sợ chuyện còn chưa hết.
Phúc Khang An vốn là nhớ Vĩnh Cơ, lo Vĩnh Cơ buồn khổ quá độ vì Hoàng hậu nương nương mà tổn hại sức khỏe. Nhưng hiện tại trông nó cũng không sao cả, y thong thả bước qua, nghĩ cẩn thận xem xét tình huống cụ thể. Nào ngờ y vừa trờ chân đến, Vĩnh Cơ nguyên bản đang vui cười vì được khích lệ cũng trầm mặt, Phúc Khang An đầu óc lơ mơ, mình cũng không đắc tội nó nha. Tiếp đó một bàn tay lắc mạnh vai y.
“Dao Lâm, ngươi không thể cứ gây chuyện cho ta như vậy!”
Vĩnh Cơ lắc đầu tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói cũng lộ ý bất đắc dĩ thất vọng, Phúc Khang An sửng sốt, cáu lên, “Ngươi nói gì đó? Ta khi nào gây chuyện cho ngươi!”
“Chuyện hôm nay, rồi cả lần Bắc thượng cũng vậy. Ngươi tính tình không tốt, chẳng trách sao Phúc công công luôn nói ngươi hữu dũng vô mưu, hở chút là bạo.” Vĩnh Cơ chăm chăm quở trách Phúc Khang An, lại thấy y bị thương, cũng cảm giác mình hơi quá đáng, đành dịu giọng an ủi, “Nhưng ngươi còn nhỏ, đừng lo, từ từ rồi sẽ lớn, trưởng thành liền hiểu chuyện!”
“…”
Ngươi mới không lớn lên được á! Ngươi mới không hiểu chuyện! Phúc Khang An chỉ cảm thấy lửa giận bốc từ chân xộc đến tận óc. Y trợn mắt, không bị Tiểu Yến Tử kia làm tức chết, thì cũng bị Vĩnh Cơ ngu ngốc này chọc cho chết tươi! Y hiểu rồi, ông trời cho y chủ tử thế này để gây sức ép đây mà.
Cúi đầu nhìn người nào đó chỉ cao đến cằm mình còn đang giơ bản mặt ‘bản a ca nói có lý, bản a ca là ca ca biết săn sóc cho ngươi’, y hít thật sâu một hơi, phải nhịn.
“Ha ha, Thập Nhị a ca, Hoàng thượng vừa kêu ngài kìa, nô tài trước đưa tiểu công tử hồi cung.” Thiện Bảo vội túm chặt Phúc Khang An ra sau, cười nói với Vĩnh Cơ. Vĩnh Cơ vốn ngưỡng mộ Thiện Bảo, nghe vậy liền híp mắt gật đầu, “Thiện Bảo hôm nay thật lợi hại, bảo vệ được Dao Lâm. Về sau ngươi cũng phải luôn che chở Dao Lâm như vậy. Y tính tình xúc động, Thiện Bảo phải chỉ bảo y cho tốt.”
“Này…” Phúc Khang An còn định nói gì đó liền bị Thiện Bảo bịt miệng, hắn vuốt cằm thuận theo, “Thập Nhị a ca nói đúng, nô tài nhất định bảo vệ tiểu công tử thật tốt, không để tiểu công tử gặp một chút thương tổn nào.”
Vĩnh Cơ vừa lòng gật gù, “Ừ, vậy ngươi mang Dao Lâm trở về đi, phải bôi thuốc băng bó, rồi nghỉ ngơi cho tốt, không được ra ngoài nháo nữa.”
Càn Long đã đứng chờ sẵn ở xe ngựa, Vĩnh Cơ nói xong liền lạch bạch chạy qua. Phúc Khang An rốt cuộc gỡ được tay Thiện Bảo, Vĩnh Cơ đi xa rồi, y chỉ có thể giẫm lên chân Thiện Bảo, “Ngươi làm gì đó?! Ta gây chuyện chỗ nào, ta là bị khiêu khích à nha! Dám nói ta không hiểu chuyện, cũng không nhìn lại mình coi, là ai không hiểu chuyện!!”
Thiện Bảo mặt không đổi sắc đưa tay xoa đầu y, “Thập Nhị a ca nói không sai, hôm nay đích thực ngươi xúc động quá.”
“Ngươi nói gì hả?” Phúc Khang An lại vung một quyền qua.
“Hôm nay nếu nô tài không đến, ngươi làm sao đây?” Thiện Bảo mỉm cười đỡ lấy nắm tay Phúc Khang An, thuận thế vuốt nhẹ vết thương bị roi quất trên cánh tay. Phúc Khang An bị đau, Thiện Bảo nhân cơ hội nắm lấy tay y, cầm chặt, “Binh pháp ngươi thuộc làu, không biết định mưu rồi hẵng động sao? Tiểu Yến Tử cũng chạy không được.”
“Hừ!” Phúc Khang An nghoảnh mặt sang bên, tránh vài lần đều tránh không thoát, cũng đành để Thiện Bảo nắm. Y hiểu Thiện Bảo nói đúng, không phản bác làm gì, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, cảm thấy thế nào cũng là mình thua.
Thiện Bảo liếc mắt nhìn y, ý cười trên mặt càng sâu sắc, “Nhưng nếu không ra tay vậy lại chẳng giống Phú Sát công tử ta quen biết. Nên về sau nhớ kêu nô tài với, mỹ danh hành hiệp trượng nghĩa không thể để ngươi một mình chiếm hết.”
“Biết ngay mà, hóa ra sợ ta đoạt nổi bật của ngươi, hiểu rồi, lần sau nhất định gọi ngươi.”
“…Thập Nhị a ca quả nhiên là người đại trí giả ngu.” Đích thực là phải ‘chỉ bảo’ cho tốt!
“Ha? Đại trí giả ngu, ta không nghe nhầm chứ? Ngươi đang nói đồ ngốc Vĩnh Cơ kia?”
“…”
“Vừa rồi ngươi nói bảo vệ ta, ta đều nhớ kỹ!”
“Ừ, là ta nói.”
Càn Long dắt Vĩnh Cơ lên xe ngựa, không trì hoãn thêm nữa trở về Càn Thanh Cung. Bọn họ chân trước vừa vào điện, chân sau đã có tiểu thái giám báo lại Ngũ a ca cầu kiến. Càn Long thở dài, quả như hắn sở liệu, Vĩnh Kỳ vẫn là đến đây.
“Để hắn vào đi!”
Ngũ a ca mặc triều phục, vừa vào cửa liền quỳ xuống, “Nhi thần tham kiến Hoàng a mã, nhi thần khẩn cầu Hoàng a mã tha cho Tiểu Yến Tử.”
“Xem ra chuyện hôm nay ngươi đã biết rồi?” Càn Long ngồi trên ngự tọa, Vĩnh Cơ đứng bên cạnh, nhìn Ngũ a ca quỳ dưới đất. Trong ấn tượng của nó Ngũ ca lúc nào cũng cao cao tại thượng, khinh thường không thèm để ý các huynh đệ bên cạnh, chỉ biết cao ngạo. Nhưng gần đây nó thấy Ngũ ca đều là bộ dạng khúm núm đau khổ cầu xin.
Nó thầm nghĩ, Ngũ ca vì Tiểu Yến Tử tỷ tỷ mới biến thành như vậy, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ cũng nói nàng vì Ngũ a ca mà hy sinh rất nhiều, không thể làm một én nhỏ tự do bay lượn. Nhưng Tiểu Yến Tử tỷ tỷ lại không nghĩ tới Ngũ ca cũng hy sinh vì nàng rất nhiều, hơn nữa nàng chiếm được nhiều thứ như vậy, danh lợi địa vị, tiền bạc tài bảo, sự sủng ái của Hoàng a mã, sao lại chỉ biết có mỗi mình thiệt thòi. Nếu Tiểu Yến Tử tỷ tỷ hiểu lý lẽ dù chỉ một chút, Ngũ ca nhất định sẽ không đến nỗi này.
Vĩnh Kỳ vội vàng nói, “Nhi thần nghe tin Tiểu Yến Tử bị đưa đến Thuận Thiên Phủ, không chỉ bị đánh năm mươi đại bản, còn sẽ bị giam lại. Hoàng a mã, nhi thần cầu ngài khai ân.”
“Ngươi nếu đã biết, cũng nên biết trẫm như thế đã là khai ân. Dựa theo luật lệ Đại Thanh, Tiểu Yến Tử ăn cắp từ trước tới nay quen thói, bị giam vài năm cũng chẳng sao.” Càn Long mặt không đổi sắc nói, chỉ là đôi mày khẽ cau tiết lộ tâm trạng hắn rất xấu.
“Hoàng a mã, ngài biết Tiểu Yến Tử hoạt bát ngây thơ, đối với mấy thứ này không hiểu, nàng không có ý xấu đâu.” Vĩnh Kỳ lê gối về trước, “Nàng xuất phát từ hảo tâm mà thôi, cầu Hoàng a mã bỏ qua cho nàng lần này đi.”
“Số lần trẫm bỏ qua cho nàng ta còn ít sao?” Càn Long nghiêm khắc nói, “Vĩnh Kỳ, trẫm đã nói với ngươi, Tiểu Yến Tử khôn phải hiền lành gì. Ngươi xem ngươi bây giờ, còn điểm nào giống một hoàng a ca sở tác sở vi, chỉ vì một nữ nhân, đáng giá sao?”
Ngũ a ca ngẩn ra, hắn mơ hồ nhớ lại ký ức năm đó, lúc còn năm tháng niên thiếu thanh xuân, hắn nhìn hết thiên hạ mà khát vọng, về một tương lai mưu hoa khoái hoạt.
Hắn khí phách đến thế, vào một ngày gặp được Tiểu Yến Tử, đó là trân bảo mà trời cao ban cho hắn. Vì Tiểu Yến Tử hắn cái gì cũng có thể bỏ qua, giấc mộng của hắn, trách nhiệm của hắn, thân phận, vị trí, thậm chí hôm nay, hắn hối hận sao? Không, hắn không hối hận! Nhưng đáng giá sao?
Hắn không có cách nào bình phán, chỉ biết mình nhất định phải cứu Tiểu Yến Tử. Ánh mắt Hoàng a mã nhìn hắn có bao nhiêu thất vọng, có bao nhiêu tiếc nuối hắn biết, nhưng trên đời này làm gì có chuyện lưỡng toàn. Ý tứ sau một câu có đáng không của Hoàng a mã hắn hiểu, chỉ là…
Vĩnh Kỳ siết chặt hai tay, cúi đầu nói, “Hoàng a mã, nhi thần yêu Tiểu Yến Tử, vì Tiểu Yến Tử nhi thần cảm thấy đều đáng giá, cầu Hoàng a mã thành toàn.”
Càn Long giận dữ, ngược lại cười rộ lên, “Tốt, tốt lắm. Thực sự là con ngoan của trẫm. Ngô Thư Lai, tuyên thánh chỉ kia đi.”
Thánh chỉ là lúc đi Bắc doanh đã nghĩ kỹ, sau khi hồi cung, Càn Long do dự nửa ngày còn bắt Ngô Thư Lai chờ. Nhưng đến hôm nay, hắn không còn lý do gì để chần chừ nữa, đứa con này quả thật phế đi. Nội dung thánh chỉ rất đơn giản, Ngũ a ca nay đã thành niên, ở lâu trong cung không thích hợp, nay phong làm bối tử, tùy ý xuất cung kiến phủ.
Vĩnh Kỳ cầm thánh chỉ không nói lời nào, Càn Long lười nhìn hắn, mỏi mệt phất tay, “Ngươi đi xuống đi, trẫm sẽ hạ chỉ thả Tiểu Yến Tử. Vĩnh Kỳ, ngươi liệu mà quản giáo nàng ta, trẫm thả được lần này, sẽ không có lần sau. Ngươi ngẫm lại ngươi còn có gì dùng để trao đổi!”
“Nhi thần tạ Hoàng a mã thành toàn.” Trán hắn đập mạnh trên đtá. Vĩnh Kỳ có hơi mờ mịt, nghĩ đến cứu được Tiểu Yến Tử rồi, trong lòng lại cao hứng, cuối cùng vẫn là cáo lui tự mình đi đón Tiểu Yến Tử.
Vĩnh Kỳ ra khỏi đại điện Càn Thanh Cung, Càn Long thả người dựa vào ngự tọa, nhắm mắt lại, thật lâu không nói lời nào. Đứa con hắn từng coi trọng nhất, cho là người thừa kế hắn một tay dạy dỗ, vậy mà vẫn phải buông xuôi.
“Hoàng a mã, người buồn lắm sao?” Bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh áp lên trán Càn Long, bên tai hắn là thanh âm mềm mại quen thuộc.