Xem "Hi du hoa tùng" cả một buổi chiều, Phương Hạo Vân canh đúng giờ là người đầu tiên bước ra khỏi văn phòng, không hề dừng bước đi thẳng về nhà.
Phương Tuyết Di vể nhà còn sớm hơn cả em trai, thấy hắn vào nhà, chủ động lên tiếng chào hắn, hơn nữa còn quan tâm hỏi cảm giác chiều nay của hắn thế nào.
"Rất tốt!" Phương Hạo Vân hí hửng trả lời, "Hi du hoa tùng" quả là cuốn sách hay.
Ngập ngừng giây lát, hắn đột nhiên phát hiện bà chị của hắn có vẻ buồn bã, như là trong lòng mang nặng tâm sự gì đó.
Nghe Phương Hạo Vân quan tâm hỏi thăm, sắc mặt của Phương Tuyết Di hơi giãn ra, đưa tách trà trên tay lên hớp một ngụm, định thần lại, vừa muốn nói ra nhưng lại do dự chưa dứt.
Nói thật, hôm nay tâm trạng của cô đúng là rất buồn bực, cô rất muốn tìm một người để tâm sự chia sẻ, nhưng việc trong công ty cũng không phải chuyện thằng em trai mọt sách này có khả năng giải quyết, nói cho nó biết chỉ tăng thêm phiền não cho nó mà thôi.
"Chị, nói ra đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là công ty xảy ra chuyện chứ?"
Phương Hạo Vân nhìn chăm chăm vào Phương Tuyết Di, hỏi dồn dập hòng tìm ra đáp án: "Chị cứ nói ra đi, dù thế nào thì em vẫn là thằng đàn ông trong gia đình, trong nhà xảy ra việc gì em có quyền được biết chứ!"
Nghe em trai tỏ ra kiên quyết như thế, Phương Tuyết Di cũng không muốn tiếp tục giấu giếm nữa, âu sầu nói khẽ: "Hạo Vân, về mặt vốn huy động của công ty có xảy ra một số vấn đề, trước kia đã đăng kí ngân hàng cho vay vốn, nay không thấy có kết quả…"
"Phía ngân hàng họ trả lời thế nào? Thủ tục làm đúng theo quy trình, họ đâu thể nói không được là không được, như vậy là ép người quá đáng rồi?" Phương Hạo Vân chợt nảy sinh cơn phẫn nộ thét lên.
"Lí do mà ngân hàng đưa ra cũng hợp tình hợp lí, hiện giờ bên phương Tây đang khủng hoảng tài chính, ngân hàng trong nước cũng làm ăn cẩn thận hơn nhiều, thêm vào đó thị trường nhà đất đóng băng, ngân hàng có đủ lí do từ chối tiếp tục cho chúng ta vay vốn. Nhưng chị cảm thấy lí do lớn nhất trong chuyện này là có kẻ đứng đằng sau phá đám." Phương Tuyết Di hậm hực nói.
"Cái gì? Có kẻ phá đám à?" Phương Hạo Vân điên tiết lên: "Chị, là ai đang phá đám, dám gây hấn với nhà họ Phương chúng ta?"
"Còn ai vào đây nữa, là tên khốn Vương Thế Phi, ba của hắn và giám đốc Lã bên ngân hàng Kiến Hành có giao tình thâm sâu…"
Phương Tuyết Di có hơi uất ức, vẻ bất bình nói: "Bây giờ xã hội này không còn công bằng gì nữa…"
Phương Hạo Vân suy tư giây lát, gằn giọng: "Chị à, nếu tên Vương Thế Phi không còn phá đám nữa, chị nghĩ chuyện vay vốn có thể tiếp tục không?"
Phương Tuyết Di ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Không thành vấn đề, tập đoàn Thịnh Hâm của chúng ta xưa nay có mối quan hệ hợp tác tốt với bên ngân hàng, hơn nữa uy tín của chúng ta ở thành phố Hoa Hải cũng khá tốt, nếu như không ai phá đám, ngân hàng không có lí do gì không tiếp tục cho chúng ta vay vốn."
"Là như thế ạ." Phương Hạo Vân lí nhí: "Nếu em đi tìm Vương Thế Phi nói chuyện với hắn, vấn đề này chắc sẽ có thể giải quyết chứ?"
Phương Tuyết Di liếc nhìn em trai, thở dài ngao ngán, dù sao nó cũng chỉ là mọt sách, suy nghĩ quá đơn giản, em là ai chứ? Em đi gặp tên khốn Vương Thế Phi thì làm được gì?
"Hạo Vân, cám ơn em đã nghe chị tâm sự."
Phương Tuyết Di trầm giọng xuống nói: "Việc này chị và mẹ sẽ tìm cách giải quyết, em đừng xen vào. Không lâu nữa em phải nhập học rồi, những ngày này em cứ chuyên tâm tập làm một nhân viên vậy. À phải, em đến công ty nhớ đừng qua lại với Trương Mỹ Kỳ cùng chung tổ với em, cô này nhiều chuyện, tác phong lại không tốt, em tuyệt đối đừng dính vào cô ta…"
"Dạ!" Phương Hạo Vân ngoan ngoãn vâng lời, trong lòng lại đang toan tính làm sao đi trừng trị tên Vương Thế Phi.
……
Sau khi ăn cơm tối xong, Phương Hạo Vân giả đò quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, khi xác định rõ người nhà không ai phát hiện sơ hở, bèn lẻn ra ngoài từ cửa sau.
Nửa tiếng sau, hắn thông qua máy tính trong một tiệtruyenfull.vn, xâm nhập vào mạng quản lí hộ khẩu của thành phố, tìm thấy địa chỉ thường trú của tên Vương Thế Phi.
"Tên đáng chết này, dám hiếp đáp người thân của tao, tao sẽ cho mày biết hành vi của mày ngu ngốc cỡ nào." Bước ra khỏi quátruyenfull.vn, khóe môi của Phương Hạo Vân nở một nụ cười tàn bạo lạnh lùng.
……
"Mẹ kiếp, con tiện nhân đó sao còn chưa gọi điện tới cầu xin mình nhỉ?" Vương Thế Phi nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại đặt trong phòng khách, điên tiết gào lên.
"Công tử, có phải là ả Phương Tuyết Di đó không biết là anh phá đám việc vay vốn của tập đoàn Thịnh Hâm không ạ?" A Tài thấy cậu chủ nổi nóng, vội chạy đến bên cạnh đưa ý kiến.
"Bốp!" một tiếng vang lên, Vương Thế Phi đang bực bội không biết trút giận vào đâu, gặp tên A Tài nhảy vào lải nhải ngu ngốc bèn tát cho hắn một cái đau điếng: "Mày là con heo hả? Khắp thành phố Hoa Hải này có ai không biết quan hệ của ba tao và giám đốc Lã bên ngân hàng, con heo ngu này còn không đi dò la coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con tiện nhân Phương Tuyết Di còn chưa đến đây cầu xin tao?"
"Mẹ kiếp, Phương Tuyết Di con tiện nhân này, sớm muộn gì tao cũng chơi được mày…" Vương Thế Phi xưa nay có sở thích chinh phục con gái, trước khi gặp Phương Tuyết Di có thể coi là sát thủ tình trường, có kỉ lục chưa từng thất bại bao giờ. Nhưng bây giờ với Phương Tuyết Di thì tất cả thủ đoạn đều mất hết công hiệu, qua bao lâu rồi mà không thấy tiến triển gì, thậm chí muốn mời ăn cơm cũng bị từ chối, điều này đúng là một điều sỉ nhục đối với Vương Thế Phi cao ngạo xưa nay chỉ coi đàn bà con gái là một món đồ chơi.
"Mẹ, thằng ngu A Tài này, còn đứng đó làm gì, dẫn người đi coi đã xảy ra chuyện gì đi!" Vương Thế Phi tức tối quát nạt.
"Đợi đã!"
A Tài đang định đẩy cửa bước ra, bỗng nhiên một giọng nói sắc lạnh cất lên từ giữa đại sảnh.
Vương Thế Phi nhìn về phía phát ra tiếng nói, một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu trắng đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa nhà hắn, nhìn vào hắn mỉm cười.
Có hơi quen quen, Vương Thế Phi có cảm giác hắn đã gặp người này ở đâu rồi thì phải, nhưng trong một lúc lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
"Công tử… là hắn, là hắn… Soái Soái." A Tài đứng cạnh đó hình như có trí nhớ tốt hơn Vương Thế Phi, đã nhận ra đây là gã bạn trai Soái Soái hôm trước của Phương Tuyết Di, A Tài còn nhớ rõ chính hắn đã đánh bại thần tượng trong lòng hắn Hằng Thúc.
Vương Thế Phi đã thấy quen mặt, nay được A Tài nhắc nhở, lập tức nhớ ra.
"Là mày… sao mày xuất hiện ở nhà tao?" Vương Thế Phi cười lạnh lùng, quay qua quát A Tài: "Con heo ngu này, mau đi gọi Hằng Thúc và các anh em vào đây!"
"Không cần phiền phức như vậy đâu!"
Phương Hạo Vân cười khẩy, bình thản nói: "Đám đàn em của mày e là không một ai còn đứng dậy nổi."
"Nói láo, tao không tin…" Vương Thế Phi tuy nói cứng, nhưng trong lòng hắn đã tin đây là sự thật, nếu không phải đám vệ sĩ bị đánh gục hết, tên mặt trắng này sao mà vào được đây.
"Mày muốn gì? Hoa Hải là thành phố có pháp luật nhá, mày dám làm bừa, tao… báo cảnh sát đó." Vương Thế Phi toàn thân run rẩy, hai hàm răng của hắn không ngừng va nhau càm cạp.
"Mày qua đây!" Phương Hạo Vân đưa mắt về phía A Tài, ngoắc tay bảo hắn tới gần.
Chẳng lẽ hắn muốn giết mình? Hai chân A Tài muốn quỵ xuống, run cầm cập đứng không còn vững nữa.
Chính vào lúc A Tài còn đang ngập ngừng, Vương Thế Phi đã quát lên: "Con heo này, Soái gia kêu mày qua đó sao còn chưa qua…" Bồ tát phù hộ, cứ giết A Tài đi, tha cho mình được sống.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn"Mày ngủ một lát nhé!"
Đợi A Tài lại gần, Phương Hạo Vân đưa tay gõ nhẹ vào trán hắn, A Tài đổ gục ra đất ngất xỉu.
Vương Thế Phi cứ tưởng A Tài đã bị giết, toàn thân cứng đờ, hắn sợ đến nỗi són cả ra quần, từng giọt nước tiểu tí tách rơi xuống tấm thảm nhung màu đỏ.
Hứ, đã ngu lại còn thích tỏ ra nguy hiểm? Phương Hạo Vân ném cho Vương Thế Phi một tia nhìn khinh bỉ, bình thản nói: "Đừng sợ, mày nói đúng đấy, xã hội này có pháp luật, tao không dễ dàng ra tay giết người đâu, hôm nay tao đến đây chỉ muốn nói chuyện với mày. Mày thư giãn đi, rồi qua kia mở cửa sổ ra, mẹ kiếp, mày ăn *** lớn lên à? Sao mà đái ra khai thế…"
Vương Thế Phi cố gắng bình tĩnh lại, từ từ đi về phía cửa sổ, trong lòng đang toan tính có nên nhảy cửa sổ bỏ trốn không.
"Muốn nhảy cửa sổ bỏ trốn à? Đừng vọng tưởng chứ anh bạn, chọc cho tao nổi giận thì tao thay đổi ý định đó, lúc đó giết mày ngay tại chỗ." Giọng nói sắc lạnh của Phương Hạo Vân cất lên như âm thanh phát ra từ địa ngục, khiến người ta sởn tóc gáy.
Mở cửa sổ ra xong, sau khi trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng quyết liệt, cuối cùng Vương Thế Phi cũng ngoan ngoãn bước trở về, đứng cách Phương Hạo Vân bốn năm mét, nét mặt sợ hãi.
"Việc vay vốn của tập đoàn Thịnh Hâm là mày phá đám đúng không?"
Phương Hạo Vân ném cho Vương Thế Phi tia nhìn khinh miệt, nói: "Chẳng lẽ mày không biết Tuyết Di là bạn gái của tao, mày đi làm hại bạn gái tao chính là muốn gây sự với tao, mày đã cố tình gây sự thì tao cũng không thể để yên cho mày được."
"Không lên tiếng hả?"
Phương Hạo Vân thấy Vương Thế Phi câm lặng không dám mở miệng nói chuyện, cười lạnh lùng một tiếng, cầm lấy con dao cắt trái cây trên bàn lên, tay phải nhè nhẹ vun lên, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, cây dao đã xoẹt ngang mặt bên phải của Vương Thế Phi.
Vương Thế Phi rú lên đau đớn, vội đưa tay ấn lấy khuôn mặt bị thương, máu tươi không ngừng ứa ra từ vết cắt trên mặt hắn, rất nhanh, bàn tay hắn đã bị nhuộm đỏ, thậm chí máu còn tí tách từng giọt rơi tỏm xuống tấm thảm nhung màu đỏ dưới đất.
Phương Hạo Vân vẫn giữ nét mặt khinh khỉnh: "Nếu như mày vẫn giữ thái độ làm tao cảm thấy không vừa ý, lần kế tiếp sẽ không phải cắt mặt mày, mà là cắt đứt cổ họng mày. Mấy năm nay những kẻ chết dưới tay tao không có một trăm cũng có hơn chín chục, tao chả quan tâm việc có giết thêm một mình mày hay không, hơn nữa mày cũng đáng chết lắm."
Câu này nói ra, Vương Thế Phi rầm một cái quỳ ngay xuống đất, sát khí ngùn ngụt của Phương Hạo Vân khiến hắn không còn muốn giữ thể diện nữa, giờ giữ lấy tính mạng mới là quan trọng.
"Anh Soái Soái, à không… Ông nội Soái Soái, em cầu xin anh, anh đừng giết em, có gì chúng ta thương lượng với nhau mà… Em không phải là con người, em là súc vật, em làm sai rồi, em không nên có ý đồ với Tuyết Di, em không nên phá đám… Anh tha cho em, anh cứ xem như em là một con chó đi, tha cho em, em xin thề từ nay về sau sẽ không mạo phạm Tuyết Di và anh nữa đâu…"
Phương Hạo Vân cười hố hố đi đến bên cạnh Vương Thế Phi, cười nhạt: "Tốt lắm, xem ra mày đã biết điều rồi đấy, tao rất hài lòng thái độ hiện giờ của mày, biết sai mà sửa thế thì tốt. Nhớ lấy, bắt đầu từ hôm nay cấm mày đi phá đám bạn gái tao và tập đoàn của cô ấy, bằng không tao lấy cái mạng chó của mày. Còn nữa, bỏ ý định báo cảnh sát hay trả thù gì đó đi nghe chưa, làm vậy chỉ khiến tao càng thêm ghét mày, tội ác của mày tăng lên thì đến lúc nào đó sẽ bị trừng phạt đích đáng, mày đừng nghi ngờ thủ đoạn và sức mạnh của tao…"
"Qua đây!"
Phương Hạo Vân gằn giọng, cảm thấy cần biểu diễn sức mạnh để hù dọa tên nhát gan này, cảnh cáo cho hắn sau này không dám làm bậy.
Vương Thế Phi ôm lấy khuôn mặt đau đớn đang rỉ máu có hơi khó xử, nhưng lúc này hắn đâu còn cách nào khác, buộc phải làm theo lời của Phương Hạo Vân thôi.
Đi ra ngoài đại sảnh, Phương Hạo Vân chỉ tay về phía bức tượng đồng sư tử uy nghi trước mặt, cười nhạt nói: "Nếu mày cảm thấy cái cổ của mày cứng hơn bức tượng đồng sư tử này thì cứ coi như những lời vừa nãy của tao là nói chơi nhé."
Dứt lời, trên tay Phương Hạo Vân bỗng lóe lên một cây đoản đao, một tiếng xé gió vang lên, bức tượng sư tử bằng đồng đó đã bị chẻ ra làm đôi.
Vương Thế Phi trố mắt điên dại, thậm chí quên cả dùng tay ấn lấy viết thương trên mặt nữa, những gì hắn vừa chứng kiến quả thật khó tin, hắn nghĩ thầm, đây là sức mạnh của con người đó sao? Bức tượng sư tử này làm bằng đồng nguyên chất mà.
Vương Thế Phi kính nể sợ sệt nhìn vào Phương Hạo Vân, giọng run rẩy: "Soái gia, anh yên tâm… em biết phải làm gì mà? Em nhất định không làm anh thất vọng đâu ạ."
Phương Hạo Vân cười mỉa nhìn vào hắn, nói: "Tốt, xem ra mày cũng biết điều đấy, điều đó cho thấy mày còn giá trị sống trên đời, nhớ lấy, những chuyện xảy ra đêm nay mày cứ nghĩ đó là một giấc mơ, sau này không được nói cho người khác nghe, hiểu chưa hả?"
"Dạ, dạ, em biết nên làm thế nào rồi ạ, em sẽ sắp xếp mọi thứ ổn thỏa." Vương Thế Phi toát mồ hôi lạnh khắp cả người, không ngừng tỏ vẻ vâng lời, hy vọng vị Soái gia này đừng điên tiết lên đổi ý lấy mạng hắn là được.
……
Đợi sau khi Phương Hạo Vân rời khỏi, Vương Thế Phi vội dùng băng gạc băng bó tạm bợ vết thương của hắn, liền sau đó đích thân gọi điện cho giám đốc Lã bên ngân hàng, dặn dò nối lại hợp đồng cho vay của tập đoàn Thịnh Hâm, hơn nữa còn nhấn mạnh trong điện thoại, sau này luôn phải ưu tiên cho các khoản vay của tập đoàn Thịnh Hâm, nếu số tiền quá lớn thì hắn sẽ đích thân đứng ra đảm bảo.
Giám đốc Lã còn định hỏi rõ thêm vài câu trong điện thoại nhưng Vương Thế Phi đã cúp máy, hắn vội quát tháo đám vệ sĩ vừa tỉnh giấc mau chóng đưa hắn đến bệnh viện.
Vương Thế Phi lo lắng vô cùng, để lâu như vậy không biết mặt hắn có để lại sẹo hay không nữa, trời ạ, hắn còn cần khuôn mặt này đi cưa cẩm gái đẹp nữa chứ.
……
Sáng hôm sau vừa mới bước vào công ty, điện thoại của Phương Tuyết Di đã đổ chuông liên hồi, bắt máy lên mới biết là do đích thân giám đốc Lã bên ngân hàng gọi đến, nói là thủ tục vay vốn của tập đoàn Thịnh Hâm đã được duyệt, hơn nữa còn cho vay thêm năm mươi triệu nhiều hơn số tiền ban đầu.
Đặt điện thoại xuống, Phương Tuyết Di không dám tin vào tai mình, cô ổn định lại tinh thần, sao mà chỉ có một ngày thái độ của giám đốc Lã lại thay đổi lớn đến thế, thật không thể nào hiểu được.
"Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?" Phương Tuyết Di vội bấm số máy nội bộ, gọi em trai Phương Hạo Vân qua phòng nói chuyện.
Phương Hạo Vân đang ngồi trong phòng đọc những chương mới nhất của "Hi du hoa tùng", bị bà chị hối thúc quá đành tắt màn hình lên thang máy đến văn phòng giám đốc của Phương Tuyết Di.
"Chị à, mới sáng sớm réo em đến làm gì? Người ta đang bận lắm." Phương Hạo Vân đẩy cửa bước vào, miệng không ngừng ca thán trách cứ.
"Hạo Vân, qua đây…" Phương Tuyết Di mỉm cười vui vẻ, vẫy tay bảo Phương Hạo Vân lại gần.
"Chị cho em nghe đoạn ghi âm điện thoại này…" Đợi khi Phương Hạo Vân bước đến bên cạnh, Phương Tuyết Di bật đoạn đối thoại giữa cô và giám đốc Lã bên ngân hàng cho em trai nghe.
Phương Hạo Vân hiểu ra cười cười, xem ra tên cậu ấm Vương Thế Phi chưa ngốc đến nỗi dám làm trái ý hắn.
"Hạo Vân, qua đây, lại gần chị thêm chút nữa!" Phương Tuyết Di tắt ghi âm đi, kéo tay Phương Hạo Vân lại sát người, khi Phương Hạo Vân còn đang ngơ ngác chưa hiểu làm vậy để làm gì, Phương Tuyết Di đưa tay nhéo một cái mạnh vào dưới eo của em trai.
"Là thật, không phải nằm mơ!" Phương Tuyết Di nghe tiếng em trai thét lên như người ta mổ heo, vui như mở cờ trong bụng nói: "Hạo Vân, tốt quá rồi, tốt quá rồi, ngân hàng đã chấp nhận cho chúng ta vay vốn, là thật đó, chị không phải đang nằm mơ."
Nghe bà chị nói thế Phương Hạo Vân lập tức hiểu ra, chị ấy gấp gáp gọi hắn đến đây thì ra muốn chứng thực có phải đang nằm mơ hay không.
Phương Hạo Vân ấm ức nói: "Chị ơi, sao chị không tự nhéo mình, như vậy cũng chứng thực được đó thôi."
"Chị đâu có ngốc?" Phương Tuyết Di lườm em trai một cái, nói chân thành: "Tự nhéo mình sẽ rất đau."
"Em thì ngốc đó, bằng không mới sáng sớm đâu có bỏ hết công việc chạy sang đây cho chị nhéo… Hứ." Phương Hạo Vân phụng phịu quay lưng bỏ đi.
"Hạo Vân, em đứng lại cho chị… Đồ nhỏ mọn, chị mới nhéo có một cái thôi mà, không chịu thì qua đây chị cho nhéo lại nè." Phương Tuyết Di gọi với theo em trai đang quay lưng bước đi.
"Thôi đi, mặc kệ em, chị còn phải đi ngân hàng lo công chuyện nữa." Phương Tuyết Di thấy em trai không quay đầu lại, nhăn mày không thèm để ý nó nữa.
Phương Hạo Vân tức anh ách trong lòng, đêm qua hy sinh không ngủ đi lo xong chuyện, sáng nay lại bị nhéo cho một phát. Hic, chỗ eo ấy, là chỗ non nhất toàn cơ thể, đau thấu xương luôn đây nè…