Nhưng khi bước ra khỏi văn phòng Phương Hạo Vân vẫn mỉm cười mãn nguyện, dù thế nào thì coi như đã giúp một phần sức cho gia đình, bà chị hờ này không còn chau mặt chau mày buồn bã là được rồi.
Phương Tuyết Di vào lúc này vừa mừng vừa lo, không ngờ sự việc đang căng thẳng lại xuất hiện lối thoát. Cô đoán là chắc tên Vương Thế Phi đã thôi không phá đám nữa, bằng không lão cáo già giám đốc Lã sẽ không dám đắc tội nhà họ Vương đâu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nghĩ đến đây cô chợt nhớ đến hình như em trai có từng nói là sẽ đi dạy dỗ tên khốn kiếp cậu ấm Vương Thế Phi thì phải.
"Chẳng lẽ nó lại làm vậy thật…"
"Không thể nào!"
Phương Tuyết Di nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ lung tung của mình, cô tự cười mỉa mai: "Hạo Vân không bị người khác hiếp đáp là may mắn lắm rồi."
Tuy Phương Hạo Vân sau vụ tai nạn giao thông có hơi khác biệt so với trước, nhưng Phương Tuyết Di cũng không thèm để ý quan tâm.
Đến tòa nhà hội sở ngân hàng ngay trung tâm thành phố, Phương Tuyết Di dùng thang máy dành cho khách VIP đến thẳng phòng tiếp khách VIP của ngân hàng, điều khiến cô không dám tin là tên giám đốc xưa nay luôn kiêu ngạo đã dắt theo cô thư kí đứng sẵn chờ đón tiếp cô ngay trước cửa.
Phương Tuyết Di có chút hồi hộp, lục lại trong trí nhớ của cô, trước đây vị giám đốc Lã già khọm này chưa từng có tiếp đón niềm nở như thế với cô, thông thường Phương Tuyết Di phải ngồi đợi suốt hai tiếng đồng hồ, lão giám đốc bụng phệ này mới từ từ thong dong xuất hiện.
"Không biết có phải có bẫy gì đợi sẵn mình không?" Phương Tuyết Di càng thêm lo lắng.
"Giám đốc Phương, đến rồi đấy à? Tôi đã đợi cô nãy giờ rồi đấy." Giám đốc Lã thay đổi hẳn vẻ mặt lạnh lùng dửng dưng ngày thường, nở nụ cười tươi tắn niềm nở, ra vẻ một vị trưởng bối đạo mạo.
"Giám đốc Phương, mời vào đây, mau vào đây ngồi xuống, thủ tục tôi đã làm xong hết giùm rồi đây này, đợi cô xem qua kí tên xong, tôi có thể thông báo cho phía ngân hàng chuyển khoản ngay." Lão giám đốc khúm núm tiếp đãi Phương Tuyết Di, đích thân mời cô ngồi vào chiếc ghế sofa sang trọng.
Cô thư kí xinh đẹp sau khi pha xong cà phê lặng lẽ lui ra ngoài.
"Giám đốc Lã, thủ tục vay vốn của tập đoàn Thịnh Hâm chúng tôi có thật là đã được duyệt?" Phương Tuyết Di cố gắng kiềm chế cơn phấn khích, lễ phép hỏi thêm một lần nữa cho chắc.
Lão giám đốc già lăn lộn chốn thương trường đã lâu, mưu mô xảo quyệt, hắn đương nhiên hiểu tâm trạng của Phương Tuyết Di lúc này. Mọi thứ đến quá dễ dàng khiến cô hơi nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu.
"Giám đốc Phương, cô yên tâm, tất cả tài liệu liên quan đều ở đây cả, cô có thể xem qua, đợi khi cô thấy không còn vấn đề gì thì hãy kí tên." Lão giám đốc mỉm cười, hay tay cung kính dâng một xấp tài liệu dày cộm qua đó.
Phương Tuyết Di lại một lần nữa bất ngờ với thái độ của lão già này, vội lễ phép đưa hai tay đón lấy.
Chà, chất lượng phục vụ của nhân viên công vụ thành phố Hoa Hải lúc nào được cải thiện đến mức độ này nhỉ? Phương Tuyết Di hồi hộp mở xấp tài liệu ra tỉ mỉ xem qua, đối với một thạc sĩ kinh tế học như cô, muốn phân biệt số giấy tờ này là thật hay giả không khó.
Phương Tuyết Di xem hết cả tiếng đồng hồ mới xác định tất cả thủ tục vay vốn này đều hợp pháp, khi đặt xấp tài liệu xuống, trái tim cô cũng vơi đi nỗi lo.
Ngẩng đầu lên, cô thấy lão giám đốc Lã vẫn đang ngồi đó chờ đợi, cô lập tức cảm thấy áy náy bèn lên tiếng xin lỗi: "Giám đốc Lã, xin lỗi ông, để ông phải chờ lâu."
"Giám đốc Phương, xin cô không cần khách sáo, phải là tôi nói tiếng xin lỗi với cô mới đúng, mấy hôm trước do một nhân viên ngân hàng làm việc tắc trách, làm cho hợp đồng vay vốn của quý tập đoàn bị ách tắc lại, vì việc này đã gây không ít phiền hà cho công ty của cô, tôi thân là quan chức cấp cao của ngân hàng, ở đây tôi xin thay mặt phía ngân hàng trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến cô." Nói đến đây lão giám đốc bỗng đứng bật dậy cúi mình với Phương Tuyết Di, nhưng thân hình của hắn quá to béo nên chẳng qua chỉ gục gặc cái đầu mà thôi.
Phương Tuyết Di hoảng lên, vội đứng dậy xua tay nói: "Ối, giám đốc Lã, ông làm thế là sao, tôi thật không dám nhận, không dám nhận…"
Phương Tuyết Di ngờ ngợ những chuyện lạ hôm nay liên tiếp xảy ra, bọn quan chức ngân hàng này ngày thường ai nấy đều hống hách vênh mặt lên trời, thế mà hôm nay…
……
Cho đến khi tận mắt nhìn thấy chuyển khoản thành công, rời khỏi ngân hàng, Phương Tuyết Di mới thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng của cô rất vui, dù thế nào thì vấn đề tài chính của tập đoàn đã được giải quyết, có khoản vay này rồi, tất cả hạng mục công trình đều khởi công đúng thời gian đã định, lần này cô tha hồ phát huy tài năng quản lí kinh doanh rồi.
"Tiểu Vân, cô qua đây một lát!"
Khó khăn lắm mới tiễn bà cô này rời khỏi, lão giám đốc cuối cùng cũng thở phào, lão moi khăn giấy ra lau đi mồ hôi trên trán, tim hãy còn đập thình thịch từng cơn.
Sau cuộc điện thoại tối qua, sáng sớm hôm nay Vương gia lại gọi thêm một cuộc đến, Vương Thế Phi dặn dò nhất định phải đón tiếp Phương Tuyết Di cho tốt, không được có chút gì khiến cô ta phật lòng.
Khi lão giám đốc Lã này ngạc nhiên hỏi lí do, phía bên kia Vương Thế Phi dùng giọng nói run rẩy cảnh cáo hắn đừng hỏi thêm gì nữa.
Lão già này biết rõ thế lực của nhà họ Vương ở thành phố Hoa Hải, cũng hiểu rõ tính tình của cậu ấm Vương Thế Phi, trực giác báo cho hắn biết, có lẽ sau lưng tập đoàn Thịnh Hâm có kẻ chống lưng mà ngay cả nhà họ Vương cũng không dám làm trái ý, dù sao thì thủ tục vay vốn của tập đoàn Thịnh Hâm cũng đều hợp lệ, thế là hắn không hỏi nhiều nữa, cứ làm xong thủ tục với tốc độ nhanh nhất có thể.
"Giám đốc, anh gọi em?" Thư kí Tiểu Vân lắc lư cặp mông quyến rũ bước vào phòng, tiện tay kéo cửa khóa trái lại.
"Nằm sấp lại!"
Lão nắm lấy tay Tiểu Vân kéo cô thư kí ngã vật ra ghế sofa, liền sau đó cánh tay ma quái của lão thò dưới váy của cô mò mẫm liên tục, dưới lớp váy ngắn ngoài bàn tay to bè của lão ra không còn gì che chắn cả.
"Mẹ nó, hôm nay bị một con đàn bà làm cho hồi hộp lo sợ, anh phải giải tỏa ức chế mới được…" Vừa bày tỏ cơn ấm ức trong lòng, lão giám đốc và cô thư kí vừa hòa hợp lại làm một, bắt đầu cùng xướng lên một bản nhạc hợp hoan.
……
Từ sau khi ngấm ngầm giúp đỡ bà chị Phương Tuyết Di giải quyết vấn đề vay vốn xong, Phương Hạo Vân rảnh rỗi không gì làm. Mấy công trình lớn của tập đoàn Thịnh Hâm liên tiếp khởi công, từ nhân viên bình thường trong tập đoàn cho đến chủ tịch hội đồng quản trị Phương Tử Lân, ai nấy đều bận đến nỗi tối tăm mặt mũi, duy chỉ có Phương Hạo Vân suốt ngày chúi mũi vào máy tính, không phải chơi game thì là lên Vipvandan đọc tiểu thuyết, ngày tháng thế này kể cũng an nhàn đấy nhỉ?
Về việc này, cấp trên trực tiếp quản lí hắn, tổ trưởng tổ hai phòng thị trường Văn Kỳ đều biết, cô tức giận lắm nhưng lại không thể trách mắng, vì tổng giám đốc đã dặn dò nhiều lần mọi thứ hắn muốn làm gì cũng được.
Nghe Hạo Vân hí hửng huýt sáo, Tạ Mai Nhi ngồi đối diện hắn ta vội nhỏ tiếng nhắc nhở: "Hạo Vân, coi chừng chị Văn Kỳ…"
Phương Hạo Vân ném cho Tạ Mai Nhi một nụ cười cảm kích, hắn ngồi ngay ngắn lại, thôi không huýt sáo nữa, bắt đầu chăm chú đọc mấy chương mới của cuốn "Hi du hoa tùng".
"Thì ra em cũng thích coi loại tiểu thuyết này à?" Tạ Mai Nhi không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng Phương Hạo Vân, ánh mắt không rời những đoạn miêu tả đặc sắc trên màn hình máy tính.
Phương Hạo Vân thấy mặt mình nóng ran, hắn vội lấy tay che màn hình lại, chỉ nghe tiếng Tạ Mai Nhi không lấy gì làm lạ nói: "Sợ gì chứ, chẳng qua chỉ là coi chút tiểu thuyết tình cảm thôi mà, chị và chị Mỹ Kỳ đôi khi cũng có coi Chu Nhan Huyết nữa ấy."
"Chị… chị Mai, chị cũng thích coi "Hi du hoa tùng" à?" Phương Hạo Vân cảm thấy hơi ngại ngại.
Tạ Mai Nhi dửng dưng nói: "Xí, người ta là con gái, đâu thèm coi thứ tiểu thuyết dành cho đàn ông đó, nói cho em biết nhé, chị và chị Mỹ Kỳ đều là hội viên của hội sách Ngựa giống."
"Các chị coi sách nữ hậu cung, ngựa giống cái à?" Phương Hạo Vân le lưỡi, thật không ngờ Tạ Mai Nhi là một nữ sinh tốt nghiệp đại học đàng hoàng, còn Trương Mỹ Kỳ là kiểu phụ nữ chín chắn thành đạt, thì ra đều có sở thích chung bí mật này. Nhưng hắn hỏi ra câu này chính mình cũng cảm thấy e ngại, dù sao người ta cũng là đàn bà con gái mà, hỏi trắng trợn ra như thế đâu có được phải không nào?
Phương Hạo Vân quyết định lên tiếng xin lỗi, làm vậy để giữ mối quan hệ đồng nghiệp tốt cũng xứng đáng, nhưng trước khi hắn mở miệng nói ra, Tạ Mai Nhi đã nhảy vào nói trước, cô không có vẻ gì là phật lòng cả, ngược lại còn cười hí hí: "Phải đó, mấy chị coi tiểu thuyết nữ hậu cung, ngựa giống cái… Hứ, tại sao bọn đàn ông các em lại có quyền tam thê tứ thiếp hưởng lạc, còn đàn bà con gái thì không nào, đừng quên bây giờ xã hội thoáng lên nhiều rồi, nam nữ bình đẳng mà, phụ nữ gánh cả nửa bầu trời ấy chứ."
Phương Hạo Vân toát mồ hôi hột, cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là "Chân nhân bất lộ tướng".
Phụ nữ ấy, không phải nhìn bề ngoài đâu à.
"Mai Nhi, sao em rảnh rỗi thế, mau sắp xếp chuẩn bị tài liệu đi, lát nữa còn đi gặp khách hàng với chị." Tạ Mai Nhi còn định nói thêm câu gì đó, Trương Mỹ Kỳ đứng từ xa hét to gọi cô qua đó.
"Hạo Vân, xem ra chị em mình là đồng đạo đó nha, chị đi lo công việc trước đã, sau này có thời gian chị lại cùng em thảo luận vấn đề Ngựa giống và Nữ hậu cung nhé." Tạ Mai Nhi đỏ mặt cười e thẹn với gã trai mới lớn trước mặt, xoay lưng bỏ đi, chỉ bỏ lại Phương Hạo Vân một mình ngơ ngác ngồi đó.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, thực ra trên thế giới này, đàn ông và đàn bà đều như nhau cả, đàn ông háo sắc, đàn bà cũng có nhu cầu riêng của họ, chỉ là nhiều khi đàn bà kín đáo hơn, lại biết cách che giấu, còn khi xé bỏ lớp màn che thì ai cũng như ai thôi.
Thế mới nói đàn ông bản tính háo sắc, đàn bà bản tính dâm dật là vậy.
"Thế giới muôn màu muôn vẻ, không cần giải thích nhiều lời!" Phương Hạo Vân thở dài vẻ hiểu ra đạo lí sâu xa, dõi mắt nhìn xung quanh, xác nhận là tổ trưởng Văn Kỳ không ở đó, tiếp tục chúi mũi vào đọc tiếp cuốn tiểu thuyết đang dở dang.
……
"Mai Nhi, sao em lại dính vào tên Hạo Vân không biết cầu tiến đó vậy? Em không được học theo nó, suốt ngày chỉ biết lêu lỏng. Em xem, hiện nay vật giá leo thang với tốc độ nhanh như tên lửa, chúng ta không cố gắng làm việc, sau này ấy hả, e là mua gạo nấu cơm cũng thành vấn đề." Thân là cấp trên, Trương Mỹ Kỳ cảm thấy mình có trách nhiệm nhắc nhở vị em gái mới đến có vẻ hợp với mình này.
"Chị Mỹ Kỳ, chị quá lo xa rồi, em thấy thực ra Hạo Vân cũng tốt đấy chứ. Chị không biết đó thôi, nó quả thực rất thú vị nhé, mỗi lần nhìn vào em đều đỏ cả mặt."
Tạ Mai Nhi càng nói càng phấn khích, hình như cô cảm thấy Phương Hạo Vân là một con búp bê dễ thương vậy: "Vừa rồi ấy, em phát hiện nó đang coi tiểu thuyết tình cảm, thì ra nó cũng là đồng đạo của chúng ta đó, sau này có thời gian hay là chúng ta rủ luôn nó cùng bàn luận về vấn đề Ngựa giống trong xã hội hiện đại này nhé…"
"Hứ!"
Trương Mỹ Kỳ ngước nhìn đồng hồ thấy hãy còn sớm, quyết định phải dạy bảo cô em mới tốt nghiệp đại học không sợ trời không sợ đất này một chập, bèn gằn giọng trách mắng: "Mai Nhi, tiểu thuyết chẳng qua chỉ để tiêu khiển mua vui thôi, em không nên si mê vào. Em còn nhỏ có rất nhiều chuyện chưa hiểu, phụ nữ ấy, suốt đời chỉ được có một người đàn ông thôi."
Tạ Mai Nhi bỏ ngoài tai, le lưỡi tinh nghịch với Trương Mỹ Kỳ, nói: "Tại sao đàn ông thì lăng nhăng được? Em không tin vào số phận đâu."
"Em đó, tại em chưa gặp được người trong mộng, còn không thì em sẽ không nói vậy đâu. À phải, lát nữa đi gặp khách hàng, nếu có uống rượu em phải đỡ giùm chị nhiều một chút, mấy ngày này chị đang kẹt đèn đỏ, không thể uống rượu…" Trương Mỹ Kỳ hình như nhớ ra điều gì, đỏ mặt dặn dò Tạ Mai Nhi.
"Hô hô, không thành vấn đề." Tạ Mai Nhi tràn đầy tự tin: "Chị Mỹ Kỳ này, không giấu gì chị, em đây trời sinh đã có tửu lượng khá, rượu đế em nốc ba bốn chai to như uống nước lã. À, nghe nói chị sắp tái hôn với ông chồng cũ, chuyện này có thật không chị?"
Nghe Tạ Mai Nhi hỏi thế, nét ửng đỏ trên khuôn mặt Trương Mỹ Kỳ lập tức tan biến, thay vào đó là một màu trắng bệch, cô cắn chặt môi, nói giọng đều đều: "Ừ, là thật đó."
"Chị Mỹ Kỳ, chị điên rồi sao? Tưởng Đại Phát là tên… chị sao lại có thể tái hôn với hắn chứ, chị theo hắn sau này sẽ không có hạnh phúc đâu."
Tạ Mai Nhi và Trương Mỹ Kỳ chơi thân, những mối quan hệ trước đây Trương Mỹ Kỳ hầu hết đều nói cho Tạ Mai Nhi nghe cả, nên Tạ Mai Nhi biết rõ ông chồng cũ của Trương Mỹ Kỳ Tưởng Đại Phát là một người đàn ông bất lực, những chuyện như thế này đối với một phụ nữ là điều quá bất hạnh, nhất là trong xã hội hiện đại này, phụ nữ thành thị có nhu cầu tình dục không thua kém gì đàn ông, lấy phải một ông chồng bất lực, đối với Trương Mỹ Kỳ không khác gì ở góa.
Thở dài ngao ngán, Trương Mỹ Kỳ buồn bã nói: "Mai Nhi, em biết không? Phụ nữ không thể thiếu vắng đàn ông? Phụ nữ sống một mình sẽ rất cô đơn, rất hiu quạnh, rất lẻ loi."
"Em biết chứ ạ!"
Tạ Mai Nhi tỏ vẻ không hiểu hỏi tiếp: "Nhưng với nhan sắc và điều kiện của chị, chị hoàn toàn có thể lựa chọn một người đàn ông bình thường, thậm chí có thể nói là ưu tú mà. Tại sao chị lại quyết định tái hôn với tên đó?"
Đôi mắt đen láy của Trương Mỹ Kỳ toát lên vẻ đau thương, cô ảm đạm nói: "Mai Nhi, với em chị không còn gì phải giấu giếm hết, tin rằng em cũng nghe được chút đồn đoán về chị, danh tiếng của chị không tốt, đâu có người đàn ông nào chịu lấy chị, nếu không phải đã hết cách, chị cũng không đồng ý tái hôn với Tưởng Đại Phát rồi."
"Chị Mỹ Kỳ, em biết chị không phải là loại đàn bà đó, trong lòng em chị là một phụ nữ rất tốt rất ưu tú."
Tạ Mai Nhi bất bình thay cho chị đồng nghiệp, hậm hực nói: "Còn mấy cái lời đồn nhảm nhí đó, chẳng qua là ăn không được thì chê cho bõ ghét của mấy kẻ khùng đó thôi… Chị không cần quan tâm đến nó, vô liêm sỉ, mấy tên đàn ông đó đúng là vô liêm sỉ, nhất là tên Phùng trưởng phòng."
"Lời nói thánh đâm, nhiều người nói vào là có người tin à."
Trương Mỹ Kỳ uất ức nói khẽ: "Thôi, cứ mặc cho họ nói sao cũng được, dù sao chị cũng đã quyết định tái hôn, Tưởng Đại Phát tuy bất lực, nhưng chị hiểu rõ hắn yêu chị thật lòng. Hây… hôn nhân không tình dục không phải là không làm được."
"Chị Mỹ Kỳ, chị phải suy nghĩ cho kĩ đó, có thật là chị chịu chấp nhận cảnh hôn nhân không tình dục không?" Đứng vào góc độ của phụ nữ nghĩ ngợi, Tạ Mai Nhi cảm thấy hôn nhân không tình dục chính là một bi kịch thảm khốc của đời người.
"Mai Nhi, thật ra sống như vậy cũng không có gì là không tốt, chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau…" Tuy nói ra như vậy, nhưng trong lòng Trương Mỹ Kỳ lại là một cảm giác chua chát và vô vọng, chỉ là cuộc sống ép cô phải đi đến bước đường này, chỉ là một cô gái bé nhỏ cô còn biết làm gì hơn. Thật ra bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên và ấm áp, chỉ là ngay cả bản thân cô cũng không dám chắc cuộc hôn nhân không tình dục này sẽ duy trì được bao lâu?
Ngoại trừ Phương Hạo Vân, tất cả nhân viên của tổ hai phòng thị trường đều bận tối mặt, vì không ai rảnh làm phiền tới hắn, chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ, hắn đã xem hết mấy chương mới của cuốn tiểu thuyết "Hi du hoa tùng".
Tiện tay đóng trang web lại, Phương Hạo Vân đang phân vân có nên chơi game thêm một lát nữa không, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động reo lên, cầm máy lên xem thử, máy điện thoại hiện số gọi đến là một số lạ gọi từ ngoài tỉnh.
"Chắc là Lăng Kỳ." Những người biết số máy của Phương Hạo Vân ngoài người thân trong nhà ra thì chỉ còn Bạch Lăng Kỳ, mà thời gian này Bạch Lăng Kỳ đang ở Hàng Châu, nên hắn nghĩ cuộc gọi này nhất định là do Bạch Lăng Kỳ gọi từ Hàng Châu về cho hắn.