Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 272


Roberts nghe nói vậy cảm thấy gã thanh niên tóc vàng mang ẩn ý gì đó, hắn lập tức thu lại luồng áp lực tỏa ra, tiến lên mấy bước, lạnh lùng hỏi: "Trước tiên hãy nói tôi nghe thử tại sao anh lại biết được cái chết của Hạo Thiên?"

Gã thanh niên tóc vàng cười nhạt nhẽo, nói: "Rất đơn giản, chủ nhân của tôi, Edward Morgan đã đạt được thỏa thuận quan hệ hợp tác chiến lược với tổ chức Thiên Đạo của các anh, tôi muốn biết thông tin này chắc không khó chứ?"

"Tôi hiểu rồi!"

Dừng lại giây lát, Roberts hỏi tiếp: "Anh nói đến đây để giúp tôi? Nói thử xem anh có bản lĩnh gì có thể giúp giúp được tôi nào?"

"Đừng xem thường người khác chứ…"

Gã thanh niên tóc vàng tỏ ra không vui, nói: "Xét về võ nghệ, đúng là tôi không bằng anh, nhưng so sánh chỗ này thì anh chưa chắc bằng tôi đâu nhé…" Vừa nói gã thanh niên tóc vàng vừa khoái chí chỉ ngón tay vào đầu mình.

"Đừng phí lời nữa, nói vào vấn đề chính đi." Roberts không có hứng thú so tài trí tuệ với người khác, hắn là con người thực tế, xưa nay không thích nói nhiều, đồng thời hắn cũng xem trọng thời gian như sinh mạng.

Gã thanh niên tóc vàng mỉm cười tự tin, nói: "Nói cho đơn giản hơn là tôi có cách giúp anh tìm ra hung thủ giết chết Hạo Thiên."

"Thật không?" Roberts cười gằn, tỏ ra nghi ngờ: "Anh khẳng định là không trêu chọc tôi đấy chứ? Tôi đến Hoa Hải bao nhiêu ngày rồi mà chưa điều tra ra manh mối gì, anh tưởng mình là thần thánh chắc?"

"Tôi không phải là thần thánh, nhưng trí tuệ của tôi thông minh hơn anh một chút."

Gã thanh niên tóc vàng vẫn giữ nụ cười tự tin nơi khóe môi, hắn hoàn toàn không để tâm đến lời khinh miệt của Roberts: "Anh cảm thấy tôi có gan dám đem anh ra làm trò đùa không?"

"Anh không dám!"

Roberts lạnh lùng rít lên: "Nếu anh dám giễu cợt tôi, tôi sẽ không hề do dự giết chết anh, cho dù anh có Edward Morgan chống lưng cũng không thoát khỏi số phận đâu."

"Tôi biết nên tôi mới không dám làm vậy."

Gã thanh niên tóc vàng nói tiếp: "Tin tôi đi, tôi có thể giúp được anh, hiện nay tôi đã tìm được một số thông tin có giá trị, tuy nhiên tôi chưa thể nói cho anh biết được, có một số manh mối tôi cần phải xác nhận lại cho chính xác, tôi không muốn làm anh thất vọng."

"Anh cảm thấy tôi có nên tin anh không nhỉ?" Thái độ của Roberts so với vừa nãy mềm mỏng hơn rất nhiều, hắn hỏi: "Anh giúp tôi, muốn nhận lại từ chỗ tôi thứ gì nào?"

"Tôi có hai điều kiện, bây giờ tôi xin nói ra điều kiện thứ nhất trước, còn điều kiện thứ hai thì đợi khi nào tôi giúp anh trả thù xong rồi mới nói ra cũng chưa muộn."

Nói đến đây, gã thanh niên tóc vàng dẹp bỏ nụ cười, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Tôi hy vọng anh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ giết chết Phương Hạo Vân."

"Nói cho cùng anh cũng vì một tên Phương Hạo Vân." Roberts lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, nhiệm vụ này tôi tự biết khi nào nên thực hiện, không cần anh hối thúc đâu."

Gã thanh niên tóc vàng liền thay đổi sắc mặt, tỏ vẻ không hiểu hỏi ngay: "Roberts, có việc này tôi quả thật không hiểu, theo như anh nói thì anh đã đến Hoa Hải rất lâu rồi, với tính cách của anh tên Phương Hạo Vân đó đáng lẽ phải chết rồi mới phải chứ, tại sao lần này anh cứ lần lữa không chịu ra tay? Anh nên biết Tần gia chúng tôi vì việc này đã chấp nhận cái giá 60 triệu USD…"

Gã thanh niên tóc vàng 3 năm trước đây đã thông qua mối quan hệ với Edward Morgan làm quen Roberts, hắn hiểu rất rõ về thủ đoạn tàn bạo của tên sát thủ máu lạnh này, lần này Roberts có hành động khác lạ nên hắn nghĩ hoài không hiểu được nguyên nhân.

Còn về mục tiêu triệt hạ Phương Hạo Vân, thật ra hắn không hiểu rõ lắm về người này, việc mời sát thủ là do đích thân Tần Như Phong sắp xếp. Tần Như Phong là người như thế nào hắn biết rõ hơn ai hết, ông chịu trả cái giá cao như thế chứng tỏ tên tiểu tử Phương Hạo Vân kia là một nhân vật cực kì khó đối phó.

Roberts cứ lần lữa không chịu ra tay, hắn đang nghĩ có khi nào một sát thủ siêu phàm như Roberts cũng không dám chắc giết được Phương Hạo Vân? Nếu sự thật đúng là như vậy thì nguy to, Tần gia của hắn đã kết oán với một nhân vật vô cùng đáng sợ.

Tất cả những rắc rối này đều do người anh trai ngu ngốc của hắn gây ra.

Đúng vậy, gã thanh niên tóc vàng mang hai dòng máu chính là nhị thiếu gia của nhà họ Tần, Tần Tử Kiếm.

Hắn bí mật trở về thành phố Hoa Hải đã được một thời gian. Những ngày này hắn đều phí công sức điều tra cái chết của Hạo Thiên, hy vọng nhờ thế sẽ đổi lại lòng tin và sự giúp đỡ của Roberts.

Vừa hôm qua thôi, cuối cùng hắn đã tìm được một số manh mối, chỉ là còn chưa dám khẳng định chắc chắn. Hôm nay hắn đến tìm gặp Roberts là để bàn điều kiện hợp tác.

Thăm dò một hồi, Tần Tử Kiếm đã xác định suy nghĩ của mình là đúng, Roberts rất quan tâm đến cái chết của Hạo Thiên, nếu như hắn tìm được thông tin có giá trị giúp tìm ra hung thủ giết chết Hạo Thiên, muốn đổi lại sự giúp đỡ của Roberts chắc không khó.

Trước hết Tần Tử Kiếm muốn lợi dụng cơ hội này hối thúc Roberts, hy vọng hắn có thể nhanh chóng giết chết Phương Hạo Vân. Tần Tử Kiếm biết rõ tính khí của Roberts, nếu trực tiếp hối thúc e sẽ làm hắn phản cảm, lúc đó thì nguy to.

"Tôi đã nói rồi, việc này tôi tự biết giải quyết, không cần anh hối thúc ở đây đâu…" Hễ nhắc tới chuyện này là trong lòng Roberts cảm thấy bực bội. Thành phố Hoa Hải này ngọa hổ tàng long, vị cao thủ thần bí đêm đó không biết có quan hệ gì với Phương Hạo Vân nữa? Nếu thời hạn nửa tháng trôi qua mà vị cao thủ thần bí kia vẫn xuất hiện ngăn cản thì sẽ phiền phức lắm đây.

Tất nhiên, Roberts tin tưởng vị cao thủ kia là một người giữ chữ tín. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Cảnh giới võ học luôn luôn có mối quan hệ mật thiết với tâm tính của một người, Roberts cảm thấy vị cao thủ thần bí kia đã đạt đến cảnh giới siêu phàm hơn cả hắn, như thế chứng tỏ đó là người giữ chữ tín.

"Roberts thân mến, xem ra anh không hề có thành ý muốn hợp tác với tôi." Tần Tử Kiếm vẫn giữ nụ cười tự tin, hắn tôn trọng kẻ mạnh, nhưng tôn trọng không đồng nghĩa với khiếp sợ.

"Hẹn gặp lại!" Tần Tử Kiếm cúi chào lịch sự, quay lưng định bỏ đi.

"Đợi đã!" Khi Tần Tử Kiếm sắp bước ra khỏi cửa, Roberts gọi ngược hắn lại: "Tôi đồng ý hợp tác với anh…"

Roberts cũng hiểu rõ con người Tần Tử Kiếm, người ngoài họ tộc được gia tộc Morgan chấp nhận đều thuộc dạng ưu tú nhất trong số những nhân vật ưu tú nên hắn quyết định hợp tác với Tần Tử Kiếm.

"Ha ha!"

Tần Tử Kiếm bật cười to tiếng, quay đầu lại bước tới vài bước, nói: "Roberts thân mến, tôi đã sớm biết anh là một người thông minh mà, người thông minh chắc chắn sẽ có quyết định thông minh, có thể hợp tác với anh tôi cảm thấy rất hân hạnh. Để bày tỏ lòng thành ý của tôi, tôi có thể tiết lộ trước một ít thông tin cho anh nghe. Tôi cho rằng muốn điều tra cái chết của Hạo Thiên, phải bắt đầu từ đội cảnh sát hình sự thành phố."

Roberts nghe xong gật gù tán thưởng, thằng tiểu tử này quả nhiên không phải hạng tầm thường, Diêm La Song Vệ của hắn cũng phát hiện ra manh mối này rồi, chỉ là hiện nay vẫn chưa có tiến triển gì mới.

"Manh mối này tôi cũng đã biết, điều tôi có hứng thú muốn biết là anh có phát hiện mới gì không?" Roberts vội lên tiếng thăm dò.

"Có!"

Tần Tử Kiếm nghiêm túc nói: "Tôi đã điều tra ra một số thông tin quan trọng, nhưng trước khi được xác nhận tôi chưa thể nói với anh được, nhưng xin anh cứ yên tâm, chỉ cần tôi xác nhận xong sẽ nhanh chóng báo cho anh biết. Tôi đã bày tỏ thành ý của mình rồi, bây giờ đến lượt anh. Roberts thân mến, anh hãy nói cho tôi biết lí do tại sao lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa ra tay với tên Phương Hạo Vân kia nào?"

Roberts khẽ gật đầu, thật thà thú nhận: "Sau lưng Phương Hạo Vân có một cao thủ thần bí bảo vệ, tôi không phải là đối thủ của người này, nhưng chúng tôi đã có kì hẹn nửa tháng, đợi nửa tháng trôi qua, cao thủ thần bí kia sẽ không ra tay ngăn cản tôi nữa."

Câu này nói ra, Tần Tử Kiếm lập tức há hốc miệng kinh ngạc: "Roberts thân mến, anh khẳng định là anh nói sự thật đấy chứ? Ở thành phố Hoa Hải còn có cao thủ vượt trội hơn cả anh ư? Đúng là khiến người khác khó tin."

"Là thật đó!" Roberts gằn giọng: "Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi sẽ đem danh dự của mình ra để đùa cợt à?"

"Tất nhiên là không." Tần Tử Kiếm biết với một cao thủ võ học như Roberts, tuyệt đối sẽ không mang danh dự của mình ra làm trò đùa, đứng từ góc độ tâm lí mà nói, danh dự của người luyện võ thậm chí quan trọng hơn cả tính mạng của anh ta.

"Đối phương là người gì vậy? Hắn có quan hệ gì với Phương Hạo Vân?"

Tâm trạng của Tần Tử Kiếm trở nên căng thẳng, theo tình hình này thì tên Phương Hạo Vân kia quả thật không đơn giản. Vốn dĩ Tần Tử Kiếm nghĩ rằng xét về võ nghệ, Roberts đã là thiên hạ vô địch rồi, thật không ngờ sau lưng Phương Hạo Vân còn có một cao thủ mà ngay cả Roberts cũng không thể đối chọi, rốt cuộc việc này là sao? Tần Tử Kiếm quyết định tìm cơ hội gặp mặt đứa anh trai cùng cha khác mẹ, xem thử anh mình có nắm thông tin chi tiết gì về Phương Hạo Vân không? Tên Phương Hạo Vân này quả nhiên là một khúc xương gai góc, khi Tần Như Phong bảo hắn về nước liên thủ với anh trai đối phó Phương Hạo Vân, lúc đó hắn còn khinh thường, bây giờ mới biết gừng càng già càng cay, ông già hắn lo xa là có lí do chính đáng.

"Đối phương là bạn hay thù tôi còn chưa rõ…" Roberts trả lời thật thà.

Tần Tử Kiếm trố mắt ngạc nhiên, hỏi ngay: "Câu này có ý gì?"

"Tuy cao thủ này ngăn cản tôi giết Phương Hạo Vân, nhưng lại cố tình chỉ bảo tôi, để cảnh giới võ học của tôi đạt đến trình độ cao hơn." Roberts kể ra sự thật.

"Có chuyện này thật à…" Tần Tử Kiếm nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói: "Roberts thân mến, bắt đầu từ hôm nay chúng ta xem như đã chính thức hợp tác, sau này có tin tức gì quan trọng nhất định phải thông báo với nhau, còn về điều kiện thứ hai của tôi, anh đừng nên nghĩ quá nhiều, đợi khi nào tôi khám phá ra bí mật cái chết của Hạo Thiên sẽ nói với anh. Hôm nay cuộc gặp mặt của chúng ta chấm dứt tại đây…"

Đợi sau khi Tần Tử Kiếm rời khỏi, Roberts quét mắt lạnh lùng về phía cửa gào lên: "Hai ngươi cút vào đây cho ta."

Hắc Bạch Vô Thường nghe lệnh chủ nhân vội khúm núm vào phòng, vừa bước vào đã quỳ mọp xuống đất dập đầu lia lịa: "Xin chủ nhân tha tội, thuộc hạ vô dụng, không phát hiện ra có người lạ lẻn vào phòng chủ nhân."

"Thôi được rồi, đứng dậy đi…" Roberts dửng dưng nói: "Võ nghệ của Tần Tử Kiếm lại tiến bộ vượt bậc rồi, hai ngươi đã không còn là đối thủ của hắn nữa. Nhớ lấy, sau này ngoài làm việc cho ta ra còn phải bỏ thời gian luyện công nghe chưa."

……

Thời gian 3 ngày chớp mắt trôi qua nhanh chóng, vừa sáng sớm tinh mơ Phương Hạo Vân đã nhận được cuộc gọi của Trương Bưu, hỏi hắn hiện đang ở đâu? Trương Bưu sẽ đích thân lái xe đến đón hắn tới phòng vip của khách sạn 5 sao Shangri La.

Phương Hạo Vân vừa mới tỉnh giấc, hai tay đang ôm lấy cô bạn gái xinh đẹp Bạch Lăng Kỳ, bị cuộc gọi quấy rầy nên trách móc: "Trương đội trưởng của tôi ơi, anh có thể gọi đến trễ một chút được không vậy? Anh có biết là vừa mới phá hỏng không khí mặn nồng của tôi không?"

Trương Bưu nghe xong ngớ người ngạc nhiên, sau đó nói đùa hỏi ngay: "Cái gì? Có cô bé nào ngay kế bên à? Hạo Vân, cậu mới tí tuổi đầu mà hư hỏng quá, tại sao…"

"Thôi không nói nữa, nửa tiếng sau anh đến khu nhà Lam Tâm đón tôi đi." Phương Hạo Vân nói xong vội ngắt cuộc gọi.

Bạch Lăng Kỳ mang vẻ mặt phấn khởi hỏi: "Hạo Vân, có phải là anh đi bảo vệ cho đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu? Nhớ lấy chữ kí vào hình của cô ấy cho em nhé, lần này mà anh quên là em đuổi anh ra ngoài nằm ghế sofa mà ngủ."

"Ờ, anh nhớ rồi."

Phương Hạo Vân tuy ngoài miệng nhận lời nhưng trong lòng thấy tức tối lắm. Hắn thật tình không hiểu rốt cuộc đám fan ngu ngốc kia thích Đinh Tuyết Nhu cái gì? Hắn cảm thấy Đinh Tuyết Nhu đâu có gì nổi bật, ngoại trừ khuôn mặt xinh hơn người thường, giọng ca ngọt ngào hơn người thường, ngoài ra không còn gì cả… Hơn nữa hắn cho rằng nhân cách của cô Đinh Tuyết Nhu này có vấn đề, cô ta không xứng đáng trở thành thần tượng của mọi người.

Thế giới này đúng là điên loạn hết rồi.

Hai mươi mấy phút sau, Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ thay đồ xong đi ra khỏi phòng, vừa gặp lúc chuông cửa réo vang. Bạch Lăng Kỳ chạy đi mở cửa, ngoài kia quả nhiên là Trương Bưu.

Phương Hạo Vân đón Trương Bưu vào nhà, hỏi: "Tôi đâu có nói cho anh biết số nhà, sao anh tìm đến đây được vậy?"

"Ha ha!" Trương Bưu cười to đắc ý: "Cậu quên mất tôi là cảnh sát à? Muốn tìm ra địa chỉ cụ thể của cậu đâu có khó. À, giới thiệu với tôi đi, cô bé xinh đẹp này là ai vậy? Là bạn gái của cậu hả?"

"Chào Trương đội trưởng, tôi là bạn gái của Hạo Vân, tên Bạch Lăng Kỳ."

Bạch Lăng Kỳ chủ động tự giới thiệu, sau đó biết điều tự rút lui: "Hai anh nói chuyện đi, tôi đi sửa soạn một chút, lát nữa còn phải vào công ty làm việc."

"Hạo Vân, thằng tiểu tử nhà ngươi diễm phúc không nhỏ nhé, cô gái tốt thế này… Cậu không được lăng nhăng đâu đấy, phải đối xử tốt với người ta." Trương Bưu mỉm cười dặn dò như bề trên.

Chính vào lúc này, Trương Mỹ Kỳ cũng đã thức dậy, cô thấy ngoài kia có khách, bèn bước ra chào hỏi một tiếng: "Chào buổi sáng!"

"Chào cô!" Trương Bưu trố mắt ngạc nhiên, sao cô bé xinh xắn vừa đi khỏi lại xuất hiện một người đẹp khác nữa? Thằng tiểu tử Hạo Vân này có bản lĩnh đến thế ư?

Trương Mỹ Kỳ nhìn vẻ mặt bối rối của Trương Bưu, trong lòng hình như đã đoán ra điều gì, liền mỉm cười tự giới thiệu: "Tôi là đồng nghiệp của Hạo Vân, chúng tôi thuê chung căn hộ này…"
Bình Luận (0)
Comment