Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 273


Đợi sau khi Trương Mỹ Kỳ quay trở vào phòng, Trương Bưu mỉm cười ý nhị với Phương Hạo Vân, trêu chọc: "Được đó nha Hạo Vân, lớn nhỏ đều xinh đẹp như nhau, thằng tiểu tử này đào hoa nhỉ?"

Đều là đàn ông cả, Phương Hạo Vân gật đầu thừa nhận, thậm chí còn tỏ ra đắc ý: "Tôi tài giỏi mà Trương đội trưởng, nhưng đây là việc riêng của tôi, anh không can thiệp được đâu."

"Tôi mặc kệ cậu chứ hơi đâu mà can thiệp, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi." Trương Bưu liếc nhìn đồng hồ, vội vàng hối thúc.

"Hạo Vân, nhớ là em đã hứa sẽ lấy hình có chữ kí cho chị đó nha, tốt nhất là lấy hai phần…"

Khi hai người sắp bước ra khỏi cửa, Tạ Mai Nhi cũng thức giấc, chưa kịp thay áo đã ló đầu ra khỏi cửa hét gọi theo Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, đừng quên xin hình có chữ kí của Đinh Tuyết Nhu nha…"

"Hạo Vân, tôi khâm phục cậu sát đất luôn, đồng thời ở chung với 3 cô gái xinh đẹp, thật không dám tưởng tượng." Trương Bưu một lần nữa trêu chọc: "Công tử nhà giàu có khác, hôm nay xem như tôi được mở rộng tầm mắt rồi."

Phương Hạo Vân vội vàng giải thích: "Trương đội trưởng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, việc này không giống như anh nghĩ đâu…"

Chuyện không đáng giải thích, hắn tuyệt đối không nói thêm một câu, còn đáng phải giải thích thì hắn nhất định sẽ lên tiếng. Vừa nãy Trương Bưu nhìn thấy Trương Mỹ Kỳ, đó là sự thật nên hắn thừa nhận không nói gì thêm, đúng là hắn và Trương Mỹ Kỳ có quan hệ nam nữ với nhau, nhưng bây giờ trường hợp Tạ Mai Nhi thì khác, tuy hắn không cách gì xác định được Tạ Mai Nhi có còn trinh trắng hay không? Nhưng rõ ràng giữa hắn và Tạ Mai Nhi chưa xảy ra chuyện gì mờ ám với nhau. Nỗi oan này hắn đâu thể chấp nhận.

"Thôi mà, chúng ta đều là đàn ông với nhau cả, đâu cần nói rõ ràng quá làm gì, cậu không nói thì tôi cũng hiểu, nhưng Hạo Vân này, tôi có ý tốt muốn nhắc nhở cậu một câu, đừng đùa với lửa có ngày bỏng tay nhé, cậu là người thông minh, chắc sẽ biết lựa chọn sáng suốt. Thôi, không nói chuyện của cậu nữa, tôi nói qua cho cậu nghe tình hình của Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà một chút, tránh cho cậu lát nữa qua đó lại cãi nhau với Vương Hà…"

Trương Bưu mặc kệ phản ứng của Phương Hạo Vân, vừa mặc định luôn thói trăng hoa của hắn, sau đó lập tức chuyển sang đề tài khác.

Phương Hạo Vân ấm ức trong lòng lắm, hôm nay hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gội sạch được nỗi oan…

"Tôi không biết tại sao cậu lại đắc tội với Vương Hà, tóm lại hiện nay cô ta rất căm ghét cậu nên đợi lát nữa gặp mặt chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội nhỏ nào để chơi xỏ cậu, để tránh rắc rối không đáng có, tôi hy vọng cậu ráng nhẫn nhịn, đừng so đo với phụ nữ làm gì." Trương Bưu lên tiếng dặn dò.

"Để coi sao đã…"

Ấn tượng của Phương Hạo Vân đối với Vương Hà không tốt, hắn luôn cảm thấy con đàn bà này là thứ ngực bự đầu óc trống rỗng, chuyện gì cũng ngu ngốc, làm việc không suy nghĩ thấu đáo, chả biết sao cô ả lại trở thành người quản lí của đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu được? Lấy vụ việc ở sân bay ra mà nói, nếu không phải cô ả phá đám, vụ bom người đã không xảy ra, hôm đó nếu hắn trễ thêm một hai giây thì hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào rồi.

Cơ quan an ninh của thành phố Hoa Hải sau đó phối hợp với các ban ngành liên quan đã bắt hết bọn Thái Dương giáo bí mật lẻn vào Trung Quốc gây án.

Tuy nhiên cẩn thận là trên hết, đối với công tác bảo vệ an toàn cho đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu vẫn được giữ nghiêm ngặt, tầng lầu vip của khách sạn 5 sao Shangri La đều được canh phòng cẩn mật, ngoài trừ lắp đặt một số thiết bị giám sát công nghệ cao, còn điều cả chó nghiệp vụ đến phối hợp canh gác.

Trương Bưu, Đại Phi, Vương Hà là 3 người duy nhất được tự tiện ra vào tòa nhà, còn các nhân viên an ninh khác, mặc kệ là ai trước khi lên tầng vip khách sạn Shangri La đều phải xuất trình giấy tờ liên quan, hơn nữa còn được nhân viên an ninh ca trực kiểm tra gắt gao.

Tất nhiên, ngay cả Phương Hạo Vân đang đi cùng Trương Bưu cũng không ngoại lệ.

Phương Hạo Vân tỏ ra không vừa lòng: "Trương đội trưởng, tôi đến đây tham gia công tác bảo vệ mà, tại sao lại kiểm tra tôi như tội phạm vậy?"

Trương Bưu đang định mở miệng giải thích, ngay lúc này Vương Hà mặc một bộ váy trắng bước tới. Cô nhếch mép lạnh nhạt nói: "Trước khi cậu trở về đội ngũ bảo vệ, kiểm tra cậu là việc làm cần thiết, bằng không cả tôi và Nhu Nhu cũng sẽ không yên tâm…"

Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, quét mắt từ đầu đến chân Vương Hà một lượt, váy dài màu trắng, thân hình chuẩn không cần chỉnh, nhất là cặp núi nhô cao phía trước, sừng sững khiêu khích, thậm chí còn to hơn chị Mỹ Kỳ, đích thật là người đẹp ngực bự đầu ngu điển hình, nhưng thân làm phụ nữ ít ra cô ả cũng có một số ưu điểm, ví dụ như mông bự dễ sinh con trai, ngực to đảm bảo dinh dưỡng cho con cái sau này…

"Vương tiểu thư, mấy ngày không gặp, cô vẫn điêu ngoa như cũ…" Phương Hạo Vân sau khi được kiểm tra xong mới lên tiếng nói chuyện với Vương Hà, khóe miệng nở một nụ cười khiêu khích.

"Ý cậu muốn nói gì?" Vương Hà nhận ra vẻ khiêu khích của Phương Hạo Vân, hùng hổ trả treo.

"Muốn biết không? Qua đây tôi nói cho nghe…" Phương Hạo Vân mỉm cười bí hiểm, vẫy vẫy tay với Vương Hà: "Muốn biết thì qua đây nào…"

Vương Hà do dự giây lát, cuối cùng cũng bước lại gần, Phương Hạo Vân cố tình chồm sát vào người Vương Hà, ghé tai nói nhỏ: "Mấy ngày không gặp, cô vẫn cái bộ dạng ngực to đầu óc trống rỗng…"

Vừa nói Phương Hạo Vân vừa cố ý liếc mắt vào cổ áo hở rộng của Vương Hà, đồ sộ quá! Quả nhiên danh bất hư truyền, khe núi nơi thung lũng thật là bắt mắt.

"Cậu…"

Vương Hà lập tức điên tiết lên: "Cậu dám nói tôi ngực to ngu dốt hả? Cậu quá đáng lắm rồi, tôi phải quyết đấu với cậu." Vương Hà giơ quả đấm thụi tới trước mặt Phương Hạo Vân.

Trương Bưu cảm thấy hai người này sắp đại chiến đến nơi rồi, nếu gây gổ tiếp hóa không hay. Hắn vội bước tới chen vào giữa Phương Hạo Vân và Vương Hà, đanh mặt hét lớn: "Thôi đủ rồi, đừng gây hấn với nhau nữa, việc chính quan trọng hơn, chúng ta lên kia đi."

Vương Hà không thể không nể mặt đội trưởng cảnh sát hình sự được, cô chỉ còn cách tạm thời nén cơn giận, trừng mắt giận dữ gườm Phương Hạo Vân một cái, nói: "Đi theo tôi…"

Sau khi đi qua nhiều tầng lớp bảo vệ, 3 người đi lên tầng 18, cuối cùng Phương Hạo Vân cũng gặp được Đinh Tuyết Nhu, cô đang ở trong một căn phòng hạng sang dành cho tổng thống. Cửa phòng đang bật mở, đứng ngoài cửa có thể thấy Đinh Tuyết Nhu ngồi trên ghế sofa đọc sách, hệ thống điều hòa nhiệt độ của khách sạn 5 sao có khác, nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh thích hợp, không lạnh cũng không nóng. Đinh Tuyết Nhu mặc một chiếc váy dài màu trắng, để lộ bắp chân trắng nõn quyến rũ, mái tóc đen óng mượt buông xõa ngang vai, đôi mắt lung linh, hàm răng trắng bóng, càng tô điểm thêm vẻ đẹp thuần khiết của một nữ hoàng ca nhạc.

Mấy ngày không gặp, Phương Hạo Vân cảm thấy cô Đinh Tuyết Nhu hôm nay xinh đẹp hơn lúc ở sân bay nhiều, có lẽ vì tâm trạng hôm nay của cô thoải mái hơn chăng?

"Nhu Nhu, mọi người đến rồi này." Vương Hà bước nhanh vào phòng thông báo với Đinh Tuyết Nhu, tiện tay chỉnh trang lại chiếc váy cho cô, tránh cho cô hớ hênh trước mặt đàn ông.

Đinh Tuyết Nhu nghe tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân đang từ từ bước về phía mình, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa bước lên đón tiếp.

Ân nhân cứu mạng cô cuối cùng đã đến, Đinh Tuyết Nhu bước tới trước mặt Phương Hạo Vân, câu đầu tiên là hỏi thăm vết thương của hắn: "Hạo Vân, vết thương trên cơ thể của anh đều đã hồi phục rồi chứ? Đáng lí ra tôi muốn đến bệnh viện thăm anh, nhưng chị Hà và Trương đội trưởng không cho phép, hôm nay gặp được anh, tôi cảm thấy rất vui."

Vẻ quan tâm lo lắng của Đinh Tuyết Nhu xuất phát từ nội tâm cảm kích, Phương Hạo Vân hơi cảm động, mỉm cười đáp lại cô gái, nói: "Cám ơn cô đã quan tâm, thương tích của tôi đã lành lặn rồi, hôm nay tôi đến đây là muốn tiếp tục công tác bảo vệ, hy vọng Đinh tiểu thư có thể vui lòng phối hợp."

"Nhất định rồi, nhất định rồi!" Đinh Tuyết Nhu mỉm cười quyến rũ, đưa tay nắm lấy tay Phương Hạo Vân, tỏ ra vô cùng thân thiện: "Qua đây ngồi đi, để tôi xem vết thương trên cánh tay anh có được không?"

Cứ như thế, Phương Hạo Vân còn chưa kịp lựa lời từ chối, cánh tay đã bị Đinh Tuyết Nhu nắm lấy, tiếp xúc với bàn tay mềm mại của Đinh Tuyết Nhu, trong lòng hắn bỗng lâng lâng một cảm giác ấm áp.

Phương Hạo Vân nhận ra nhịp tim của mình đập càng lúc càng mạnh, vốn dĩ hắn tưởng rằng mình tuyệt đối sẽ không vì Đinh Tuyết Nhu rung động nữa, nhưng sự thật chứng minh là hắn đã lầm, cảm xúc không phải lí trí có thể điều khiển được.

Đinh Tuyết Nhu nắm tay Phương Hạo Vân thật ra cũng không có ẩn ý gì, chỉ là quan tâm ân nhân cứu mạng của mình thôi, nhưng khi cô chạm vào tay hắn, trái tim cô cũng đồng thời đập mạnh, cảm giác ấm cúng đã không xuất hiện từ rất lâu rồi chợt ùa về, trên người Phương Hạo Vân hình như mang hơi thở tuy lạ mà quen.

Nói cách khác, trước đây cô và Phương Hạo Vân chưa từng tiếp xúc thân mật với nhau nhưng anh chàng này vừa gặp đã cho cô một cảm giác thân thiết như đã quen biết từ lâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Hạo Vân, sao tôi cứ cảm thấy chúng ta đã quen nhau từ trước nhỉ?" Đinh Tuyết Nhu kéo tay Phương Hạo Vân ngồi xuống ghế sofa, nghiêng đầu nhìn chăm chăm vào hắn như dò xét.

Trái tim Phương Hạo Vân co thắt mạnh một cái, cố gắng đè nén cảm xúc, nở một nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng rút tay lại, nói: "Đinh tiểu thư muốn nói là cảnh gặp mặt giống như Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng đúng không?"

Trương Bưu tuy đứng cách hơi xa, nhưng hắn vẫn dõng tai nghe hết lời nói của Đinh Tuyết Nhu, Trương Bưu đang nghĩ thầm có khi nào Đinh Tuyết Nhu phát hiện ra điều gì rồi không?

Vương Hà thấy Đinh Tuyết Nhu chủ động nắm tay Phương Hạo Vân, tức muốn hộc máu, cảnh này mà để đám phóng viên chụp được thì lại đồn thổi lung tung, lúc đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nữ hoàng ca nhạc Đinh Tuyết Nhu mất.

May mà Đinh Tuyết Nhu được bảo vệ cẩn mật, không thì lo chết người ta rồi.

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Đinh Tuyết Nhu đưa tay lên che miệng cười ý tứ, chớp chớp mắt quyến rũ: "Hạo Vân, tôi nói thật đấy, không liên quan gì tới Hồng Lâu Mộng cả…"

Thái độ của Phương Hạo Vân tỏ ra rất thẳng nhiên, hắn dửng dưng nói: "Đinh tiểu thư, tôi đến đây để tham gia công tác bảo vệ an toàn cho cô chứ không phải hầu cô nói chuyện phiếm, tôi nghĩ đã đến lúc tôi trở lại công việc."

Nhận ra lời nói của Đinh Tuyết Nhu có ý thăm dò, Phương Hạo Vân lo lắng để lộ sơ hở, hắn quyết định tránh tiếp xúc với cô ta thì tốt hơn.

Nói cho cùng, Phương Hạo Vân vẫn có thành kiến với Đinh Tuyết Nhu.

Có lẽ hắn vẫn chưa quên được Đinh Tuyết Nhu, nhưng điều này không liên quan gì đến tình yêu, Phương Hạo Vân xác định tình yêu của hắn đối với cô gái này đã chết, bây giờ hắn đem chia mối tình khắc cốt ghi tâm đó cho mấy cô gái, nhưng không bao gồm Đinh Tuyết Nhu trong đó.

Vương Hà cảm thấy kinh ngạc, bình thường người đàn ông nào gặp Nhu Nhu cũng đều như con kiến nhìn thấy kẹo bu ngay vào, còn tên Phương Hạo Vân thì tỏ thái độ cao ngạo, thậm chí không thèm nể mặt đại minh tinh, chắc chắn tên tiểu tử này có bệnh, hoặc hắn không phải là đàn ông.

Cảm nhận của Đinh Tuyết Nhu lại khác với Vương Hà, cô có cảm giác Phương Hạo Vân lạnh nhạt với cô như thế là có ý trốn tránh cô…

Tuy nguyên nhân cụ thể cô không rõ, nhưng Đinh Tuyết Nhu đã biết mình không hoàn mỹ như chị Hà đã nói, cô không phải là khắc tinh của tất cả đàn ông trên thế gian, chí ít là với Phương Hạo Vân.

Mặc kệ thái độ dửng dưng của Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu vẫn mỉm cười ngọt ngào với hắn, lịch sự nói: "Hạo Vân, tôi xin lỗi, bây giờ anh có thể bắt tay vào việc rồi. Chị Hà, chị nói cho Hạo Vân biết công việc cụ thể đi."

"Đợi chị sắp xếp công việc cho thằng tiểu tử này xong sẽ quay lại nói chuyện với em…"

Dặn dò một câu xong, Vương Hà quay đầu lại chán ghét nhìn vào Phương Hạo Vân, nói: "Đi theo tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết nội dung công việc do cậu phụ trách trong mấy ngày tới."

Bước khỏi căn phòng tổng thống, Trương Bưu tươi cười khoái chí, lên tiếng thăm dò: "Hạo Vân, sao thái độ của cậu đối với đại minh tinh Đinh Tuyết Nhu lạnh nhạt quá vậy? Nhưng có điều tôi nhận ra thái độ lạnh nhạt của cậu ẩn chứa điều gì."

"Ẩn chứa cái gì thế?" Vương Hà tò mò nói chen vào: "Nhất định là hắn cảm thấy tự ti trước mặt Nhu Nhu chứ gì, nên mới trưng ra vẻ mặt lạnh lùng bất cần đó."

Phương Hạo Vân cười gằn một tiếng, không thèm trả treo câu châm chích của Vương Hà. Đối với cô ả ngực bự ngu dốt này, hắn thật sự không có hứng thú tranh hơn thua.

"Vương tiểu thư, cô sắp xếp nơi ở cho Hạo Vân trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu ấy nói chuyện sau…"

Đối với hạng đàn bà như Vương Hà, Trương Bưu cũng cảm thấy hơi khó chịu, lấy vụ ở sân bay ra mà nói, cô ả đúng là chả giúp ích được gì mà còn gây rắc rối thêm, sém chút nữa là gây ra hậu quả khôn lường.

"Phương Hạo Vân, phòng của cậu ngay kế bên đó, bắt đầu từ hôm nay, trong 3 ngày tiếp theo, cậu phải ăn uống ngủ nghỉ ngay tại khách sạn luôn, cho đến khi buổi họp báo diễn ra mới thôi. Cậu nghe cho rõ, tuy cậu tạm thời được xếp ở cạnh phòng Nhu Nhu, nhưng cậu nhất định phải giữ phép tắc, nếu không có việc gì quan trọng, tốt nhất là cậu đừng tiếp xúc với Nhu Nhu…"

Vương Hà dặn dò tỉ mỉ, rõ ràng là cô ả cố tình gây hấn với Phương Hạo Vân.

"Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi." Phương Hạo Vân lạnh nhạt đáp lại một câu.
Bình Luận (0)
Comment