Sau nhiều ngày, tâm tình của Vương Hà cũng đã bình thường lại, cô gọi điện thoại cho Phương Hạo Vân để xin lỗi, hy vọng hắn có thể tha thứ cho sự xúc động của cô.
Phương Hạo Vân biết Vương Hà loại người miệng tuy cay độc nhưng lòng dạ mềm yếu, đương nhiên là rộng lượng tha thứ cho cô. Hai người hẹn sau khi về nước, Vương Hà sẽ làm chủ, mời một bữa tiệc lớn.
Đồng thời, George cũng gọi điện báo, kế hoạch phá vỡ tập đoàn Siêu Uy đang tiến hành tốt đẹp, hắn tin rằng, không lâu sau, tập đoàn Hùng Long sẽ hoàn toàn khống chế tập đoàn Siêu Uy.
Dựa theo kế hoạch của Phương Hạo Vân, sau khi tập đoàn Hùng Long chiếm được tập đoàn Siêu Uy, sẽ giao cho Đinh Tuyết Nhu, để cô tiếp quản nó.
Cái này coi như là trừng phạt dành cho Đinh gia.
Có cái gọi là chuyện tốt đi đôi, sau khi nhận được tin tốt từ nước Anh, thì ở thôn Lưu Thủy lại tiếp tục truyền tin đến, công trình nuôi heo đã xây xong, bắt đầu nhập nuôi heo con. Có điều giá thịt heo gần đây trong thị trường đã giảm, cho nên tiền lời có thể ít hơn một chút.
Đương nhiên, theo tổng thể mà nói, lợi nhuận không gian mới là lớn.
Tạ Mai Nhi gọi điện báo cho Phương Hạo Vân, hy vọng rằng có thể tiến hành xây dựng nhà máy gia công thức ăn gia súc. Lý do rất đơn giản, với tình hình sản xuất thức ăn cho gia súc hiện nay trong nước, vì để bảo đảm được sức khỏe và chất lượng thịt heo, thức ăn là một trong những điểm quan trọng nhất, cần phải tự mình nắm lấy.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Suy nghĩ của Tạ Mai Nhi rất đúng, vấn đề an toàn thực phẩm trong nước quả thật có chuyện, sữa bột có độc tạm thời không nói, vì nó đã qua lâu rồi.
Gần đây là chuyện thịt kém chất lượng, trình độ nguy hại không kém gì so với nước rửa chén pha dầu cả. Cho nên đối với ngành nông nghiệp chăn nuôi heo mà nói, quả thật là một chuyện rất lớn.
Cho nên, Phương Hạo Vân và nhân viên tạm thời của tập đoàn Đằng Phi đã tiến hành điều chỉnh là hạng mục ở thôn Lưu Thủy, lên lịch xây dựng nhà máy gia công thức ăn gia súc.
Tạ Mai Nhi lúc đầu muốn mời Phương Hạo Vân tham gia vào nghi thức khởi công xây dựng nhà máy, nhưng mà vì tập đoàn Đằng Phi sắp thành lập, Phương Hạo Vân không thể nào phân thân đi nhiều nơi được.
Vì thế, Tạ Mai Nhi liền u oán thấy rõ.
Phải biết rằng, từ khi hai người xảy ra quan hệ đến giờ, thì chưa hề gặp lại nhau. Mặc kệ là trên tinh thần hay thể xác gì, đều là một sự tra tấn đối với Tạ Mai Nhi.
Trong lòng Phương Hạo Vân cũng áy náy lắm, có đều không còn biện pháp. Nam tử hán đại trượng phu, có cái nên làm, có cái không nên làm, hắn không thể chỉ vì những người phụ nữ mà quên đi sự nghiệp của mình.
Thượng tá Hà Thanh sau khi giao đấu với Bạch Quý xong liền không thấy xuất hiện, phần lớn thời gian cô ta đều ở trong cục quốc an, vẫn bận việc nghiên cứu về Phương Hạo Vân.
Có điều, theo tư liệu hiện nay cho thấy, dường như không có gì khác thường.
Hôm nay, cô biết được Phương Hạo Vân muốn thành lập tập đoàn Đằng Phi, liền không ngồi yên nữa, cô muốn gặp mặt Phương Hạo Vân.
Hà Thanh đem chuyện này nói cho Trương Bưu và Đại Phi biết.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLDụng ý của cô rất rõ ràng, kêu Trương Bưu và Đại Phi đi theo trấn áp, nhưng cô không biết rằng, Trương Bưu và Đại Phi là...
Nhận được điện thoại của Trương Phi, Phương Hạo Vân cười nói : "Cô gái này rốt cục đã không nhịn được... anh Bưu, anh thật có tâm tư..."
Lúc Trương Bưu gọi điện, xung quanh không có ai cả, hắn nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, liền nhỏ giọng nói : "Hạo Vân, đừng gọi là anh Bưu nữa... em phải gọi anh là anh mới đúng..." Mấy ngày nay, Trương Bưu và Đại Phi đã có được thông tin từ chổ của Đinh Tuyết Nhu, chứng minh rằng Hạo Vân này, chính là anh Hạo Vân trước kia của họ.
Có điều, đối với thân phận của Hạo Vân bây giờ, bọn họ không thể nào hiểu được, bọn họ thậm chí không tưởng tượng được, chỉ trong ba năm thôi mà anh Hạo Vân của họ lại thay đổi nhiều đến như vậy.
Đương nhiên, bọn họ không dám đi hỏi chuyện của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân biết bọn họ, nhưng mà không lại chào hỏi. Đây không phải là phong cách của anh Hạo Vân, bởi vì vậy có thể đoán được, chắc chắn là có nổi khổ.
Cho nên, Trương Bưu và Đại Phi thương lượng xong, quyết định cứ như vậy trước, sau khi có cơ hội, sẽ cẩn thận hỏi rõ.
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức hiểu được nguyên nhân bên trong. Hắn âm thầm cười khổ, thân phận của mình đã bại lộ, có điều bọn họ không biết về chuyện của Thiên Đạo, vấn đề cũng không lớn.
Sau khi ngây người ngắn ngủi, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Mặc kệ hai người biết cái gì, hiểu cái gì... vì các người, cũng vì tôi, tôi vẫn gọi anh là anh Bưu..."
Trương Bưu không phải kẻ ngu, đương nhiên biết ý của Phương Hạo Vân, tất cả vẫn như cũ, không thể thay đổi.
"Ừ!"
Gật đầu, Trương Bưu trả lời câu hỏi trước đó của Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, cô gái Hà Thanh này thoạt nhìn ngu dốt, nhưng thật ra lại là loại giả ngu giết người... tâm địa tương đối sâu, tôi cũng không rõ ràng là trong lòng cô ta có bao nhiêu chủ ý, tóm lại... anh .... Hạo Vân, cậu phải cẩn thận một chút, đừng để cô ta nắm được nhược điểm"
"Ừ, em biết rồi, gặp mặt nói chuyện sau!"
Địa điểm gặp mặt đã được đặt rồi, là một căn phòng vip của Kim Bích Huy Hoàng, thời gian cũng đã có, tám giờ tối nay.
Phương Hạo Vân đến trước hơn hai tiếng, hắn đi tìm Vương Thế Phi đang buồn bực, hẹn ra ngoài để ngắm hoàng hôn.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn về chân trời xa xôi, không ai nói câu nào.
Ánh chiều tà không thiêu đốt như lúc giữa trưa, có điều vẫn sáng lạn như vậy, đám mây trên trời như bị thiêu đốt, đỏ bừng cả lên.
Thật lâu sau, Vương Thế Phi mới đột nhiên lên tiếng :"Phương thiếu gia, anh nói con người của tôi có thất bại không"
"Anh đang nói về chuyện của Tiểu Điệp à?" Phương Hạo Vân thản nhiên hỏi, mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đám mây cuối trời, cũng không quay sang nhìn Vương Thế Phi.
"Ừ!"
Vương Thế Phi gật đầu, cười tự giễu : "Phương thiếu gia, anh biết không... trước khi quen Tiểu Điệp, lúc đó tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có tình cảm với những người con gái như vậy... tôi luôn nghĩ rằng, đàn bà chỉ là thứ dùng để chơi đùa thôi. Khi đó, tôi không buồn, không đau khổ, chỉ có kích thích và vui vẻ... nhưng mà bây giờ, tôi dùng chân tình, để đổi lấy sự lừa gạt... thật sự, tôi cảm thấy con người của mình rất thất bại, rất thất bại!"
Phương Hạo Vân không trả lời Vương Thế Phi, mà thản nhiên hỏi :"Tiểu Điệp đi chưa?"
"Đi rồi...'
Vương Thế Phi oán hận nói : "A Tài đã tự mình lái xe đưa cô ta rời khỏi Hoa Hải, về nhà ông bà của cô ta... chuyện học hành của cô ta vì thế mà cũng gián đoạn..."
"Thế Phi!"
Phương Hạo Vân rốt cục đã quay đầu lại : "Anh thả Tiểu Điệp đi, có lẽ là một sai lầm... trong lòng Tiểu Điệp tràn ngập thù hận Vương gia của anh, sức mạnh của thù hận rất mạnh. Tôi có dự cảm, Tiểu Điệp sẽ trở lại... cô ta sẽ trở lại trả thù Vương gia của anh..."
Vương Thế Phi không cho là đúng : "Một cô gái thì có thể làm được gì?"
"Anh sai rồi!"
Phương Hạo Vân nói : "Yêu và Hận... thường mang đến cho con người một sức mạnh vô cùng. Kích thích tiềm năng của con người... Thế Phi, tôi không phải là hù dọa, nhưng mà tóm lại rằng, từ nay về sau anh phải cẩn thận. Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ giết Tiểu Điệp, để trừ hậu hoạn..."
"Phương thiếu gia... cho dù anh nói đúng sự thật, tôi nghĩ tôi cũng không thể giết Tiểu Điệp được... nếu cô ta muốn trả thù, cứ để cô ta trả thù..." Vương Thế Phi cắn răng nói : "Lúc này, tôi đã dùng tình cảm của mình để tha thứ cho cô ta, nếu cô ta thật sự đến báo thù, tôi nhất định sẽ không nương tay..."
Dừng lại một chút, Vương Thế Phi lại hỏi : "Phương thiếu gia, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi"
Phương Hạo Vân nhẹ nhàng cười, bước lại gần Vương Thế Phi, nói : "Thế Phi, anh còn nhớ câu châm ngôn của anh không, đi qua ngàn bụi hoa, không một chiếc lá dính thân... bây giờ anh làm sao?"
"Là tình gây thương tích"
Phương Hạo Vân lại tiếp tục cười nói : "Đối với đàn ông, tình yêu dành cho một người phụ nữ không phải là toàn bộ sinh mạng... nếu chỉ vì một lần suy sụp tình cảm như vậy mà nản lòng, tinh thần sa sút, thì như vậy không còn là đàn ông..."
"Tôi không bị sa sút, tôi chỉ thấy đáng tiếc, và hơi giận..." Vương Thế Phi giải thích : "Tôi là đại thiếu gia của Vương gia, không thể vì một người đàn bà mà sa sút được..."
Nói đến đây, Vương Thế Phi ngẩng đầu lên hỏi : "Phương thiếu gia, công ty bảo an được thành lập... có phần của tôi không?"
"Cái này phải xem biểu hiện của anh..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tôi có thể cho anh một cơ hội, trong khoảng thời gian này, nếu biểu hiện của anh làm tôi hài lòng, tôi sẽ nhận anh làm đồ đệ..."
"Vậy thì quá tốt!"
Vương Thế Phi nghe thấy thế, sự buồn bã trên mặt liền biến mất, thay vào đó là sự hưng phấn và kích động : "Phương thiếu gia, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng. Anh nói rất đúng, nam tử hán đại trượng phu, tại sao phải vì một con tiện nhân mà sa sút... Hừ, tôi thật sự muốn nhìn xem con tiện nhân kia có ngu ngốc quay trở lại Vương gia tìm tôi hay không..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, cười hỏi : "Bây giờ còn buồn bực không?"
"Không còn buồn bực..." Vương Thế Phi cười mờ ám : "Vì một cái cây mà buông tha cho cả một cánh rừng, đúng là không đáng, hơn nữa cũng không phù hợp với tư tưởng sống của tôi... Phương thiếu gia, tôi thấy rằng người đời nói rất đúng, anh em như tay chân, đàn bà như quần áo... chỉ cần có tiền, quần áo sẽ không thiếu.."
"Phương thiếu gia, thiếu gia, đội trưởng Trương đến..." Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện, A Tài đi đến nói.
Phương Hạo Vân chào từ biệt Vương Thế Phi, dưới sự dẫn dắt của A Tài, đi đến căn phòng vip, trong phòng chỉ có Trương Bưu, Đại Phi và Hà Thanh không thấy đâu.
"Bọn họ sẽ đến ngay..." Trương Bưu đứng dậy tiếp Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, chúng ta ngồi đi..."
Phương Hạo Vân ngồi xuống bên cạnh Trương Bưu.
Sau khi ổn định chổ ngồi, cửa phòng liền được mở ra, Đại Phi bước vào, phía sau hắn là Hà Thanh mặc quân trang, tóc được búi lên, trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt nghiêm túc, xem ra, hôm nay cô ta cố ý mặc quân trang, là muốn tạo uy hiếp cho Phương Hạo Vân.
Với suy nghĩ của Hà Thanh, Phương Hạo Vân không cho là gì cả, đừng nói là thượng tá, cho dù là thượng tướng đến, thì thế nào?
Ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn lên trên người của Hà Thanh, cẩn thận đánh giá vị thượng tá giả ngu này. Tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, mắt xếch rất mê người, chẳng qua bây giờ trong con mắt ấy lại lộ ra vẻ lạnh nhạt. Có thêm vài phần nghiêm khắc nữa, thiếu mất tình cảm rồi. Môi của Hà Thanh hơi vểnh, cho nên thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, chỉ là khóe miệng tạo cảm giác cao ngạo. Do bộ quân trang được thiết kế theo phong cách mới, làm tôn lên thân hình hoàn mỹ của Hà Thanh, chổ cần nhô thì nhô, chổ cần lõm thì lõm, rất có mùi vị.
Nghiêm khắc mà nói, Hà Thanh không thể xưng là siêu cấp mỹ nữ, nhưng nhờ có bộ quân trang đang mặc trên người, làm tôn lên vẻ đẹp của cô thêm vài phần.
Cùng lúc đó, Hà Thanh cẩn thận đánh giá Phương Hạo Vân, nhân tài trong truyền thuyết.
Thoạt nhìn khoảng hai mươi, nhưng ánh mắt của hắn thì lại thành thục hơn số tuổi của hắn rất nhiều, hơn nữa còn rất có thần. Khuôn mặt thanh tú, mũi cao thẳng, môi như đao, mặc một bộ tây trang màu trắng, làm cho người ta có cảm giác giống như là bạch mã hoàng tử vậy.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân có một nụ cười như tia mặt trời sáng lạn vậy, nhưng không biết vì cái gì mà Hà Thanh cảm thấy rằng người thanh niên này giống như một ác ma vậy.
"Cậu chính là Phương Hạo Vân, Phương thiếu gia? Hà Thanh đi đến, ngạo mạn hỏi một câu.
Phương Hạo Vân lười đứng dậy, chỉ thản nhiên nói : "Tại hạ chính là Phương Hạo Vân..." Đáp lại một câu rất đơn giản, Phương Hạo Vân thậm chí là không đứng dậy, làm Hà Thanh khẽ nhíu mày, thầm nghĩ người này đúng là không có giáo dục.
Lúc đầu cô còn muốn thừa dịp này mà ra oai với Phương Hạo Vân, kết quả là bây giờ người ta căn bản là không coi mình ra gì, nói chuyện cũng không hề lịch sự.
Đại Phi cười một tiếng, vội giảng hòa : "Thượng tá Hà Thanh, cô ngồi trước đi... mọi người hôm nay đến để nói chuyện, có gì ngồi xuống rồi nói sau..."