Trương Bưu cũng âm thầm bật cười, anh Hạo Vân vẫn giống như trước kia, đúng theo kiểu như vậy, so coi ai ngạo mạn hơn, Hà Thanh chắc chắn không phải là đối thủ.
Sau khi ngồi xuống, Hà Thanh đánh giá Phương Hạo Vân nhiều lần, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, nhưng không thu được gì. Hơn nữa, khóe miệng của Phương Hạo Vân vẫn duy trì một nụ cười, chỉ là không có nói gì thôi.
"Phương thiếu gia, cậu thật vô lễ..." Hà Thanh rốt cục không nhịn được, mở miệng gây khó dễ Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, ánh mắt chuyển hướng nhìn Hà Thanh, kinh ngạc nhìn cô ta, nụ cười trên môi lập tức chuyển sang cười tà. Ngay trong giây phút ấy, Hà Thanh khẽ run lên, một cảm giác rất kỳ quái, khi ánh mắt của Phương Hạo Vân lướt qua người cô, cô có một cảm giác bị lột sạch đồ, từ trong lòng thậm chí còn cảm thấy xấu hổ.
"Nhiếp Tâm Thuật?"
Hà Thanh nhanh chóng nghĩ đến một cái gì đó, và âm thầm cảnh giác.
Cùng lúc đó, Phương Hạo Vân đã thu hồi Nhiếp Tâm Thuật lại, trong lòng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng, mình vừa mới thi triển Nhiếp Tâm Thuật đã bị cô ta nhìn thấu, xem ra cô gái này hơi tà đạo.
Lông mày của Hà Thanh cũng nhíu lại, Nhiếp Tâm Thuật là một môn tà thuật, cô cũng có nghe giáo quan của mình nhắc đến, chỉ là không ngờ mình thật sự được gặp tà thuật này.
Hà Thanh làm công việc đặc thù cho quốc gia, trước đây cô từng trải qua nhiều lần huấn luyện, cho nên ý chí mạnh hơn người thường mấy chục lần, hơn nữa cô cũng biết Nhiếp Tâm Thuật... trong tình huống như vậy, cô càng phải giữ mình tỉnh táo.
Nếu không như vậy, cô đã không nói với Phương Hạo Vân như thế.
Phương Hạo Vân hơi tiếc nuối, xem ra Nhiếp Tâm Thuật không dùng được, muốn khống chế cô gái này tựa hồ không có khả năng.
"Đê tiện"
Hà Thanh tức giận quát một tiếng, chỉ vào mặt của Phương Hạo Vân, mắng : "Vì sao cậu lại thi triển Nhiếp Tâm Thuật với tôi... chính là là tà thuật phỉ báng võ giả chính phái..."
"Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy... đừng nghĩ cô là thượng tá, cho dù cô là thượng tướng, tôi cũng có thể kiện cô tội phỉ báng..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Đồng chí thượng tá, nếu cô muốn ra oai với tôi, có thể động não trong các phương diện khác, cần gì phải dùng cái thứ như vậy..."
"Nói xạo!"
Hà Thanh tức giận nói : "Cậu rõ ràng đã thi triển Nhiếp Tâm Thuật, cậu còn dám cãi?"
"Hừ!"
Tính tình của Phương Hạo Vân trước giờ vốn không tốt rồi : "Lấy chứng ức ra, nếu không tôi sẽ nói vị cảnh sát bên cạnh tôi cảnh cáo cô... đừng tưởng cô là quân nhân, thì giỏi hơn pháp luật. Phải biết rằng, quốc gia chúng ta là xã hội pháp chế, biết cái gọi là vua chúa phạm pháp đồng tội với thứ dân không?"
Hà Thanh nghe thấy thế, tức đến cắn răng, muốn nói lấy chứng cứ ra, cô đúng là không làm được.
"Để cậu đắc ý một hồi..."
Hà Thanh hừ lạnh một tiếng, chuyển đề tài : "Lười đấu võ mồm với cậu... Phương thiếu gia, thân phận của tôi là gì, nói như vậy cậu cũng đã rõ ràng. Hôm nay tôi hẹn gặp mặt cậu, chính là muốn hỏi cậu, công ty bảo an Đằng Phi của cậu khi nào thành lập?"
"Tôi thành lập công ty, có liên quan gì đến cô?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.
"Cậu... cái thái độ gì vậy?" Hà Thanh tức giận nói : "Phương thiếu gia, chúng ta là người hợp tác, tôi hy vọng cậu có thể xuất ra thành ý... đừng quên, tôi đại biểu cho ai"
"Đồng bọn hợp tác?"
Phương Hạo Vân cười nói : "Cô không nhắc tôi cũng quên luôn... có điều tôi cảm thấy cô đối xử với tôi giống như là kẻ địch vậy, hoàn toàn không có thành ý gì cả. Còn nữa, tôi chính thức hỏi cô một câu, cô đại biểu cho ai vậy?"
"Cậu... tôi do La lão phái đến, phối hợp với công tác của cậu..." Hà Thanh nhân cơ hội nói thêm : "Tôi hy vọng sẽ có chức trong công ty bảo an Đằng Phi của cậu. Để tiện giám sát đám người của anh em họ Vương, đồng thời, tôi có nghĩa vụ chỉ dẫn cậu, không đi đường vòng, không làm hại quốc gia..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, không khỏi bật cười : "Đồng chí thượng tá à, cô nên về học lại cách nói chuyện đi.. nói chuyện với cô thật hài hước, cô cảm thấy có thể sao?"
" Phương Hạo Vân, cậu nghiêm túc một chút.... tôi không nói giỡn với cậu, tôi đang nói sự thật..." Hà Thanh làm ra vẻ cao cao tại thượng, cười lạnh nói : "Với thân phận của tôi, đưa ra yêu cầu này, tôi nghĩ hẳn là không quá đáng..."
"Ai nói không quá đáng?"
Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Rất là quá đáng... tôi và La lão có ước định, ông ta có thể thu xếp người đến đây, nhưng mà không can thiệp vào hành động của tôi. Còn cô, thật buồn cười, cô vừa mới đến, đã muốn khống chế công ty của tôi, hình như cái miệng của cô hơi bị rộng!"
"Thật sao?" Hà Thanh nhìn Phương Hạo Vân : "Tôi nhận được lệnh của cấp trên, có điều không thể nói nhiều với cậu... Phương Hạo Vân, tôi nhắc nhở cậu, cậu từ chối tôi, chẳng khác nào là từ chối quốc gia..."
"Haha...."
Lần này Phương Hạo Vân đã bật cười rất to : "Nói cô hài hước, không sai một chút nào...chỉ là một thượng tá, mà cũng đòi đại biểu cho quốc gia... tôi thấy cô mặc quân phục hấp dẫn như vậy, đúng là có thể đại biểu cho đảo quốc đấy"
"Làm càn... cậu nói tôi là kỹ nữ à?" Hà Thanh lúc này đã thật sự tức giận, cô vốn là băng thanh ngọc khiết, bị nói là kỹ nữ sao không nổi giận cho được.
"Thì ra là người trong nghề... đồng chí thượng tá, tôi chỉ nói ra một câu mờ mịt, mà cô có thể hiểu được tâm tư của tôi, xem ra ngày thường trong văn phòng cô cũng xem không ít về mấy cái phim của đảo quốc rồi... để tôi đoán thử xem, người như cô, hẳn là thích cái loại đồng phục hấp dẫn rồi..." Phương Hạo Vân cười mờ ám.
Trương Bưu, Đại Phi nghe thấy thế, thầm nghĩ anh Hạo Vân còn đáng khinh hơn trước kia.
Có điều Hà Thanh không phải là thứ đó, không phải chỉ là một chức thượng tá, làm ra vẻ bà đây vô đối, bị chỉnh như vậy cũng là xứng đáng.
Hà Thanh âm thầm cắn răng, hận không thể cắn chết Phương Hạo Vân, chỉ là suy nghĩ này hơi bị xa vời.
Bình tĩnh lại tâm tình, Hà Thanh nói : "Phương thiếu gia, tôi không đấu võ mồm lại cậu, chuyện tôi vừa nói, rốt cục cậu có đồng ý hay không?"
Phương Hạo Vân đứng lên, cười lạnh nói : "Nếu cô chịu an phận thì tốt, không thì tôi sẽ nghĩ biện pháp khiến cô rời khỏi Hoa Hải..."
"Tôi còn có chuyện, gặp sau" Phương Hạo Vân đã gặp Hà Thanh rồi, cảm thấy không cần thiết phải tốn thời gian với cô ta nữa, hắn bây giờ rất bận.
"Đứng lại"
Hà Thanh khẩn trương, cấp trên đã hạ lệnh, nhất định phải nghĩ biện pháp khống chế công ty bảo an của Phương Hạo Vân, nếu nhiệm vụ thất bại thì biết ăn nói thế nào đây.
"Đúng rồi"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, dừng chân lại, quay đầu nói : "Thấy cô là con gái, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, cô có thể đã bị cấp trên đùa giỡn..."
"Nói bậy"
Hà Thanh chưa bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của cấp trên, cô cảm thấy rằng Phương Hạo Vân đang chơi trò ly gián, nghĩ đến đây, cô vội vàng cản Phương Hạo Vân lại : "Không được đi, chúng ta phải nói rõ chuyện của công ty bảo an... nếu không, tôi sẽ không thả cậu đi...."
"Cô có thể ngăn tôi sao?"
Phương Hạo Vân cười khinh thường :"Đừng tưởng cô là con gái thì tôi không dám ra tay với cô, chỉ cần cô chọc giận tôi, thì tôi sẽ trừng trị cô đấy..."
Hà Thanh hừ lạnh, đưa tay chụp lấy cổ tay của Phương Hạo Vân, ý đồ ngăn cản hắn mở cửa, Phương Hạo Vân mỉm cười : "nhìn không ra, công phu của cô cũng không tệ..." bình tĩnh mà xem xét, công phu của Hà Thanh đã không tệ rồi, cơ hồ có thể ngang bằng với Trần Thanh Thanh, chỉ đáng tiếc là ngay cả Bạch Quý còn không thể làm tổn thương, làm sao mà ngăn cản được Phương Hạo Vân?
Phương Hạo Vân giơ chân lên, thoải mái tránh khỏi đòn tấn công của Hà Thanh, cùng lúc đó, tay của hắn đã nằm trên eo của Hà Thanh.
Hà Thanh cảm thấy cả người tê rần, không thể cử động được, Phương Hạo Vân cười hắc hắc, đưa tay từ eo xuống mông của cô, khẽ vuốt vài cái, cố ý làm ra vẻ hạ lưu đê tiện, cười nói :"Haha, cảm xúc không tồi... nếu không có lớp vải này thì tốt rồi..."
"Vô sỉ, buông..." Hà Thanh dùng hết sức giãy dụa, nhưng mà không nhúc nhích được, trong lòng cô liền trầm xuống, cô rất rõ ràng, mình đã bị điểm huyệt.
Hà Thanh là một kẻ luyện võ, cô biết rõ điểm huyệt có ý nghĩa gì, thằng nhóc này phải có nội công thâm hậu, nếu không thì không có khả năng điểm huyệt cô được.
Hà Thanh bây giờ mới hiểu được, mình nghiên cứu nhiều ngày như vậy, thật ra là hoàn toàn không biết gì về thằng nhóc này.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Trương Bưu và Đại Phi đều sợ anh Hạo Vân của mình làm lớn chuyện, vội vàng hòa giải, Trương Bưu cười nói : "Phương thiếu gia, tất cả đều là người nhà, tôi thấy đừng đùa quá trớn..."
"Đúng vậy, đến chổ thì dừng là được..."
Đại Phi cũng nói hùa theo, nháy mắt với Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân biết an toàn của Hà Thanh tại Hoa Hải là do Trương Bưu và Đại Phi phụ trách, cho nên hắn cũng không muốn làm hai người anh em khó xử, liền ra tay giải huyệt đạo của Hà Thanh.
Khi buông Hà Thanh ra, tay của hắn còn bóp nhẹ lên mông của cô một cái, xong việc còn vô sỉ nói : "Xem ra cô không mặc quần lót"
"Cậu mới không mặc..." Hà Thanh lập tức đỏ mặt cãi lại : "Tôi có mặc, chỉ là không có ngấn..."
"Thế màu gì?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
Lúc này Hà Thanh mới có phản ứng, mình đã bị lừa, bị hắn trêu chọc.
"Nhìn cái bộ dáng lẳng lơ của cô như vậy, phỏng chừng là màu đỏ thẫm, còn không là màu đen, có phải là loại có ren không?" Phương Hạo Vân tiếp tục hỏi.
"Vô sỉ" Hà Thanh giật dữ quát một tiếng, đỏ mặt lui về sau. Phương Hạo Vân nhân cơ hội mở cửa rời đi, Hà Thanh vốn định đuổi theo, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của hắn, hoảng sợ lùi lại.
Trương Bưu và Đại Phi nhìn nhau, anh Hạo Vân dường như càng lúc càng có cá tính.
Đợi khi Phương Hạo Vân rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đại Phi, Trương Bưu và Hà Thanh. Sắc mặt của Hà Thanh ửng đỏ, thở phì phì nhìn Trương Bưu và Đại Phi, xem ra muốn gây chuyện.
Trước đó do thẹn thùng nên không để ý, bây giờ mới tỉnh ngộ ra, khi mình bị Phương Hạo Vân ăn hiếp, bọn họ chỉ thờ ơ ngồi nhìn.
Có vấn đề.
"Các người... các người rốt cục là có âm mưu gì... hay là các người cấu kết với Phương Hạo Vân?" Hà Thanh mở miệng ra chụp mũ hai người :" Tôi sẽ đem thái độ của hai người báo cáo lên cấp trên..."
Trương Bưu nghe cô nói vậy, lập tức không vui : "Đồng chí thượng tá, cô nói như vậy, tôi không đồng ý... thủ đoạn của Phương thiếu gia, cô đã tự thử rồi, với thân thủ của chúng tôi căn bản là không có khả năng giải cứu cô, mặc dù vậy, chúng ta vẫn nói giúp cho cô, đủ thấy chúng tôi quan tâm cô rồi..."
"Đúng vậy..."
Sắc mặt của Đại Phi cũng không vui, đương nhiên là đang giả bộ rồi, hừ lạnh một tiếng, nói : "Thượng tá Hà, cấp trên ra lệnh cho chúng tôi phối hợp với cô, nhưng đồng thời cấp trên cũng kêu chúng tôi phối hợp với Phương thiếu gia... hai người đều là người cấp trên muốn chúng tôi chiếu cố, chúng tôi không tắc tội với ai được. Cô không thể bắt chúng tôi vì cô mà trở mặt với Phương thiếu gia được... Thượng tá Hà, tôi cho rằng chuyện hôm nay chúng tôi đã làm tròn bổn phận, đương nhiên, báo cáo là chức trách của cô, chúng tôi không có quyền can thiệp... nhưng chúng tôi có quyền khiếu nại..."
Hà Thanh thấy hai người này tức giận, liền không nói gì nữa. Dù sao thì cuộc sống sau này cũng cần dựa vào hai người này khá nhiều, làm việc gì cũng phải chừa đường lui cho mình.
"Được rồi, lần này coi như hắn cao tay, lần sau tôi sẽ cho hắn đẹp mắt" Hà Thanh trực tiếp nói một câu hâm dọa xong, liền rời đi. Trở về cục quốc an, cô khóa cửa phòng lại, lấy điện thoại ra gọi cho Lã Thiên Hành.
"Ông chủ lớn, tôi đã gặp mặt Phương Hạo Vân... thằng nhóc này quả nhiên rất kiêu ngạo, căn bản là không coi tôi ra gì... hơn nữa hắn còn từ chối yêu cầu gia nhập công ty bảo an của tôi, ông xem bây giờ tôi nên làm gì? Có cần chút thủ đoạn không?" Ở bên ngoài, mọi người luôn gọi La Thiên Hành là ông chủ lớn.