Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 528


"Hừ!"

Hà Thanh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Phương Hạo Vân nữa. Có điều, nói đi thì phải nói lại, chiếc xe này ngồi thật là thoải mái, không hổ là chiếc xe trị giá một triệu Euro.

Thích thú dựa đầu vào ghế, Hà Thanh hơi nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ cái cảm giác thoải mái này.

"Chị hai, đến nơi rồi!"

Nhà hàng ở rất gần nhà của Hà Thanh, cho nên chỉ mới năm phút đồng hồ, chiếc xe của Phương Hạo Vân đã dừng dưới nhà của Hà Thanh.

Hà Thanh mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ : "ồ, đúng là đến rồi..." Xem ra vẫn còn chưa hết thích thú.

"Được rồi, xuống xe đi, hôm nay tâm tình của anh tốt, sẽ mang em đi hóng gió, để cho em từ từ mà nghiện..." Phương Hạo Vân cười nói.

Hà Thanh xuống xe, tức giận nhìn Phương Hạo Vân : "Cậu một hồi thì chị hai, một hồi thì anh, cậu rốt cục là lớn hơn tôi, hay là tôi nhỏ hơn cậu..."

"Dì à, con mới hai mươi tuổi thôi..." Phương Hạo Vân cười hắc hắc : "Con nhỏ hơn dì là cái chắc..."

Công bằng mà nói, tuổi thật của Phương Hạo Vân không nhỏ hơn Hà Thanh, nhưng khuôn mặt của hắn hiện nay chỉ mới hai mươi tuổi.

"Cậu mới là dì, cả nhà cậu đều là dì..." Phụ nữ ghét nhất là người khác nói mình lớn tuổi, cho dù Hà Thanh là lính, cũng không ngoại lệ.

"Haha..."

Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nổi điên của Hà Thanh, trong lòng Phương Hạo Vân liền thấy vui vẻ.

Hai người đi vào trong phòng, khóa chặt cửa lại, dưới sự kiên trì của Phương Hạo Vân, Hà Thanh đành phải lấy điện thoại đặc biệt ra, gọi cho Lã Thiên Hành, khi ông ta biết Phương Hạo Vân muốn nói chuyện với mình, liền gật đầu không chút do dự : "Đưa điện thoại cho Hạo Vân..."

Phương Hạo Vân cầm lấy điện thoại trong tay của Hà Thanh, chào lễ phép một tiếng : "Chào ông Lã..."

"Haha!"

Lã Thiên Hành cười nói : "Hạo Vân, có năng lực lắm, chỉ mới vài ngày mà người của ông đã bị con thu phục rồi... thật sự đúng là anh hùng xuất thiếu niên..."

"Ông Lã nói như vậy con không đồng ý... con và thượng tá Hà Thanh tuyệt đối là quan hệ đồng chí thuần khiết, bây giờ ngay cả tay của người ta con còn chưa chạm vào ..." Phương Hạo Vân cười hắc hắc : "Ông Lã, ông phái một người lính xinh đẹp đến đây, không phải là muốn dùng mỹ nhân kế với con chứ? Chẳng lẽ ông không sợ mất lính sao?" Phương Hạo Vân đã sớm nghĩ đến việc Lã Thiên Hành muốn dùng mỹ nhân kế rồi, hắn cũng không sợ, chơi lính của ông, mà lại không làm việc cho ông, nhìn xem ông làm gì được tôi...

"Haha..."

Lã Thiên Hành cười một tiếng, nói : "Hạo Vân, sao lại nói vậy, giữa chúng ta còn phải nói chuyện này sao? Được rồi, không nói giỡn nữa, ông hỏi con, con cố ý nói chuyện với ông, chính là vì phân chia lợi ích đúng không? Nói ra suy nghĩ của con đi..."

"Ba bảy!" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Lã Thiên Hành nghe thấy thế, cẩn thận suy nghĩ rồi nói : "Hạo Vân, sợ rằng không được... chuyện này ông cần phải thương lượng lại với cấp trên, chúng ta chỉ có thể chia một chín, con một chúng ta chín..."

"Cái gì?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, sắc mặt lập tức tái lại, bực bội nói : "Ông Lã, các người làm như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh tét não à, có phải là hơi quá đáng không?"

Lã Thiên Hành nghe Phương Hạo Vân đổi giọng, vội vàng hỏi : "Hạo Vân, con nói ba bảy, chẳng phải là con bảy chúng ta ba à?"

"Ừ, đúng là vậy..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Ông Lã, các người cũng không thể như vậy... muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn... ông nói có một phần, phỏng chừng là tiền đi lại không cũng hết sạch rồi.... thế lực Long gia lớn bao nhiêu, con cũng đã điều tra qua. Cho dù là các người chặt đứt mạng lưới quan hệ này, thì thế lực của Long gia vẫn không thể coi thường được. Các người không muốn đắc tội với người ta, cũng không muốn ra tay... giao việc lại cho con, dù sao con cũng phải dốc sức ra làm, phí tổn của con cũng không thể nào bỏ qua được đúng không?"

Dừng lại một chút, không đợi Lã Thiên Hành nói, Phương Hạo Vân đã giành nói tiếp : "Ông Lã... Phương Hạo Vân con không phải là người không hiểu chuyện, mặc kệ là nói thế nào, ông cũng đại biểu cho quốc gia, mà con là thanh niên yêu nước. Xét thấy khủng hoảng kinh tế toàn cầu vẫn chưa qua, thấy quốc gia khó xử, con cũng nhượng bộ, bốn sáu... cái người bốn, con sáu... cái này đã là giới hạn của con... nếu các người vẫn cảm thấy không đủ, vậy thì các người đi tìm người khác làm đi... có điều con phải nhắc nhở ông, các người muốn tìm một người có thể làm tan rả thế lực của Long gia tại Hoa Hải, hầu như là không có khả năng..." Nói chuyện với một người như Lã Thiên Hành, cần phải tỏ ra mạnh mẽ, nếu không thì căn bản là không chiếm được lợi ích gì.

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Lã Thiên Hành không giận, ngược lại còn cười : "Haha... Hạo Vân, miệng của con lớn thật, nhưng con thật sự có năng lực để cuồng vọng... Có điều, có vài chuyện có thể con chưa biết... con biết Long gia rốt cục là giàu bao nhiêu không?"

"Hẳn là không ít?" Trong lòng Phương Hạo Vân cũng không để ý, chủ yếu là do hắn quên hỏi dì Bạch, đương nhiên, bây giờ đã không kịp rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Hạo Vân, con và ông đều là người một nhà, đã là người một nhà, Lã Thiên Hành này cũng không gạt con... Tài sản theo thống kê của Long gia có giá trị hơn hai mươi triệu đô, các loại châu báu thì không thể thống kê được, đấy chỉ là vốn cố định.... nếu tính luôn những công ty và đất đai do Long gia ngầm chiếm giữ, thì tất cả cộng lại sợ rằng cũng hơn trăm triệu đô..." Lã Thiên Hành cười khinh thường : "Một trăm triệu đô này, con mở miệng ra đòi sáu phần, con nghĩ ông có thể đồng ý sao?"

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, thoáng rùng mình một chút.

Tuy rằng hắn biết Long gia dành dụm không ít tiền, nhưng mà con số lớn như vậy vẫn đủ làm cho hắn giật mình.

"Ông Lã, ông xác định là không gạt con chứ?" Phương Hạo Vân hỏi một câu

"Chắc chắn 100%!" Lã Thiên Hành trầm giọng nói : "Hạo Vân, ông nói thật với con. Cấp trên đã quyết định lấy ba mươi lăm triệu đô tài sản cố định của Long gia rồi, cái này con đừng vọng tưởng... Trừ cái này ra, của chìm thì chúng ta có thể thương lượng, nhưng ông phải nhắc nhở con, bây giờ sáu phần của con đòi là không có khả năng rồi... Đương nhiên, nếu chúng ta sáu, con bốn, thì có thể tranh thủ cho con một ít..."

Trừ ba mươi lăm triệu kia ra, Long gia còn có hơn sáu mươi triệu đô, cho dù là bốn phần thì cũng là một con số không nhỏ.

Phương Hạo Vân cẩn thận suy nghĩ một chút, phỏng chừng giới hạn của cấp trên cũng ở mức này.

"Được rồi!"

Phương Hạo Vân cười nói : "Ai kêu con là thanh niên yêu nước, tiện nghi của quốc gia con không chiếm... Ông Lã, cứ theo lời ông nói, các người sáu con bốn. Có điều con còn có điều kiện, sau khi xong chuyện, con muốn tiền Đô, và trực tiếp gửi vào trong tài khoản của công ty con..." Sản nghiệp của Long gia liên quan đến rất nhiều thứ, Phương Hạo Vân cũng không có dư sức để đi quản lý mấy cái này, đổi sang tiền Đô giao cho Bạch An Viễn xử lý thì tốt hơn.

Lã Thiên Hành suy nghĩ một chút rồi nói : "Có thể được.. nhưng mà đổi nhiều như vậy, có phải là có chiết khấu không?"

"Nhiều nhất là một phần!" Phương Hạo Vân cắn răng nói.

"Không thành vấn đề, thành giao!"

Mặc kệ là đối với Lã Thiên Hành, hay là Phương Hạo Vân, đều theo một nguyên tắc tuần hành, không chạm đến giới hạn của đối phương, nếu không như vậy thì sự hợp tác của hai bên sẽ xuất hiện vấn đề. Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói tiếp : "Ông Lã, con muốn biết chổ của chị Thanh Thanh.. từ khi bị ông mang đi, bên con đã mất liên lạc với chị Thanh Thanh, mọi người hơi lo lắng cho chị ấy. Hy vọng ông có thể nói cho con biết chị ấy đang ở chổ nào? Nếu có thể thì con hy vọng có thể nói chuyện với chị ấy..."

"Đây là ý của Trần Thiên Huy, hay là của con?" Lã Thiên Hành trầm giọng nói.

"Là ý của con, cũng là ý của chú Trần..." Phương Hạo Vân trả lời.

"Hừ!"

Giọng nói của Lã Thiên Hành tràn ngập sự bất mãn : "Các người có ý gì? Hay là các người cho rằng, ông sẽ làm hại Thanh Thanh... đừng quên, ông vẫn là ông ngoại của nó!"

Đập Con Muỗi, ông còn biết điều đó sao! Phương Hạo Vân hừ lạnh nói : "Ông Lã, cái khác con không cần biết, con chỉ muốn biết chổ ở của chị Thanh Thanh..."

"Hạo Vân, ông chỉ có thể nói cho con biết, Thanh Thanh bây giờ rất tốt... còn người đang ở đâu, ông không thể nói cho con biết, nếu không thì sẽ trái với nguyên tắc, cái chờ đợi ông sẽ là trừng phạt của quân pháp..." Lã Thiên Hành nghiêm túc nói : "Nhớ kỹ, tuy rằng ông là người của quốc gia, nhưng ông cũng là một ông già, là ông ngoại của Thanh Thanh. Con chuyển lời cho Trần Thiên Huy, nói cho hắn biết, ông sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh, thành tựu trong tương lai của Thanh Thanh sẽ làm cho mọi người chấn động..."

Phương Hạo Vân biết Lã Thiên Hành không có khả năng nói cho hắn biết chổ ở của Trần Thanh Thanh.

Dừng lại một chút, hắn nói ra một câu : "Ông Lã, có câu con không thể không nói, nếu ông muốn lợi dụng chị Thanh Thanh tiến hành khống chế con thì đừng trách con trở mặt..."

"Đúng rồi!"

Lã Thiên Hành đột nhiên nói : "Ông thiếu chút nữa đã quên, con và Thanh Thanh đã đính hôn... coi như con cũng đã trở thành cháu rể của ông... Đều là người một nhà, nói chuyện cần gì phải căng thẳng như vậy. Hạo Vân, không phải con muốn nói chuyện với Thanh Thanh sao? Như vậy đi, ông giúp con thu xếp... Có điều, ông phải nhắc nhở con, không hỏi những cái không nên hỏi, không nói những cái không nên nói. Nếu không, đối với con, đối với Thanh Thanh đều không có lợi..."

"Ông thật sự muốn để con và chị Thanh Thanh nói chuyện sao?" Phương Hạo Vân hơi nghi ngờ.

"Đương nhiên!"

Lã Thiên Hành cười nói : "Chỉ cần con đồng ý điều kiện của ông"

"Được, con đồng ý, không hỏi những cái không nên hỏi, không nói những cái không nên nói" Phương Hạo Vân gật đầu.

"Chờ một chút, để ông thu xếp!"

Lã Thiên Hành vừa dứt lời, Phương Hạo Vân liền nghe thấy trong điện thoại truyền ra tiếng nhiễu sóng.

Đại khái là khoảng một phút sau, trong điện thoại truyền ra giọng nói quen, chẳng qua hơi ồn, không rõ ràng : "Hạo Vân, là em sao... chị Thanh Thanh đây, có nghe rõ chị nói không..."

"Chị Thanh Thanh, là em... em có thể nghe rõ chị nói.." Tâm tình của Phương Hạo Vân có hơi kích động.

"Hạo Vân, hãy nghe chị nói, chúng ta nói chuyện qua vệ tinh, có thể là tín hiệu không tốt, cũng không thể nói quá lâu... chị muốn nói cho em biết, chị bây giờ vẫn tốt, tất cả đều tốt, ông ngoại đối với chị rất tốt. Chị đang nhận huấn luyện bí mật, chờ sau khi huấn luyện chấm dứt, chúng ta có thể gặp mặt nhau... Nhớ kỹ, không cần lo lắng cho chị... chị yêu em, chị nhớ em..."

Cảm nhận được tình cảm chân thành của cô, khóe mắt của Phương Hạo Vân hơi ướt rồi :" Chị Thanh Thanh, em cũng yêu chị... em cũng nhớ chị... nhớ kỹ, đừng làm khổ bản thân... em chờ chị sớm ngày trở về..."

"Ừ!"

Trần Thanh Thanh lại dặn dò : "Lúc chị không ở nhà, em nhớ chăm sóc cho ba mẹ chị nhiều một chút... thay chị chuyển lời giùm, nói chị rất tốt, chị rất nhớ họ, để cho bọn họ yên tâm. Đúng rồi, còn có Tuyết Nhi nữa, em có rãnh thì qua thăm nó giùm chị. Tuyết Nhi bây giờ đang trong tuổi trưởng thành, chị sợ nó đi lầm đường, em nhớ qua coi chừng giùm chị nha..."

"Chị Thanh Thanh, chị yên tâm đi, em biết nên làm thế nào" Phương Hạo Vân vội vàng nói.

"Hạo Vân, được rồi, chúng ta đã hết giờ nói chuyện rồi... chị yêu em..."

"Chị Thanh Thanh, em cũng yêu chị..."

"Haha!"

Giọng nói của Lã Thiên Hành đột nhiên vang lên trong điện thoại : "Hai đứa nói chuyện mắc ói quá... Thanh Thanh, Hạo Vân lo rằng ông bắt cóc con đi... Bây giờ hai đứa nói chuyện rồi, phỏng chừng là nó cũng yên tâm rồi. Con tiếp tục tham gia huấn luyện đi, nhớ kỹ, đừng để ông ngoại thất vọng..."

"Dạ!"

Trần Thanh Thanh trả lời một tiếng, rồi cắt liên lạc.

Phương Hạo Vân nhức đầu, cảm thấy nói chuyện ba bên đúng là... Mình và Trần Thanh Thanh nói mấy lời mắc ói ấy, lão già Lã Thiên Hành ở một bên nghe.

Phỏng chừng cái này còn chưa tính.

Trừ Lã Thiên Hành ra, thì cuộc trò chuyện của bọn họ, khẳng định là bị nghe lén.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, để cho Lã Thiên Hành nghe cũng tốt, cho ông ta biết mình và chị Thanh Thanh đều có tình cảm, để tránh cho ông ta giới thiệu tinh anh trong quân đội gì đó cho chị Thanh Thanh.
Bình Luận (0)
Comment