"Hạo Vân, cái này con yên tâm đi..." Lã Thiên Hành cười nói : "Nói cho con biết, vốn theo quy định, Thanh Thanh đang huấn luyện đặc biệt, không thể liên lạc với bên ngoài. Ông đã tranh thủ cho con rồi đấy...Còn có chuyện, ông phải nói rõ với con. Vốn, hôn sự của con và Thanh Thanh, ông không tán thành. Tuy rằng con không tồi, là một nhân tài vĩ đại, nhưng mà khó một cái, bên cạnh con có quá nhiều phụ nữ. Nhưng sau khi Thanh Thanh nói chuyện với ông, nó thuyết phục ông rồi. Nhưng ông phải cảnh cáo con, nếu tương lai con đối với Thanh Thanh không tốt, hoặc là phụ bạc nó, ông sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho con..."
Tuy rằng Phương Hạo Vân không thích bị người ta uy hiếp.
Nhưng mà lời nói của ông già này là vì đứa cháu gái của mình, cũng là vì người phụ nữ của hắn, cho nên hắn cũng không tức giận, ngược lại, hắn cảm nhận rằng những lời này của ông già xuất phát từ nội tâm, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Nhưng mà, Phương Hạo Vân cảm thấy vẫn không thể từ bỏ việc tìm kiếm hành tung của chị Thanh Thanh. Con người của ông Lã này rất nguy hiểm, bây giờ căn bản là không loại trừ khả năng ông ta lợi dụng chị Thanh Thanh để đạt đến mục đích khống chế mình.
Kế hoạch đánh cược tối nay không thay đổi, tất cả đều dựa theo nguyên tắc, tiến hành đâu vào đấy hết. Phương Hạo Vân cũng nhận được tin từ dì Bạch, người có khả năng ra mặt cho Long gia tối nay chính là chú hai của Long Chiến, Long Du. Người này nghe nói là có công phu cực mạnh trong Long gia. Có điều vẫn chưa đả thông được Nhâm Đốc hai mạch, cho nên vẫn không thể tính là cao thủ. Ít nhất là theo dì Bạch thấy như vậy.
Người xuất chiến bên Phương Hạo Vân chính là Bạch Quý, dì Bạch cũng đã phái người giao viên thuốc tăng công lực trong nháy mắt cho ông, để cho ông ta sử dụng trước khi ra trận.
Cái này mặc dù không đúng, có điều Long gia cũng không phải thứ tốt lành, hoàn toàn không cần phải nói công bằng công chính gì cả.
Hơn nữa, không ai cam đoan rằng bên Long gia cũng không giở trò gì.
Phương Hạo Vân hầu như là có thể định thắng bại rồi, cho nên trong lần đặt cược này, hắn đã sai Bạch Quý đặt một số tiền lớn vào. Trần Thiên Huy, Kim Gia, Kim Phi, Vương Thế Phi cũng đặt theo một số rất lớn, hy vọng là có thể tranh thủ một phen.
Ngay cả Tần Tử Hoa cũng âm thầm xem trọng bên Phương Hạo Vân sẽ thắng, lén cho người đặt hai triệu. Nếu như bên Phương Hạo Vân thắng, thì hắn có thể kiếm được đến mười triệu.
Lúc đầu Tần Tử Kiếm còn lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy được thực lực của Long Du, hắn liền yên tâm trở lại.
Theo sự hiểu biết của hắn về Phương Hạo Vân, với thân thủ của Long Du, cho dù là bản thân Phương Hạo Vân xuất chiến thì cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng, chứ đừng nói là thuộc hạ của hắn.
Trừ cái này, Long Chiến còn nói cho Tần Tử Kiếm biết, Long gia có một loại thuốc cổ truyền, sau khi dùng có thể làm cho công lực tăng lên gấp đôi.
Tác dụng phụ đương nhiên là có, hiệu lực chỉ kéo dài một giờ, sau một giờ, thì người dùng sẽ bị hôn mê, nghỉ ngơi ba ngày mới tỉnh lại. Tuy rằng chỉ có một giờ, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Sau khi tìm hiểu tình huống, vì tỏ vẻ ủng hộ và tin tưởng với Long gia, cho nên Tần Tử Kiếm đã sai người đặt vào một trăm triệu.
Lần đặt cược này, có thể nói là vụ cá cược lớn nhất từ trước đến giờ ở Hoa Hải, mặc kệ là hai bên, hay là những lão đại đến xem náo nhiệt, thì lúc này bọn họ đều đang rất nóng lòng và hồi hộp.
Theo công tác thống kê trước mắt thì người mua Long gia thắng khá là nhiều.
Đương nhiên, đây cũng là kết quả mà Phương Hạo Vân hy vọn.
Người mua Long gia thắng càng nhiều, thì hắn càng kiếm nhiều tiền.
"Phương thiếu gia, đây là tiền riêng của tôi, cậu đặt giúp tôi đi!"
Khi Phương Hạo Vân cúp điện thoại của Lã Thiên Hành, vẫn chưa rời khỏi chổ của Hà Thanh, tình huống về vụ đặt cược, Hà Thanh cũng biết. Cho nên cô cũng động lòng, vội vàng đăng nhập vào ngân hàng trên mạng, đem tất cả tiền bạc của mình tập trung lại, khoảng chừng một triệu, giao cho Phương Hạo Vân, hy vọng có thể nhân cơ hội này mà kiếm thêm thu nhập.
"Lát nữa thắng, cô mời tôi ăn cơm!"
Dù sao thì cũng là kiếm tiền của Long gia và Tần Tử Kiếm, Phương Hạo Vân đương nhiên là đồng ý rồi, dặn dò Bạch Quý đặt một triệu của Hà Thanh vào.
Cái chờ đợi cô chính là năm triệu $_$.
Có lẽ là do kiếm tiền, cho nên thái độ của Hà Thanh đối với Phương Hạo Vân cũng thay đổi, cười hì hì nói : "Phương thiếu gia, cậu thật sự là hiểm... người như cậu, chỉ có thể làm đồng bọn, nếu là đối thủ, thì thật là đáng sợ"
"Cô biết thì tốt!" Trước mặt Hà Thanh, Phương Hạo Vân luôn tỏ vẻ mạnh mẽ, cười nói : "Thượng tá Hà Thanh, tôi hy vọng chúng ta vĩnh viễn không là kẻ địch, bởi vì tôi không thích tự tay hủy diệt một người hợp tác với tôi..."
Nhìn thấy vẻ sắc lạnh trong mắt Phương Hạo Vân, Hà Thanh liền rùng mình một cái, người thanh niên này, đúng là một ác ma.
Có điều, theo Hà Thanh phỏng chừng, tương lai khi cấp trên khống chế Phương Hạo Vân, thì hai bên nhất định sẽ trở thành kẻ địch.
Lấy Long gia ra làm ví dụ, theo Hà Thanh biết, mười năm trước, bọn họ có quan hệ coi như là không tồi với cấp trên. Nhưng bây giờ, Long gia lại phải chịu cảnh tai họa ngập đầu.
Nguyên nhân của cái này, cũng là do Long gia làm việc quá đáng, nhưng mà, cái việc vui buồn lẫn lộn của cấp trên cũng là một trong các nguyên nhân.
Đương nhiên, nếu Long gia có thể giữ được vẻ hạ thấp của mình, vẫn luôn nghe lời, thì có lẽ sẽ không có kết quả ngày hôm nay.
Hà Thanh phân tích, hạ thấp và biết nghe lời, chính là điều quan trọng nhất.
Những người nắm quyền từ xưa đến nay, có ai cho phép một thế lực lớn không nghe lời tồn tại và hoạt động chứ?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Hà Thanh nhìn về hướng Phương Hạo Vân liền trở nên phức tạp, trong lòng cũng đủ mùi cả, nhiệm vụ như vậy, cô không phải là lần đầu tiên đi làm.
Nhưng, những người mạnh mẽ như Phương Hạo Vân, cô mới lần đầu tiên gặp phải. Mà bất ngờ chính là, lúc này, ngay cả ông chủ lớn cũng gật đầu với hắn.
Dù vậy, Hà Thanh kết luận, chỉ cần đến một ngày, khi cấp trên cảm thấy không thể khống chế được nữa, thì hắn cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Long gia.
Nghĩ đến đây, Hà Thanh không khỏi đồng tình cho người thanh niên này. Thật ra, hắn hoàn toàn không cần hợp tác với quốc gia, chỉ cần phát triển Thịnh Hâm, Đằng Phi của hắn là được, tiền đồ cũng rất rộng mở rồi.
"Đáng tiếc... " Trong lòng Hà Thanh thở dài yếu ớt.
"Thượng tá Hà Thanh, tuy rằng tôi biết tôi rất là đẹp trai, nhưng mà cô cũng không cần nhìn tôi như vậy..." Phương Hạo Vân không biết tâm tư của Hà Thanh, chỉ là Hà Thanh cứ nhìn hắn mãi, làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Hà Thanh nhìn hắn, không phải là ánh mắt si mê, cũng không phải là thưởng thức, ngược lại, trong đó có sự thương hại đến phức tạp.
"Đi chết đi... cậu mà đẹp cái nổi gì..." Hà Thanh liền thay đổi vẻ mặt, tức giận nói : "Bổn tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần như vậy, tôi mới không thích cái loại choai choai như cậu..."
'Haha!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Thượng tá Hà Thanh, cô không thật sự coi trọng tôi chứ? Tôi không ngại phong lưu đâu... chờ khi chuyện của Long gia xong, chúng ta..."
"Cậu đi chết đi, tôi không phải là loại đàn bà tùy tiện..." Hà Thanh tức giận nói : "Bớt ba hoa đi, sắp đến giờ rồi, chúng ta có nên đi qua không?"
"Chúng ta?"
Phương Hạo Vân hỏi : "Cô muốn đi theo cùng tôi?"
"Đương nhiên rồi!" Hà Thanh nghiêm mặt nói : "Lã lão đã dặn, toàn bộ quá trình hình động, tôi phải xem rõ ràng..."
"Tôi nên nhắc nhở cô một câu, cô có thể đi, nhưng đối với hành động của tôi, cô không được quyền động chạm vào, hiểu không?" Phương Hạo Vân nghiêm am58t nói.
"tôi hiểu rồi!"
Hà Thanh cũng không muốn cãi nhau với Phương Hạo Vân nữa, tranh thì cũng chẳng được gì, không bằng rộng lượng một chút.
Với mấy cái quy định của người ta, Phương Hạo Vân cũng không nói gì, dựa theo lời hẹn của Long gia, thì địa điểm thi đấu lần này là ở trang viên ngoại ô, không hề nghi ngờ nữa, cái này cũng là một trong các tài sản ngầm của Long gia. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nói cách khác, lần thi đấu này, đối với Long gia mà nói, thì bọn họ là sân nhà.
Vì đề phòng Long gia thấy thua nên giở trò, trước đó Phương Hạo Vân đã cùng Trần Thiên Huy, Kim Gia, Vương Thế Phi chuẩn bị thỏa đáng, thu xếp lực lượng tập trung cách đó không xa. Lỡ như có gì ngoài ý muốn, thì có thể ra tay trước.
Mà anh em họ Vương, cùng với sáu mươi thuộc hạ theo chân họ, trực tiếp lấy thân phận là cổ động viên, đi vào trong hiện trường trận đấu. Đối với cái này, Long gia cũng không có dị nghị gì cả.
Với cá tinh của Long Chiến, chưa chắc đã là thua mà không cam lòng. Tuy rằng đúng là chiến đấu trên sân nhà, nhưng mà ông ta cũng không gọi nhiều người của Long gia đến đây, ông ta cũng không tính sau khi thất bại sẽ làm khó Phương Hạo Vân.
Nhưng mà, tên cẩu tạp chủng Tần Tử Kiếm kia thì khác, hắn làm việc gì luôn luôn có chừa nước hậu, ngay cả lần đánh cược tối nay cũng thế, không ngoại lệ.
Long Du thắng, đương nhiên là tốt, tất cả đều bình thường.
Lỡ Long Du thua, hắn không thể không tính toán cho mình.
Lợi dụng quan hệ hợp tác với Long gia, hai ngày trước hắn đã cài hai trăm thuộc hạ đắc lực của mình vào, trong đó có vài tên võ sĩ của gia tộc Morgan.
Kế hoạch của hắn cực kỳ đơn giản, mượn dao giết người, thừa dịp này đâm lén đám người Phương Hạo Vân, sau này có xảy ra chuyện, cũng đổ lên đầu đám người Long Chiến.
Phương Hạo Vân và Hà Thanh lần này không có lái chiếc Lamborghini kia, chuyện tối nay nói theo mặt nào cũng là phi pháp mà.
Mấy ngày nay Phương Hạo Vân lái chiếc Revenn của mình đi khắp nơi rêu rao, đã làm cho Hoa Hải chấn động, tối nay tiếp tục lái Lamborghini thì không tiện cho lắm.
Cũng may cục quốc an đã chuẩn bị cho Hà Thanh một chiếc Audi để đi lại.
Nói đến chiếc Audi của Hà Thanh, cũng là loại không tầm thường. Đầu tiên, xe có bảng số đặc quyền rồi, hơn nữa còn là hàng thiệt. Tiếp theo, chiếc xe này đã được cải tạo lại, cho nên tính năng và cảm giác thoải mái không giống như loại Audi bình thường.
Đương nhiên, so với chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân thì vẫn còn chênh lệch.
Khi hai người lái xe đi đến trang viên của Long gia, thì mọi người hầu như đã đến sớm rồi. Vì để chứa nhiều người như vậy, Long gia đã trực tiếp dựng một khoảng sân bên ngoài, ít nhất là có thể chứa đến một ngàn người xem. Dù vậy, người có thể đi vào hôm nay cũng chỉ có hai ba trăm người, hơn nữa đều là do hai nhà mời đến, những người khác thì không được vào.
Phương Hạo Vân nhìn vài bãi đậu xe, cỏ đủ loại xe đắt tiền và cao cấp, đủ để tiến hành một cuộc triển lãm xe hơi rồi.
Thấy Phương Hạo Vân và Hà Thanh đi đến, đám người Trần Thiên Huy, Vương Thế Phi liền chạy lại đón.
Kim Phi nhìn thấy Hà Thanh bên cạnh Phương Hạo Vân, ánh mắt có vẻ không tốt, vốn dĩ khi tham gia những chuyện trong hắc đạo, người phụ nữ bên cạnh Phương Hạo Vân phải là cô mới đúng.
Nhưng mà hôm nay lại bị người khác đoạt lấy.
Nếu là người đàn bà bình thường, Kim Phi nhất định sẽ đi đến tranh cãi, ít nhất cũng phải tranh thủ cho mình một chút, nhưng mà Hà Thanh thì không phải là người dễ chọc.
Kim Phi rất rõ ràng lai lịch của cô ta.
Loại người như Hà Thanh, Phương Hạo Vân không sợ, nhưng không có nghĩa là người khác không sợ. Trên thực tế, trừ Phương Hạo Vân ra, thì những người khác, không ai là không sợ Hà Thanh. Phải biết rằng, sau lưng cô ta chính là cơ quan quốc gia.
Theo tình hình bây giờ mà nói, trong nước tuyệt đối không tìm ra được một thế lực nào có thể chống lại quốc gia. Mặc kệ là đại ca hắc đạo, hay là đầu lĩnh quân phiệt, trước mặt quốc gia, đều không thể chịu nổi một đòn.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân chưa chắc đã dám chống đối lại quốc gia. Không nói về việc hắn có thế lực và thực lực, sâu trong lòng hắn vốn không có quyết định này.
Ngược lại, hắn còn là một thanh niên yêu nước.
Trong tình huống không có vi pham đến nguyên tắc của mình, Phương Hạo Vân sẽ không ngại để cho Lã Thiên Hành lợi dụng, cũng không tính toán với ông ta.
Cũng trong tình huống như vậy, khi không xảy ra xung đột lợi ích, thì Lã Thiên Hành cũng không muốn trở thành kẻ địch của Phương Hạo Vân, ít nhất bây giờ là như vậy.
Cho nên, trong tình huống hai bên cùng cố gắng, đến giới hạn thì dừng lại, vì thế Phương Hạo Vân không sợ Lã Thiên Hành, mà Lã Thiên Hành cũng không kiêng kỵ Phương Hạo Vân.