Trong lòng hai người đều không thể bình tĩnh.
"Hạo Vân, con đến rồi à... có ăn sáng chưa?" Ngay trong lúc Phương Hạo Vân và Phương Tuyết Di đang xấu hổ, thì Trác Nhã và Phương Tử Lân mang vào túi đồ ăn từ ngoài cửa đi vào.
"Đúng vậy, con vừa mới đến, chuẩn bị ăn sáng..." Phương Hạo Vân không dám đề cập đến chuyện mình say rượu và ngủ chung với Phương Tuyết Di ra, vội vàng nói dối một câu.
Phương Tuyết Di cũng vội vàng thu hồi vẻ nghi hoặc trên mặt, đi đến cầm bữa sáng trong tay ba mẹ, cười nói : "Con cũng vừa rời giường, còn chưa kịp làm bữa sáng, ba mẹ mua đến thật đúng lúc... Hạo Vân, lại đây ăn.."
Phương Hạo Vân gật đầu, giúp Phương Tuyết Di dọn bữa sáng phong phú ra.
Trác Nhã và Phương Tử Lân đi rửa mặt, sau một hồi họ cũng đến phòng ăn.
Cả nhà đã lâu rồi không ngồi ăn chung với nhau, cho nên rất là vui vẻ. Có điều trong lòng Phương Tuyết Di và Phương Hạo Vân đều đang có quỷ, cho nên đều không được tự nhiên.
Phương Tử Lân và Trác Nhã cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề, hơn nữa Trác Nhã còn muốn mở miệng ra hỏi, chỉ là đến cuối cùng vẫn im lặng.
Mãi cho đến khi bữa sáng chấm dứt, Phương Hạo Vân lái xe rời đi, Trác Nhã mới gọi Phương Tuyết Di vào phòng, nói : "Tuyết Di, chưa đến giờ đi làm, chúng ta nói chuyện một chút đi. Mẹ hỏi con, Hạo Vân không phải mới đến sáng nay đúng không? Mẹ thấy xe nó để trong gara, nếu chỉ đến ăn sáng, vì sao nó lại để xe trong gara... Hạo Vân nói dối mẹ, đúng không? Nói cho mẹ biết, giữa hai đứa rốt cục đã xảy ra chuyện gì..."
"Không có gì!"
Phương Tuyết Di âm thầm kinh hãi, năng lực quan sát của mẹ quả thật rất mạnh, có điều chuyện tối hôm qua thật sự không thể để cho mẹ biết, nếu không thì càng dễ bị hiểu lầm.
"Mẹ, nói thật với mẹ đó, Hạo Vân vừa mới đến..." Phương Tuyết Di nhíu mày nói : "Sao mẹ lại nghi ngờ? Chẳng lẽ mẹ cảm thấy con và Hạo Vân đang gạt mẹ?"
Phương Tuyết Di vừa nói vậy, làm cho Trác Nhã cứng họng.
Đúng vậy, bà rốt cục là hoài nghi cái gì?
Cho dù bà không tin con gái của mình, thì cũng không thể hoài nghi luôn cả Phương Hạo Vân.
Từ sau khi lên đại học, bà phát hiện ra Phương Hạo Vân dường như đã thay đổi thành một người khác, chẳng những là chững chặc hơn nhiều, hơn nữa còn trưởng thành hơn rất nhiều, là một người biết chừng mực.
Lấy chuyện của Phương Tuyết Di mà nói, đã vài lần nói chuyện với nó, Trác đều cảm thấy rằng đứa con này vô cùng hiểu lý lẽ. Theo lý mà nói, bên nó hẳn là không có vấn đề gì cả.
Nhưng mà chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là Phương Hạo Vân đang nói dối. Mà Phương Tuyết Di cũng giúp nó che dấu, nếu nói giữa hai đứa không có chuyện gì, bà không tin.
"Mẹ, thời gian không còn sớm nữa. Trong công ty còn nhiều chuyện chờ con xử lý, con đi trước, có việc gì buổi tối chúng ta về rồi nói sau..." Thừa dịp Trác Nhã sửng sờ, Phương Tuyết Di vội vàng đánh bài chuồn.
"Tuyết Di..." Trác Nhã vội hô một tiếng, đuổi theo, nói : "Tuyết Di, mẹ xin lỗi... mẹ không nên hỏi con như vậy... đừng nói cho Hạo Vân biết..."
"Dạ!"
Phương Tuyết Di gật đầu, cố gắng mỉm cười, nói : "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không có xảy ra chuyện gì đâu... con đã trưởng thành rồi, con biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm"
"Mẹ tin tưởng con!" Trác Nhã gật đầu nghiêm túc.
Phương Hạo Vân lái xe đến tập đoàn Đằng Phi, nửa đường hắn vô tình gặp phải Kim Phi, cách ăn mặc của Kim Phi rất giống với Phương Tuyết Di, cũng là một bộ váy công sở màu vàng nhạt, có vẻ thanh xuân cùng khí chất, nhất là hôm nay còn mang theo cả một cặp mắt kính màu vàng, càng tăng thêm vài phần quyến rũ nữa.
Phương Hạo Vân âm thầm lấy Kim Phi ra so sánh với Phương Tuyết Di, phát hiện ra chị gái đẹp hơn một chút. Bởi vì cái đẹp của chị là do tự nhiên mà thành, còn Kim Phi thì dùng đồ trang điểm mới có được.
Đương nhiên, nếu so về dung mạo, Kim Phi cũng là một mỹ nữ, chỉ là không đến loại xuất chúng mà thôi.
Phương Hạo Vân nhớ rất rõ ràng, lần đầu tiên nhìn thấy Kim Phi tại tập đoàn Trần thị, thân thể của cô dường như chưa hoàn mỹ, nhưng dung nhan cũng coi như là không tồi rồi.
Ít nhất là trong thương giới cũng có thể coi là mỹ nữ rồi.
Nguồn truyện: Truyện FULLPhải biết rằng, hiện thực rất khác với phim và truyện, không phải nói những người phụ nữ thành công trong thương trường đều xinh đẹp. Cái đó rõ ràng là nói nhảm.
Theo Phương Hạo Vân quan sát, bình thường mà nói, những người được gọi là người phụ nữ mạnh nẽ, thường có diện mạo không xuất chúng. Bởi vì ông trời rất công bằng, đã cho một cái đầu tốt rồi, thì không có khả năng cho thêm dung mạo và dáng người nữa.
Đương nhiên, ngoại lệ thì cũng có, ví dụ như Trương Mỹ Kỳ, Phương Tuyết Di vậy.
Nhưng mà, dù sao cũng rất ít.
Cho nên, dung nhan trước đó của Kim Phi, chỉ có thể gọi là mỹ nữ thôi. Sau này lại có quan hệ với Phương Hạo Vân, cô bắt đầu tập thể hình, giảm béo, thậm chí là bớt dùng đồ trang điểm đi.
Sau một thời gian cố gắng, dường như cô đã thay da đổi thịt vậy, tuyệt đối có thể gọi là siêu cấp mỹ nữ.
"Kim tổng, sáng sớm không đi làm à, sao lại đến đây đi dạo?" Phương Hạo Vân cười hỏi.
"Không phải là đi dạo, tôi đến đây vì cố ý chờ cậu, tôi muốn được ngồi trên chiếc Lamborghini của cậu, tôi muốn cảm thụ chiếc xe thể thao trị giá một triệu Euro này..." Kim Phi cười nói : "Thế nào, có thể đưa tôi đi một vòng không?"
"Haha!"
Phương Hạo Vân mở cửa xe, để cho Kim Phi vào nồi, lập tức cười hỏi : :"Kim Phi, tôi thấy cô hình như nói không đúng ý, cô không phải là muốn đến ngồi xe, mà là muốn đến ngồi người"
Kim Phi liếc hắn một cái, cười nói : "Cậu thật thông minh... không sai, tôi nhớ cậu... lý do này cậu hài lòng chưa?"
"Cô nói thật là tốt rồi!"
Ánh mắt của Phương Hạo Vân nhìn lướt qua bộ ngực của Kim Phi, cười mờ ám : "Có phải là muốn uống sữa không?"
"Ừ!"
Kim Phi không hề che dấu dục vọng của mình, cúi người xuống, lấy cái thứ cứng cứng ấy ra, bỏ vào miệng mà mút, không chút lãng phí.
Mà lúc này, Phương Hạo Vân cũng tận tình hưởng thụ, hỏi : "Cô thật sự muốn từ bỏ tập đoàn Hồng Tinh do một tay cô gầy dựng sao?'
"Là thật, tôi đã nghĩ rất rõ ràng rồi... Phương thiếu gia... có điều tôi muốn giữ lại bốn mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hồng Tinh..." Kim Phi thản nhiên nói.
"Không có vấn đề gì" Ngón tay của Phương Hạo Vân dừng lại trên cổ của cô, hỏi : "Cô xác định là mình không hối hận... tôi phải nhắc nhở cô, một khi bắt đầu, thì cô sẽ không còn đường lui!"
"Không hối hận!"
Kim Phi cắn môi, nói : "Tôi rất cô đơn... cô nên tôi muốn một cuộc sống oanh oanh liệt liệt... khoái cảm giết chóc có thể làm trấn an được tâm tình cô đơn của tôi..."
"Lỡ như cái cô lựa lại là đường chết?" Phương Hạo Vân hỏi.
Kim Phi nghe thấy thế, trên khuôn mặt không hề lộ ra một chút gì gọi là hoảng sợ, thản nhiên trả lời :" Vấn đề này tôi đã nghĩ kỹ rồi, nhưng tôi không hối hận. Chết còn tốt hơn so với cuộc sống không có cảm xúc gì... Phương thiếu gia, tôi chỉ hy vọng có nhiều thời gian ở bên cạnh cậu..."
Phương Hạo Vân cười cười, nói tiếp : "Cô cần nhiều cơ hội để giết tôi, trả thù tôi sao?"
"Không phải!" Trong lòng Kim Phi âm thầm giật mình, suy nghĩ của mình không thể tránh được ánh mắt của hắn. Chỉ là có vài chuyện, biết rõ là sẽ bị hắn nhìn thấu, nhưng không thể không thừa nhận.
Để lộ ra một nụ cười mất tự nhiên, Kim Phi tiếp tục nói : "Phương thiếu gia, thật ra cậu lo lắng nhiều rồi, cho dù tôi tiến vào công ty bảo an, cho dù trong tay tôi có lực lượng, thì tôi cũng không thể làm gì cậu. Long gia có thể lực mạnh như vậy, mà trước mặt cậu còn không chịu nổi một đòn. Kim Phi tôi cho dù có năng lực lớn, cũng không thể nào tạo dựng một thế lực mạnh như Long gia chỉ trong thời gian ngắn được..."
"Sao vậy? Cô quyết định từ bỏ?" Phương Hạo Vân đẩy cô ra, bàn tay to bóp nhẹ lên cặp mông căng tròn của cô, cảm thụ sự co dãn và mịn màng của nó.
"Từ bỏ hình như không phải phong cách của cô?" Phương Hạo Vân vỗ vỗ mông của cô, nói : "Chuẩn bị quần áo lại cho tốt đi..."
Kim Phi nghe thấy thế, chỉnh sửa quần áo lại một chút, rồi dựa sát thân vào ngực hắn, cười nói : "Phương thiếu gia, cậu cảm thấy tôi nên từ bỏ hay là nên kiên trì tiếp tục..."
"Haha!"
Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, nói :"Cô thấy thế nào? Đầu tôi có bệnh chăng? Chẳng lẽ tôi lại đi khuyên kẻ địch của tôi đừng gây hại cho tôi nữa?"