Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười nói : "Cô gái... cô lại nói không đúng suy nghĩ rồi, tính tình của cô tôi rất rõ ràng. Cô tuyệt đối không từ bỏ đâu..."
Lời này vừa nói ra, thân thể của Kim Phi liền run lên.
Phương Hạo Vân cười nói : "Sao thế? Bị tôi nói trúng tâm sự rồi à? Kim Phi, cô là dạng đàn bà nào, tôi nghĩ tôi cũng rất rõ ràng... loại đàn bà giống như cô, tuyệt đối sẽ không từ bỏ báo thù. Nói thật, tôi cũng rất chờ mong, xem cô rốt cục là báo thù tôi thế nào?"
Nếu Phương Hạo Vân muốn giết chết Kim Phi, hoàn toàn chỉ cần một suy nghĩ. Nhưng mà hắn không làm vậy, giữ Kim Phi, lợi nhiều hơn hại, dùng Kim Phi để khống chế Kim Gia. Tiếp theo, ở góc độ phát tiết mà nói, Kim Phi đúng là một thiên tài trong vạn người.
Nhất nghĩ đến cảnh cô ta là kẻ thù của mình, khoái cảm trong lòng không cách nào nói hết được.
Cảm xúc tiêu cực trong cơ thể của Phương Hạo Vân đã giảm bớt rất nhiều, có thể giúp khống chế được đến mức này, nói đến công lao, thì không thể thiếu phần Kim Phi.
"Cậu đã biết hết rồi, vì sao lại không giết tôi?" Kim Phi ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi.
"Tôi nhất định sẽ giết cô, chỉ là không phải bây giờ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Cũng là câu nói đó, khi nào tôi ý thức được cô có thể uy hiếp tôi, thì tôi nhất định sẽ giết cô..."
"Cậu bỏ được sao?" Kim Phi hỏi : " Chẳng lẽ Phương thiếu gia không biết là trên cơ thể của tôi có thể tìm được niềm vui vô tận sao?"
"Mặc dù đàn ông là loại động vật tử hỏi bằng nửa phần dưới, nhưng tôi không phải..." Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Không cần dùng cơ thể để mê hoặc tôi...'
"Nhưng mà tôi đã bị cơ thể của cậu mê hoặc... Phương thiếu gia, tôi hy vọng mỗi ngày cậu đều có thể làm tôi... sự dâm đãng của tôi chỉ thuộc về cậu" Nói đến đây, Kim Phi hỏi : "Nói cho tôi biết đi, cậu sẽ thu xếp cho tôi thế nào... có thể là phó tổng được không?"
"Phó tổng?" Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức cười nói : "Cô gái, cô đúng là có dã tâm không nhỏ... Tôi sẽ cho cô một chức phó tổng danh dự. Đương nhiên, chức của cô không giống với Hà Thanh. Tôi sẽ cho cô một ít thuộc hạ, cho cô tham dự hành động..."
"Tôi muốn hành động một mình... xử lý những bang phái nhỏ. Chuyện lớn là để cho đàn ông các người làm, tôi không tham dự..." Kim Phi thản nhiên nói.
Phương Hạo Vân đưa tay vỗ lên đùi cô, nói : "Có thể, chờ sau khi cô thu xếp thủ tục của tập đoàn Hồng Tinh xong, tôi sẽ nói với Bạch Quý một tiếng, để ông ta sắp xếp chuyện của cô"
Kim Phi nghe thấy thế, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vã nói : "Cậu không được lừa tôi, không được cho tôi những kẻ già nua yếu ớt. Tôi cần những người có sức chiến đấu mạnh mẹ"
"Yên tâm đi, tôi sẽ thu xếp" Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.
Nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh, khóe miệng của Kim Phi hơi nhếch lên, hỏi : "Tôi nay tôi có thể uống sữa được không?"
"Không được!"
Phương Hạo Vân nói : "Mấy ngày nay tôi bận rộn nhiều chuyện, tôi sẽ cố gắng rút thời gian giúp cô, nhưng mà tôi không khẳng định là có thể đến chổ cô..."
..............................................
Rời khỏi tập đoàn Hồng Tinh, Phương Hạo Vân lái xe về hướng tập đoàn Đằng Phi.
Trên đường đi, hắn gọi điện cho Bạch An Viễn, thông báo một itn vui. Tập đoàn Hồng Tinh coi như cũng là một tập đoàn có quy mô lớn tại Hoa Hải. Ý định của Phương Hạo Vân là hy vọng Bạch An Viễn có thể thanh toán tài sản của tập đoàn Hồng Tinh, lấy nó làm trụ cột, xây dựng một công ty thực nghiệp Đằng Phi.
Sau khi Bạch An Viễn nghe rõ ý của Phương Hạo Vân xong, liền tỏ vẻ không thành vấn đề chờ khi nào có kết quả và phương án, sẽ chủ động liên hệ với Phương Hạo Vân.
Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân cười vui vẻ, sáng hôm nay tuy rằng có vài chuyện xấu hổ, nhưng mà thu hoạch cũng không nhỏ Đầu tiên là phát tiết trên người của Kim Phi, điều này đã làm cho tâm tình của hắn trở nên ổn định. Tiếp theo, Kim Phi quyết định giao tập đoàn Đằng Phi cho hắn, thúc đẩy kể hoạch xây dựng công ty thực nghiệp Đằng Phi.
Dựa theo bước đầu kế hoạch của , tập đoàn Đằng Phi sau này phải trở thành một tập đoàn tài chính cỡ lớn, và các công ty con nhất định không thể thiếu, và phải bao gồm hết tất cả các ngành nghề.
Đợi sau khi các công ty con phát triển ổn định, thì tập đonà Đằng Phi dùng quyền khống chế cổ phần, giao quyền lực cho các công ty con này.
Như vậy thì mới có thể phát huy được tính tích cực và tự chủ của các công ty, cuối cùng tạo thành một liên kết không thể nào đứt được.
Sau khi đậu xe xong, Phương Hạo Vân vui vẻ đi vào phòng, nhưng làm cho hắn bất ngờ chính là Hà Thanh lại đang ngồi trên ghế ông chủ của hắn, đưa lưng về hướng của phòng, dường như đang quan sát cảnh tượng bên ngoài vậy.
"Này... thượng tá Hà Thanh, hình như cô ngồi nhầm chổ rồi đó... đó là chổ của tôi..." Phương Hạo Vân đi qua hô lên.
Hà Thanh nghe thấy thế, lắc eo nhỏ một cái, cái ghế liền xoay lại, tươi cười nhìn Phương Hạo Vân nói : "Nhỏ mọn quá vậy, tôi ngồi một chút mà cũng hư được sao?"
"Nói đi, chuyện gì?" Phương Hạo Vân rất hiểu con người của Hà Thanh, cô là cái loại không có chuyện thì không mò đến cửa. Chủ động tìm đến đây thì khẳng định là có chuyện quan trọng.
"Không có việc gì thì tôi không thể đến thăm cậu sao?" Hà Thanh cười thản nhiên, nói : "Phương thiếu gia, tôi phát hiện ra kẻ có tiền thật biết hưởng thụ. Cậu biết không? Khi tôi ngồi lên cái ghế này, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tâm tình của tôi rất bình thản, rất thoải mái..."
"Có muốn tôi thu xếp một văn phòng cho cô không?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Nếu cậu muốn, tôi cũng không phản đối" Hà Thanh cười nói : "Khoan đã... tôi quên mất, bây giờ tôi là tổng giám đốc vinh dự của công ty bảo an Đằng Phi, lẽ ra cũng phải có một văn phòng riên. Phương thiếu gia, chuyện này đã định rồi, tôi hy vọng cuối tuần này có thể nhìn thấy văn phòng của mình..."
"Phòng thì có sẳn rồi, có điều trang trí thế nào... cô tự phụ trách đi, dù sao cô chỉ là tổng giám đốc vinh dự thôi, không có nằm trong biên chế của công ty" Phương Hạo Vân cười nói.
"Quỷ hẹp hòi... sao cô lại không có một chút phong độ gì hết vậy?' Hà Thanh tức giận nói : "Cậu cũng biết, nếu tôi mở miệng ra, có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng bỏ tiền ra cho tôi, sao cậu lại nhỏ mọn như vậy..."
"Bởi vì tôi không có hứng thú với cô..." Phương Hạo Vân nói : "Nói đi, rốt cục là chuyện gì? Tôi nghĩ thượng tá Hà Thanh sáng sớm đến tìm tôi, không phải chỉ vì ngắm cảnh đúng không? Tôi bận rộn nhiều chuyện lắm, nếu cô thật sự không có việc gì quan trọng, thì xin mời cô rời đi, khi ra ngoài nhớ đóng cửa lại giùm tôi"
Hà Thanh đứng dậy, đi đến hướng của Phương Hạo Vân, khẽ cáu một tiếng : "Quên đi, con người của cậu không có tư tượng, cậu đã muốn nói chuyện chính, vậy thì tôi sẽ nói với cậu... nghe nói cậu đã gặp mặt Long Hi Phượng..."
"Cô biết rồi còn hỏi tôi làm gì?" Phương Hạo Vân đi đến hướng cửa sổ, nhìn ra mấy tòa nhà cao tầng bên ngoài, nói : "Muốn biết cái gì, nói rõ một chút..."
"Tôi muốn biết vì sao bà ta lại hẹn gặp cậu..." Hà Thanh cũng đi đến chổ của Phương Hạo Vân, đứng cạnh hắn, hỏi : "Long Hi Phượng bây giờ là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, hầu như đã nắm giữ một nửa quyền lực của Nam Cung thế gia rồi. Mười năm nay bà ta không rời khỏi Hàng Châu, mà lần này bà ta lại chủ động đến Hoa Hải gặp cậu, tôi nghĩ nhất định là có chuyện rất quan trọng..."
Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, nói :"Xem ra các người cũng rất rõ ràng tình huống của Nam Cung thế gia... Long Hi Phượng hẹn gặp tôi, là vì cảm ơn tôi... cảm ơn tôi đã diệt Long gia"
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?" Hà Thanh lạnh giọng nói.
"Trên thực tế ngay cả tôi còn không tin nữa mà... Có điều tôi phải nói cho cô biết. Long Hi Phượng chính là làm như vậy..." Phương Hạo Vân nhìn Hà Thanh, nói : "Long Hi Phượng nói cho tôi biết bà ta rất hận Long gia, Long gia giết chết người yêu của bà ta, hủy hoại hạnh phúc cả đời của bà ta, đẩy bả ta vào hố lửa..."
Hà Thanh nghe thấy thế, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói : "Lý do này hơi gượng ép, hơn nữa Long gia cũng là người thân của bà ta... cho dù có hận, cũng không nên như thế..."
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà sau đó tôi phát hiện ra Long Hi Phượng căn bản không phải là người thường... bà ta là một bà điên.. nói chính xác hơn là bà ta đã bị thù hận làm cho tâm lý trở nên biến thái" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "các người không phải là muốn ra tay với Nam Cung thế gia chứ?"
"Đương nhiên là không!"
Hà Thanh nói : "Thế lực của Nam Cung thế gia và mạng lưới quan hệ đều mạnh hơn Long gia...Trên cơ bản, tại Chiết Giang, thực lực của bọn họ không thể lay động được. Hơn nữa, Nam Cung thế gia cũng hiểu chuyện hơn Long gia, bọn họ không có làm ra chuyện gì khiến cho người đời oán trách...'
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Chưa chắc..."
Hà Thanh nói như vậy, Phương Hạo Vân hoàn toàn không tin. Không nói cái khác, chỉ riêng chuyện của Xuân Hoa thôi hắn đã tự kiểm nghiệm rồi. Xuân Hoa chỉ là một nha hoàn, mà đã có thể coi thường sinh mạng của người khác rồi, thì đám người của Nam Cung thế gia càng không cần phải nói.
"Tôi không muốn tranh luận với cậu mấy cái đề tài tào lao này, tóm lại là cấp trên căn bản là không có ý động vào Nam Cung thế gia... chuyện của Long gia vừa qua, bây giờ các đại gia tộc vẫn rất mẫn cảm, nếu như tiếp tục động vào Nam Cung thế gia, phỏng chừng là sẽ tạo thành một ảnh hưởng tiêu cực. Phương thiếu gia, tôi hy vọng cậu có thể đem toàn bộ quá trình gặp mặt với Long Hi Phượng nói cho tôi biết..." Hà Thanh nghiêm túc hỏi.
"Có gì đâu..."
Phương Hạo Vân quay đầu lại, đưa mũi lên hít một hơi trên người của Hà Thanh, nói : "Sao thế? Hôm nay không xúc nước hoa?"
Hà Thanh tức giận nói : "Có thể nói chuyện đàng hoàng không?"
"được rồi.... có điều cô đúng là không có tư tưởng gì hết..." Phương Hạo Vân cười cười đáp.
Hà Thanh há mồm ra, có điều không nói thêm gì. Lúc này có đấu võ mồm cũng không có ý nghĩa gì, cô chỉ quan tâm đến mục đích của Long Hi Phượng thôi.
Thay đổi nét mặt, Phương Hạo Vân nói : "Thượng tá Hà Thanh, nói thật cho cô biết, Long Hi Phượng nói với tôi rằng, anh hai của bà ta, Long Thần, đang được giấu tại nước Z...." Thật ra cho dù Hà Thanh không tìm đến hắn, thì hắn cũng sẽ đem tin tức này nói cho bọn họ biết. Long gia không phải là kẻ địch của một mình hắn, Phương Hạo Vân đoán rằng lão cáo già Lã Thiên Hành cũng muốn đuổi cùng giết tận Long gia.
"Hèn chi..." Hà Thanh thì thào : "Hai ngày trước, người phụ trách theo dõi Long Chiến báo cáo, Long Chiến đã nhập cư đến nước Z, sau đó liền không còn tin tức gì, xem ra ông ta đã tìm được Long Thần..."
"Phương thiếu gia, cảm ơn tin tức của cậu..." Hà Thanh muốn đem điều này báo lại cho ông chủ lớn, để nghiên cứu về hành động tiếp theo.
"Sao chỉ cảm ơn thôi? Không bằng lấy thân báo đáp đi" Phương Hạo Vân cố ý nói.
Nhìn nhìn nụ cười mờ ám của hắn, Hà Thanh lập tức xích lại, nói nhỏ vào lổ tai hắn : "Không phải là cậu không có hứng thú với tôi sao?"
"Tuy rằng cô không được tốt, nhưng mà ngẫu nhiên đổi khẩu vị cũng tốt... Coi như là giải trí..." Phương Hạo Vân cười xấu xa.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL"Nghe đây, tôi cảnh cáo cậu... tôi không phải là loại đàn bà tùy tiện, nếu cậu dám làm bậy, tôi sẽ đá bể hai hòn của cậu..." Hà Thanh hung hăng nói.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, lập tức cười nói : "haha, không tồi, rốt cục đã khôi phục lại bản sắc của cô, tôi còn tưởng rằng cô đang muốn dùng mỹ nhân kế với tôi chứ..."
Dừng lại một chút, ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng lại trên cổ áo của Hà Thanh : "Lần sau mặc cổ áo cao lên một chút, giống như hôm nay, lộ hàng ra hết trơn, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm...'
Hà Thanh nghe thấy thế, mặc đỏ lên, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cía, vội vàng xoay người rời đi.
.......................................
Gió đang nổi lên, sắc trời hơi đổi, có vẻ như sắp có bão rồi, Nguyệt Như đang đứng trong hoa viên, cúi người xuống ngắt một nhành hoa, có vẻ rất là hưởng thụ.
"Ầm!"
Một tiếng sấm vang lên, một tia sét đánh xuống, và những giọt nước tí tách rơi xuống. Nguyệt Như không rời khỏi hoa viên để trú mưa, mà chỉ đứng lẳng lặng ở đó, giơ hai tay ra, hưởng thụ cảm giác mát mẻ do trận mưa mang đến.
Trời càng lúc càng tối dần, mây đen che phủ bốn phía, làm cho bầu trời trở nên tối đen.
Giữa cơn mưa, toàn thân của Nguyệt Như đã bị ướt sũng, cô chậm rãi đi ra khỏi hoa viên, ánh mắt dường như không nhìn về phía trước, có vẻ đang có tâm sự.
"Bà Jones, tối nay bà có đến không?" Nguyệt Như nhìn cửa lớn, tự thì thào một mình. Sau đó, cô chậm rãi đi về biệt thự cách đó không xa.