Phương Hạo Vân âm thầm vận Nhiếp Tâm Thuật, vì sợ Long Hi Phượng giở trò.
Có điều hắn đã lo lắng thừa, Long Hi Phượng không nhân cơ hội làm ra chuyện gì cả, ánh mắt của bà chỉ mê ly một lát rồi liền trở lại bình thường.
"Hạo Vân, đây là danh sách khách mời của Ngũ Gia, em xem đi.. Có Long Chiến, Long Thần, chị có cảm giác, tối nay bọn họ sẽ xuất hiện. Chúng ta phải cẩn thận một chút" Nói xong, Long Hi Phượng lấy ra một bản danh sách đưa cho Phương Hạo Vân.
Thân thể của hai người lập tức xích lại gần nhau, Phương Hạo Vân có thể ngửi được mùi thơm trên người đàn bà rất rõ ràng.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà Long Hi Phượng lại đem thân thể của mình ma sát với Phương Hạo Vân, hành vi có vẻ hơi ngả ngớn, có điều đối với Phương Hạo Vân mà nói, cảm giác cũng không tồi.
Phương Hạo Vân cố gắng khống chế cảm xúc trong lòng, nhìn nhìn danh sách, quả nhiên là có tên của Long Chiến và Long Thần. Có điều cái nhìn của hắn khác với Long Hi Phượng, tối nay bọn họ chưa chắc sẽ xuất hiện.
Tình huống bây giờ là bọn họ ở trong bóng tối, không dễ dàng lộ ra.
Với sự khôn khéo của Long Chiến và long Thần, bọn họ khẳng định biết hắn và Long Hi Phượng sẽ đến, bọn họ không muốn lộ mặt thì sẽ không xuất hiện tại buổi tiệc tối hôm nay.
Lùi một bước mà nói, cho dù có đến buổi tiệc này thì cũng không có khả năng xuất hiện rõ ràng được.
"Chị Phượng, có thể hỏi một câu không, chị dùng nước hoa gì thế?" Phương Hạo Vân cảm thấy Long Hi Phượng cố ý trêu chọc mình, cho nên cũng bắt đầu hùa theo bà ta, dù sao hắn cũng là đàn ông, cũng không có chịu lỗ.
"Haha, Hạo Vân, chị Phượng không dùng nước hoa, thật ra mùi này là từ trên người chị. Nếu không có đồ, thì mùi thơm này càng dày đặc hơn... em thi1chh không?" Long Hi Phượng cười nói : "Có cơ hội sẽ cho em thử"
Lúc này, Long Hi Phượng nheo mắt lại, đã có hai người đi đến hướng mình, nhìn kỹ lại chính là Xuân Hoa và Thu Nguyệt.
"Phu nhân!"
Hai cô cung kính chào một tiếng, sau đó lẳng lặng đứng một bên, chờ Long Hi Phượng ra lệnh.
Long Hi Phượng ngẩng đầu lên nhìn rồi thản nhiên nói : "Đã chuẩn bị thỏa đáng chưa? Mộc Nguyệt Dung cho các người dẫn đến đây bao nhiêu người?"
"Một trăm người!"
Người nói là Thu Nguyệt, cô đầu tiên nhìn Phương Hạo Vân, sau đó cung kính trả lời : "Lão phu nhân nhờ em chuyển lời, cẩn thận một chút..."
"Hừ!"
Long Hi Phượng cười khinh thường : "Mộc Nguyệt Dung ơi là Mộc Nguyệt Dung, đã hai mươi năm rồi mà bà vẫn còn dối trá như vậy, nếu bà thật sự quan tâm đến tôi, thì giữa chúng ta cũng không có đối lập như vậy"
Phương Hạo Vân không để ý đến Long Hi Phượng, mà hắn chỉ nhìn về hướng Xuân Hoa.
Nếu hắn nhở không lầm thì Xuân Hoa là người gây tai nạn, và lẽ ra đang bị giam giữ mới đúng. Nhưng bây giờ cô ta đang đứng trước mặt mình.
Xuân Hoa dường như cũng phát hiện ra Phương Hạo Vân đang nhìn, vẻ mặt hồi hộp, trốn sau lưng Thu Nguyệt, trông có vẻ rất sợ hãi.
"Hừ, bây giờ biết sợ là đã muộn rồi..." Phương Hạo Vân chưa chắc là người chính nghĩa, nhưng mà hắn làm việc luôn chú trọng đến nguyên tắc, vụ án của Xuân Hoa vốn hắn muốn muốn xử lý đến cùng, nhưng bây giờ Xuân Hoa lại bình yên vô sự, hiển nhiên là một sự khiêu khích với hắn.
Chuyện này, hắn sẽ không bỏ qua như vậy.
"Phương thiếu gia... bọn em đã được đương sự tha thứ... cho nên mới tạm tha" Thu Nguyệt giải thích cho em gái một câu.
Long Hi Phượng lúc này mới nhớ đến chuyện của Xuân Hoa, cười xin lỗi với Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, yên tâm đi. Người bị thương đã xuất viện rồi, hơn nữa cũng được bồi thường một khoảng không nhỏ, cũng đã tỏ vẻ không truy cứu trách nhiệm của Xuân Hoa..."
"Hừ!"
Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng :" Chị Phượng, lúc trước chị đã nói gì với em... em có thể hiểu thế nào đây? Chị đang nói cho có với em à, đúng không?"
"Hạo Vân, không phải chứ, em đang nghiêm túc à..." Long Hi Phượng dường như không hiểu nổi, bà thật sự không rõ, không phải chỉ là một vụ tai nạn bình thường sao? Tại sao hắn lại chú ý như vậy? Huống hồ cũng không chết người, Nam Cung thế gia cũng đã bồi thường rất nhiều rồi, tại sao hắn lại còn làm căng lên?
"Chị Phượng, em hy vọng chị hết lòng tuân thủ lời hứa trước đây của chị..." Giọng nói của Phương Hạo Vân rất nhẹ nhàng, nhưng mang theo sự phẫn nộ và kiên định vô cùng, làm cho Xuân Hoa và Thu Nguyệt biến sắc.
Nhất là Xuân Hoa, cô mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đến cuối cùng cũng không dám nói gì.
Lần nà khác với lần trước, bây giờ Xuân Hoa và Thu Nghiệp đã biết rõ Phương Hạo Vân là dạng người thế nào. Chỉ một cái nhấc tay đã hủy diệt cả Long gia, người như vậy đối với hai cô mà nói, chính là ác ma không thể nghi ngờ gì.
Ác ma như vậy, không phải là người mà hai cô có thể trêu chọc.
"Phương thiếu gia... anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, nếu đương sự đã không truy cứu, thì anh tha cho Xuân Hoa một lần đi" Thu Nguyệt thỉnh cầu.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng : "Các người nghĩ đồng tiền là vạn năng à... các người sai rồi. Sinh mạng của con người là vô giá... Nếu tôi nói tôi dùng mười triệu mua cái đầu của cô, cô có đồng ý không? Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Đừng tưởng rằng các người có dùng một tay che trời..."
Thu Nguyệt hỏi : "Phương thiếu gia, xã hội bây giờ là như vậy... chuyện giống như Xuân Hoa nhiều không đếm kể, mà phần lớn người bị hại căn bản đều không có chổ lợi nào cả, em cảm thấy rằng bọn em đã làm quá nhiều rồi..."
"Cái miệng của cô dẻo lắm..." Phương Hạo Vân cười : "Tôi thừa nhận cô nói có đạo lý, có điều, cái này cũng chỉ là ngụy biện... Người khác tôi không xen vào, nhưng để tôi chứng kiến thì đương nhiên sẽ quản. Xuân Hoa, ngày đó cô vượt tốc độ là cố ý đúng không? Trong lòng cô, căn bản là không coi mạng người ra gì... Nói không khách khí thì chính là hành động của cô đã nguy hại đến an toàn công cộng, phán tội chết cũng có thừa..."
Long Hi Phượng thấy Phương Hạo Vân không giống nói giỡn, lập tức cười nói : "Không ngờ rằng em trai của chị lại là đại hiệp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ nha..."
Đại hiệp thì không dám nhận... có điều em khuyên chị một câu, làm người thì đừng vượt quá nhiều giới hạn..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
"Xuân Hoa, con biết nên làm thế nào rồi chứ?" Long Hi Phượng quay đầu lại lạnh giọng nói.
"Phu nhân... con... con không muốn ngồi tù..." Xuân Hoa liền quỳ xuống đất, cầu xin : "Phu nhân... bà cứu Xuân Hoa đi... con thật sự không muốn ngồi tù, con cầu xin bà"
"Câm miệng!"
Long Hi Phượng quát lớn : "Chuyện do con làm, tự con gánh vác trách nhiệm... bây giờ trở về nước đi... nếu không, con tự biết hậu quả..."
Long Hi Phượng phát hiện ra, mình vốn nên quản chuyện này.
Vì một Xuân Hoa mà đắc tội Phương Hạo Vân thì đúng là không có lời.
"Phương thiếu gia... cầu xin anh, tha cho em đi... tha cho em đi, em biết sai rồi" Thấy Long Hi Phượng không thể thay đổi, Xuân Hoa vội vàng cầu xin Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân trước giờ luôn là loại người thương hoa tiếc ngọc, chỉ là đối với người như Xuân Hoa thì hắn lại không có chút cảm giác. Hắn lạnh lùng nói : "Đi đi, đi làm chuyện của mình đi... tôi làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô. Nếu saichuyện này còn không thể khiến cô thay đổi, thì sau này cô vẫn có thể phạm sai lầm tiếp... Đừng tưởng rằng có Nam Cung thế gia làm chổ dựa, cô có thể coi trời bằng vung, đây là chuyện không có sự thật..."
"Xuân Hoa, đừng nói nữa, Phương thiếu gia nói rất đúng, em nên chịu chút dạy dỗ đi..." Xét tương đối mà nói, Thu Nguyệt thông minh hơn một chút, thấy chuyện này không thể thay đổi nữa, vội vàng nói theo ý của Phương Hạo Vân.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Xuân Hoa liền lạy một cái Long Hi Phượng một cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Lúc quay đầu lại, cô hung hăng trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái.
Hiển nhiên, trong lòng cô vẫn hận Phương Hạo Vân.
Long Hi Phượng nhìn Phương Hạo Vân, âm thầm suy nghĩ, người này rốt cục là người nào, càng tiếp xúc nhiều lần, bà càng phát hiện ra mình không nhìn thấu người thanh niên này.
" Ngũ Gia đến..." Ngay trong lúc Long Hi Phượng trầm tư, chung quanh đã có người hô lên một tiếng, vội vàng ngẩng đầu lên, thấy ngoài cửa liền ồn ào.
Ngay sau đó, một ông già hơn năm mươi tuổi miệng ngậm xì gà mặc quân trang nước Z đi đến dưới sự vây quanh của đám người. Người này tuy rằng đã hơn năm mươi, nhưng mà trong đôi mắt rất có thần, giống như mắt ưng vậy. Trên mặt ông ta có nhiều nếp nhăn, dấu vết của sự tàn phá từ năm tháng.
Mà bên cạnh ông ta có vài người vạm vỡ, một đám người đằng đằng sát khí, vừa thấy là biết không phải là vệ sĩ bình thường.
"Ông ta chính là Ngũ Gia?" Phương Hạo Vân nhìn nhìn vài lần, nhỏ giọng hỏi.
"Ừ!'
Long Hi Phượng mỗi năm gặp mặt Ngũ Gia một lần, trong khoảng thời gian trước cũng có liên hệ một chút, coi như cũng là một người bạn quen thuộc.
"Đợi lát nữa chị dẫn em đến giới thiệu..." Nói xong, Long Hi Phượng nắm lấy tay của Phương Hạo Vân, nói : "Hôm nay là buổi tiệc long trọng, chị hy vọng em có thể làm bạn nhảy của chị... Bây giờ chúng ta đến chào Ngũ Gia một tiếng đi..."
"Haha, là Tiểu Phượng Hoàng à... đã lâu không gặp rồi. Tiểu Phượng Hoàng càng lúc càng xinh đẹp hơn..." Ngũ Gia năm nay đã gần sáu chục rồi, đủ tuổi làm bố của Long Hi Phượng rồi.
" Ngũ Gia, ông vẫn khỏe mạnh như trước... Ngũ Gia, con giới thiệu một người bạn với ông..." Nói xong, Long Hi Phượng dẫn Phương Hạo Vân đến, nói : "Vị này chính là Phương thiếu gia Hoa Hải con đã nhắc với ông, Phương Hạo Vân. Bây giờ là em trai kết nghĩa của con..."
"Ừ, không tồi... không tồi..." Ngũ Gia nghe Long Hi Phượng giới thiệu xong, vội vàng đánh giá Phương Hạo Vân vài lần, ánh mắt sáng, phong lưu phóng khoáng, cả người không ngừng toát lên khí chất mạnh mẽ, sắc mặt cương nghị, tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng quả thật là một nhân tài.
"Haha, Trường Giang sóng sau xô sóng trước... anh hùng xuất thiếu niên... Hạo Vân, vừa nhìn cậu, tôi liền biết mình đã già rồi, đã thật sự già rồi..." Ngũ Gia cười nói : "Long gia thua trong tay cậu, quả không oan..."
" Ngũ Gia nói quá lời, so với ông, Hạo Vân vẫn kém lắm..." Phương Hạo Vân khiêm tốn nói.
"Không, không... Hạo Vân, con có thể không biết con người của ông, ông chưa bao giờ dễ dàng khen người khác... Tuy rằng ông và con lần đầu tiên gặp mặt, nhưng con đã tạo cảm giác tốt cho ông, rất mạnh mẽ. So với thời ông còn trẻ, con thật sự là mạnh hơn rất nhiều. Tuổi trẻ như vậy rất tốt... Đi, chúng ta đi nói chuyện thôi..." Nói xong, Ngũ Gia dẫn đầu mở đường.
Người ở đây liền rối loạn, bọn họ tuyệt đối không ngờ, Ngũ Gia lại coi trọng một người thanh niên trẻ tuổi này. Phải biết rằng, ở chổ này có rất nhiều lão đại của phố D, mà bọn họ còn chưa có cơ hội nói chuyện với Ngũ Gia.
Rất nhanh, dưới ánh mắt hâm mộ và khó hiểu của mọi người, Phương Hạo Vân đi theo Ngũ Gia vào một căn phòng xa hoa.
Sau khi hai bên ngồi xuống, con mắt của Ngũ Gia đảo nhanh, nhìn Long Hi Phượng, nói giống như giỡn : "Hèn chi Tiểu Phượng Hoàng nhà chúng ta không ngừng khen ngợi đứa nhỏ Hạo Vân qua điện thoại, đây đúng là một nhân tài hiếm có... Tiểu Phượng Hoàng, nói với Ngũ Gia đi, có phải con đã động lòng rồi không, muốn Ngũ Gia làm mối cho con?"
Phương Hạo Vân buồn bực, lão già này vừa nhìn thấy uy vũ, nhưng tại sao nói chuyện không chút uy phong gì hết vậy, thậm chí là còn nhiều chuyện nữa... Đúng là như câu nói đó, nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Ngũ Gia nói như vậy, làm cho Long Hi Phượng xem thường : "Ngũ Gia, ông nói bậy gì vậy, người ta và Hạo Vân là chị em kết nghĩa... Hơn nữa, Hạo Vân đã có vợ rồi, và không chỉ có một. Được rồi, không nói chuyện này nữa, Ngũ Gia, Long Chiến và Long Thần tại sao không đến?"
Ngũ Gia thản nhiên cười, nhìn Phương Hạo Vân, nhin Long Hi Phượng, nói : "Đúng vậy, bọn họ không đến.. Bình thường nếu ông mời, bọn họ sẽ đến, nhưng bây giờ bọn họ không xuất hiện, vậy đã nói lên một vấn đề, trong hội trường hôm nay, có một người còn đáng sợ hơn ông đối với bọn họ..."