" Ngũ Gia quá khen... có lẽ còn có nguyên nhân nào không?" Dù sao cũng đang ở địa bàn của người ta, Phương Hạo Vân cũng không dám làm quá.
"Như vậy đi, chuyện này để ông phái người đi thăm dò... Chỉ cần anh em họ Long vẫn còn ở phố D, trong vòng ba ngày, ông cam đoan có thể tìm được chổ của bọn họ" Ngũ Gia cười tự tin : "Toàn bộ phố D đều nằm trong sự khống chế của ông, ông không tin không ai có thể trốn được..."
"Phượng nhi liền nhờ Ngũ Gia... Sau này nếu Ngũ Gia đến Trung Quốc, Phượng nhi nhất định sẽ đón tiếp tận tình..." Long Hi Phượng nói.
"Tiểu Phượng Hoàng, Hạo Vân... Phố D đúng là của Ngũ Gia, cho nên có một số việc ông phải dặn dò... Ông không hy vọng có nhiều chuyện đổ máu xả ra, nhất là với người vô tội" Nói đến đây, trong đôi mắt của Ngũ Gia hiện lên một tia lạnh lùng, nhìn Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, Bách Hợp và thuộc hạ của cô ta là do con ra tay? Con muốn ép Long Thần ra, ông không phản đối. Nhưng con không biết con làm vậy là lạm sát sao? Ít nhất là đối với những người khách vô tội ở chổ đó... người trẻ tuổi thật đúng là thích cuồng sát..."
Lão già này đang dùng phép tiên lễ hậu binh đây.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền nói : "Ngũ Gia, ông đang trách con? Con thừa nhận, chuyện ngày đó quả thật là do con làm, nhưng con có một nguyên tắc, không giết những người không đáng chết"
"Vậy ý của con là, bọn họ đều là người đáng chết?" Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, sắc mặt của Ngũ Gia rõ ràng là không vui.
"Theo một ý nghĩa nào đó, có thể hiểu như vậy..." Phương Hạo Vân nghiêm túc đáp.
Long Hi Phượng sợ hai người xảy ra xungg đột, vội vàng cười hòa giải : "Haha, Ngũ Gia, Hạo Vân, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta có nên ra ngoài không?"
"Haha!"
Ngũ Gia cười to vài tiếng, nói : "Đi thôi, Tiểu Phượng Hoàng. Hôm nay con phải nhảy với ông vài khúc, Sau đó chúng ta cùng uống rượu, không say không về... ông cũng không tin bây giờ ông vẫn không uống lại con..."
Nói xong, Ngũ Gia liền mời Long Hi Phượng ra ngoài, trong đôi mắt lộ vẻ thưởng thức, Phương Hạo Vân ca3mt hấy rằng giữa hai người này có gian tình với nhau, chỉ là chưa thể khẳng định thôi.
Trên đường đi, mọi người nhìn thấy Ngũ Gia dắt tay Long Hi Phượng đi ra, lập tức hô hào lên, và bầu không khí liền trở nên náo nhiệt. Phương Hạo Vân nhìn sơ qua một chút, ở đây có ít nhất một trăm bảo vệ mang súng trong người, hơn nữa theo tư thế của bọn họ liền biết, đây không phải là bảo vệ bình thường.
Hoàng đế ngầm phố D đúng là danh bất hư truyền.
Kế tiếp, Ngũ Gia dường như đã quên Phương Hạo Vân, chỉ lo cùng Long Hi Phượng nói chuyện mà thôi.
Mà Phương Hạo Vân cũng không để ý đến chuyện này, hắn cũng không có ấn tượng tốt gì về Ngũ Gia cả, lão già này vừa nhìn là biết lão hồ ly rồi.
Nguồn truyện: Truyện FULLLong Hi Phượng vài lần đưa mắt tạ tội nhìn Phương Hạo Vân, chỉ là đối với cái này, Phương Hạo Vân chỉ cười trừ.
Sau một hồi nói chuyện, dưới sự vây quanh của mọi người, Ngũ Gia bước lên đài phát biểu vài câu, nói vài lời khách sáo ví dụ như là hợp tác hòa bình này nọ.
Có điều hiện trường phản ứng rất mạnh, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó, vũ hội bắt đầu, Ngũ Gia mời Long Hi Phượng khiêu vũ trước mặt mọi người, và mọi người liền vỗ tay ào ào, Long Hi Phượng cũng vui vẻ đồng ý. Khi tiếng nhạc vang lên, hai người bước ra sàn, và được mọi người ủng hộ nhiệt liệt.
Không thể không nói, tuy rằng Ngũ Gia đã già, nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Ít nhất là bước nhảy của ông vẫn rất đẹp. Nhìn là biết khi còn trẻ đã đạp hư không biết bao nhiêu con gái nhà người ta rồi. Chỉ là bây giờ, dù ông ta muốn vậy, phỏng chừng cũng không có khả năng, dù sao thì đã gần sáu mươi rồi, cơ thể cũng co vài thứ bắt đầu thoái hóa rồi.
Đương nhiên, nếu như mỗi ngày ông ta hổ liên, uống dương tinh thì không cần phải nói tiếp.
Đối với Ngũ Gia, không biết vì sao, Phương Hạo Vân luôn có một cảm giác không an toàn. Nhất là khi nhìn vào con mắt của ông ta, hắn nhìn ra có gì đó không ổn.
Về phần cái gì không ổn, thì hắn không thể nói rõ được.
Nói tóm lại, nó là một cảm giác rất kỳ quái.
"Ghen à?"
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang trầm tư, Hà Thanh mặc một bộ đầm màu tím đi đến, vẻ mặt trông có vẻ như đang chế nhạo.
"Sao cô lại đến đây... không tồi nha, bộ đồ hôm nay thật sự xứng với khí chất của cô..." Lời này của Phương Hạo Vân là thành thật, bởi vì cách ăn mặc của Hà Thanh hôm nay rất đẹp, khí chất cao nhã, giống như là một phu nhân vậy, nhất là cái vòng cổ kim cương kia, quả thật là tăng thêm vài phần tôn quý.
"Có thể mời cậu nhảy một điệu không?" Hà Thanh mỉm cười, chủ động mời.
Phương Hạo Vân mỉm cười, đi qua ôm lấy eo của của, lập tức mang cô vào trong sàn nhảy. Dưới điệu nhạc nhẹ nhàng, bọn họ bắt đầu nhảy, và phối hợp vô cùng ăn ý.
Mặc dù hai người lần đầu tiên nhảy với nhau,nhưng bởi vì cả hai đều là người luyện võ, so với bình thường thì bộ pháp của bọn họ tuyệt đối chiếm ưu thế hơn.
Cho nên, bước nhảy của bọn họ cũng đẹp hơn người khác rất nhiều.
"Phương thiếu gia, cậu vẫn chưa trả lời tôi... có phải cậu đang ghen không? Đúng rồi,thuận tiện nói cho cậu biết, theo tư liệu chúng tôi nhận được thì Ngũ Gia từng theo đuổi Long Hi Phượng, đại khái là khoảng một năm trước. Có điều chi tiết cụ thể thì không ai biết, kết quả cuối cùng cũng không ai biết..."
"Vì sao lại nói cho tôi biết?" Phương Hạo Vân cố ý đưa tay xuống dưới một chút, nhẹ chạm vào mông của Hà Thanh.
Hà Thanh khẽ nhíu mày, khẽ quát : "Phương thiếu gia, chúng ta đang nói chuyện quan trọng, cậu có thể nghiêm chỉnh một chút, đừng như vậy được không?"
"Cô nghĩ tôi muốn như vậy à, chỉ tại... đồ của cô trơn quá..." Phương Hạo Vân rút tay lại, nhưng vẫn không quên đổ trách nhiệm lên người Hà Thanh.
Hà Thanh không còn biết nói gì hơn, bởi vì cô đã thấy được sự vô sỉ của Phương Hạo Vân quá nhiều lần rồi.
Không dư hơi cãi nhau với Phương Hạo Vân, Hà Thanh dặn dò : "Đừng thân cận với Long Hi Phượng quá, để tránh Ngũ Gia ghen.. làm việc tại phố D, tốt nhất là đừng chọc giận Ngũ Gia, nếu không chuyện này sẽ trở nên khó giải quyết"
"Ý của cô là, Ngũ Gia thích Long Hi Phượng, và ông ta coi tôi là tình địch?" Phương Hạo Vân buồn bực, đúng là người già nhưng tâm không già. Đã như vậy rồi mà còn muốn ôm mỹ nhân về, sao ông ta không nghĩ đến thân phận của Long Hi Phượng là gì, Nam Cung thế gia đó, đâu phải là gia tộc bình thường.
Vứt bỏ sự hạn chế về khu vực ra, chút thế lực của Ngũ Gia chẳng thể nào so sánh với Nam Cung thế gia được.
Bây giờ dựa vào Ngũ Gia, cũng bởi vì ông ta là trùm khu này thôi.
"Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga... buồn cười, đúng là buồn cười..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Cô không biết ông ta đang si tâm vọng tưởng sao?"
"Nhưng mà, chính ông ta lại không cảm thấy như vậy..." Hà Thanh cảnh báo : "Cẩn thận đừng để Long Hi Phượng đùa giỡn, coi chừng bà ta lợi dụng Ngũ Gia để đối phó cậu. Người đàn bà này là con rắn độc, đừng thấy bà ta thân thiết với cậu, chỉ cần bà ta muốn lấy mạng cậu, chuyện gì cũng có thể làm được cả..."
"Lời nói của cô, tôi có thể hiểu thế nào đây?"
Phương Hạo Vân cười : "Độc nhất là lòng dạ đàn bà..."
Hà Thanh cười lạnh : "Tùy cậu.. có điều tôi không phải loại người này... buông tay... tay của cậu không thể nghiêm túc một chút sao?" Đang nói chuyện thì bàn tay của Phương Hạo Vân lại nhéo mông cô một cái, đúng là khó lòng đề phòng thật.
Phương Hạo Vân cười làm lành : "Xin lỗi... hiểu lầm... hiểu lầm... tuyệt đối là hiểu lầm..."
"Phương thiếu gia, cậu nghiêm chỉnh một chút đi, chúng ta nhân cơ hội này nói chuyện một chút, khi Long Hi Phượng đến da9y6, tôi phải đi..." Hà Thanh nhỏ giọng hỏi : "Chúng tôi hoài nghi Ngũ Gia và Long Chiến là cùng một người..."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền hít sâu một hơi : "Tin tức này nắm chắc mấy phần?"
"Bảy phần!"
Hà Thanh nghiêm túc nói : "Tuy rằng bây giờ vẫn chưa xác định được, nhưng chúng tôi đã tìm được một số dấu vết, cho nên, cậu làm quen với Ngũ Gia và Long Hi Phượng, nhất định phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để lộ ra sơ hở. Ý của ông chủ lớn là không cần phải cắt đứt quan hệ với Long Hi Phượng nếu không cần thiết, cậu tự nghĩ biện pháp đi"
"Không cần!"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút, ôm Hà Thanh xoay một vòng, trầm giọng nói : "Nếu Ngũ Gia thật sự là người của Long Chiến, vậy thì dễ rồi, ông ta nhất định sẽ biết chổ của Long Chiến"
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng nếu làm như vậy, cậu sẽ gặp nguy hiểm" Hà Thanh phân tích.
"Haha!"
Phương Hạo Vân đột nhiên hôn lên trán Hà Thanh : "Cô không phải đang lo cho tôi chứ.. yên tâm đi, với năng lực của tôi, bọn họ không làm gì được đâu..."
Hà Thanh bị hôn lén, mặt đỏ ửng lên, cau mày lại, tức giận nói : "Sao con người của cậu không chút nghiêm chỉnh gì hết vậy... đã lúc nào rồi mà cậu còn giỡn được?"
"Không có biện pháp, việc này không thể trách tôi, ai kêu cô xinh đẹp như thế..." Phương Hạo Vân cười : "Được rồi, thượng tá Hà Thanh, đừng có đưa cái mặt sắc ra như vậy hoài, lúc thích hợp nên cười một chút đi, tục ngữ nói rất đúng, cười một cái làm trẻ lại mười năm... cô vui vẻ cũng là một ngày, đau khổ cũng là một ngày... vậy vì sao không làm cho mình vui vẻ một chút?"
Nói đến đây, Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : "Cô yên tâm, Ngũ Gia không làm gì được tôi, tôi tuyệt đối tin tưởng... Đương nhiên, nếu cô thật sự lo cho tôi, thì hôn môi tôi một cái đi, coi như là cho tôi thêm sức mạnh"
Hà Thanh nghe thấy thế, lập tức xấu hổ, nhắm mắt đánh liều hôn lên môi của Phương Hạo Vân một cái, nói :"Bây giờ được rồi chứ... có điều cậu phải hứa với tôi, chỉ được thành công, không được thất bại. Cái này liên quan đến công trạng của tôi... liên quan đến việc sau này tôi có thể thăng chức hay không..."
Nói đến đây, Hà Thanh biến sắc, nhỏ giọng nói : "Long Hi Phượng và Ngũ Gia nhảy xong rồi, tôi phỏng chừng bà ta sẽ đến tìm cậu, cậu cẩn thận một chút..."
"Đúng là luyến tiếc ..." Lúc Hà Thanh gần đi, Phương Hạo Vân cố ý đưa tay nhéo nhẹ một cái lên mông của cô, nhỏ giọng nói : "Lần sau mặc quần lót không có ngấn đi..."
"Đi chết đi..."
Hà Thanh hầu như là không còn gì để nói, tên ác ma này thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Từ sau khi tiếp xúc với Phương Hạo Vân đến giờ, Hà Thanh phát hiện ra mình càng lúc càng không hiểu Phương Hạo Vân, cô thật sự không biết nên hình dung người thanh niên này thế nào.
Có đôi khi, hắn bạo lực, khát máu, giống như ác ma vậy, nhưng cũng có khi, hắn rất đáng yêu, dễ thương... và đôi khi, hắn giống như một kẻ đáng khinh...
Tóm lại, Hà Thanh nhìn thấy được nhiều tính cách trên người hắn.
"Có lẽ hắn là một người bệnh tâm thần phân liệt... đứa nhỏ đáng thương..." Hà Thanh rất sợ Long Hi Phượng hoài nghi, cho nên nhanh chóng lẩn vào đám người.
Mà Phương Hạo Vân cũng tự hỏi về câu nói trước đó của Hà Thanh, theo tình huống bây giờ, Long Hi Phượng và Ngũ Gia cũng không thể tin được, mình quả thật cần phải cẩn thận, dù sao thì đây cũng là địa bàn của Ngũ Gia.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân không phải là loại người sợ phiền phức, hơn nữa thuộc hạ của hắn cũng đã bí mật đến phố D rồi, đang chờ thời cơ hành động, bây giờ đang ẩn núp trong chổ tối.
Người ở ngoài sáng chỉ có một mình hắn, với năng lực của hắn đã đủ ứng phó với bất kỳ biến cố nào.
Phương Hạo Vân quyết định tối nay nhanh chóng định ngày hẹn với Bạch Quý, xem bọn họ chuẩn bị thế nào rồi, mặc kệ là nói thế nào, nếu đã đến rồi, thì cũng nên lật tung phố D lên một lần đi.
"Hạo Vân, chúng ta nhảy một điệu chứ?" Ngay trong lúc Phương Hạo Vân suy tư, Long Hi Phượng đã đến, nhỏ giọng hỏi :" Em có tâm sự?"
"Không có..." Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Long Hi Phượng, Phương Hạo Vân cố ý nói : "Chị Phượng... em đang ghen đấy, chị và ông già kia nhảy với nhau, ném em ở đây một mình, trong lòng em khó chịu quá..."
"Thật không?" Long Hi Phượng cười cười : "Thế sao hồi nãy chị nghe người ta nói em và một vị phu nhân nào đó nhảy rất vui vẻ mà..."
Phương Hạo Vân âm thầm kinh hãi về thủ đoạn của Long Hi Phượng, phỏng chừng trong hội trường cũng có không ít tai mắt của bà ta. Có điều không sao cả, người biết Hà Thanh không nhiều, biết thân phận của cô càng không có mấy người, biết thì biết, cũng không quan trọng.
"Haha, gái lầu xanh thôi... Chị Phượng, đi thôi, chúng ta nhảy một điệu..." Phương Hạo Vân xoay người lại mời, Long Hi Phượng vui vẻ đồng ý, hai người ôm nhau ra sàn nhảy.