"Em đó..."
Vương Hà hoàn toàn không biết nói gì, đám phụ nữ bên cạnh Phương Hạo Vân dường như bị tẩy não hết rồi hay sao ấy, cả đám đều chung tình với hắn, chẳng biết cái tên lưu manh ấy rốt cục có bao nhiêu chổ tốt nữa.
"Chị Hà, có gì vậy?" Đinh Tuyết Nhu thấy Vương Hà trầm tư, vội vàng hỏi : "Chị có tâm sự à? Có thể nói cho em nghe được không?"
"Không có gì!"
Vẻ mặt của Vương Hà hơi bối rối, vội vàng chuyển đề tài : "Nhu Nhu, có chuyện em có thể không biết.... Phương Hạo Vân chưa chắc sẽ cho em ở lại Hoa Hải..."
"Chị có ý gì?" Đinh Tuyết Nhu khó hiểu hỏi.
"Trong lúc vô tình chị nghe được vài tin. Phương Hạo Vân có khả năng sẽ đưa em đến Anh để quản lý tập đoàn Siêu Uy" Vương Hà nói : "Em có nghĩ đến không, sau này em làm sao mà đối mặt với người nhà của em?"
"Hừ!'
Đinh Tuyết Nhu nhướng mày : "Cái gì mà người nhà, chị cũng biết, em đã rời khỏi Đinh gia rồi... Hạo Vân nói đúng, Đinh gia không thể nào cứu được rồi, căn bản là bác sĩ đã bó tay, có cục diện n ày, cũng là do bọn họ gây ra..."
Nói đến đây, Đinh Tuyết Nhu cắn răng nói : "Tình huống của em và Hạo Vân bây giờ, đều là do người nhà họ Đinh ban cho, lúc này em tuyệt đối sẽ không mềm lòng với bọn họ..."
"Nhu Nhu, em thay đồi rồi!" Vương Hà nói.
"Chị Hà, con người luôn thay đổi mà...." Đinh Tuyết Nhu hạnh phúc nói : "Từ khi trở lại với hạo Vân, em đã cảm thấy mình thay đổi thành một người mới, em cảm thấy con người em tràn đầy sức sống, em cảm thấy mình giống như là có được cuộc sống mới vậy... Nói túm lại, tất cả đều tốt đẹp...."
"Chị Hà, thật ra Hạo Vân cũng không tồi, hắn là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong mắt em, là đàn ông xuất sắc nhất..." Đinh Tuyết Nhu tự hào nói.
Nghe Đinh Tuyết Nhu nói vậy, Vương Hà không khỏi trầm tư.
Cẩn thận nghĩ lại, Phương Hạo Vân quả thật là không tồi.
Trên người của hắn, quả thật có rất nhiều ưu điểm.
Mà những điểm này lại đúng là cái hấp dẫn đàn bà.
Đừng tưởng ngoài mặt Vương Hà hung hăng, dường như căm thù Phương Hạo Vân đến tận sương tủy, nhưng mỗi khi đến đêm, trong đầu cô lại tự động nhớ đến Phương Hạo Vân, nhớ đến lần điên cuồng đó.
Có mấy lần khi tự an ủi, Vương Hà đã gào lên tên của Phương Hạo Vân.
"Chị Hà, chị khẳng định là có tâm sự..." Đinh Tuyết Nhu lại thấy Vương Hà thất thần, vội vàng hỏi : "Chị Hà, chị có còn coi em là chị em không? Có tâm sự thì nói ra đi, em sẽ giúp chị...."
Vương Hà hồi phục tinh thần, mặt đỏ lên, vội nói : "Chị không sao, chị thật sự không có việc gì... Nhu Nhu, em cứ làm việc đi, chị đột nhiên nhớ ra, chị có hẹn với một phóng viên... Lát nữa chị nói chuyện với em sau..."
Nói xong, không chờ Đinh Tuyết Nhu nói cái gì nữa, cô đã vội vàng xoay người đi.
"Chị Hà thật kỳ quái!" Đinh Tuyết Nhu bỏ lại một câu, rồi tiếp tục cúi đầu sáng tác.
Gần đây Đinh Tuyết Nhu đang cho ra một ca khúc nói về tình yêu, hàm nghĩa trong đó không cần phải nói, hoàn toàn là những kỷ niệm tình yêu của cô và Hạo Vân.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLSáng tác cho mình, sáng tác cho tình yêu của bản thân, cho dù là mệt mỏi, thì trong lòng Đinh Tuyết Nhu vẫn vui vẻ.
.................................................. ...............
Nguyệt Nha Nhi giống như một cô vợ hiền vậy, thu xếp cho Phương Hạo Vân một bàn cơm thật ngon. Lúc này cô cũng không còn làm khán giả nữa, mà cùng ngồi ăn với Phương Hạo Vân.
Thậm chí là cô còn làm nũng, bắt Phương Hạo Vân đút cho cô ăn...
Bàn cơm ở đại sảnh thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười khanh khách.
"Hạo Vân, em ăn chậm thôi... Mỗi lần ăn cơm em giống như là quỷ chết đói vậy... Như vậy đi, khi nào em ở Thiên Phạt thành, thì cứ đến chổ chị ăn cơm, chị cam đoan là sẽ đủ ăn..." Nhìn thấy Phương Hạo Vân ăn những món do mình làm, trên mặt của Nguyệt Nha Nhi liền vui như hoa nở.
Phương Hạo Vân gật đầu nói : "Được, được..."
Nguyệt Nha Nhi nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói : "Đáng tiếc là chị không thể rời khỏi Thiên Phạt thành theo em, nế không thì mỗi ngày chị sẽ nấu cơm cho em ăn"
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền khó hiểu : "Vì sao?"
"Bởi vì... bởi vì đàn bà Bạch gia chỉ có một người có thể đi ra ngoài..." Nguyệt Nha Nhi thở dài nói : "Vì cam đoan rằng Bạch gia có thể khống chế tuyệt đối Thiên Phạt thành, cho nên phải có người của Bạch gia ở lại..."
"Không saoo cả, chờ em giết sạch bốn thành chủ rồi thì sẽ không cần lo lắng như vậy" Phương Hạo Vân an ủi.
Nguyệt Nha Nhi lại liếc Phương Hạo Vân một cái :"Giết sạch bốn thành chủ, vậy chẳng phải tính luôn cả chị sao..."
"Hắc hắc, thiếu chút nữa quên mất chị cũng là một trong bốn thành chủ..." Phương Hạo Vân cười ngượng ngùng.
"Chị gái xinh đẹp, rốt cục là đến khi nào thì mới được bốn thành chủ tán thành vậy?" Phương Hạo Vân lại hỏi.
"Cường giả vi tôn, tôn thờ kẻ mạnh!"
Nguyệt Nha Nhi giải thích : "Ở chổ này, nắm đấm của ai cứng, thì người đó chính là lão đại.... Chỉ cần em có thể đánh cho bốn thành chủ tâm phục khẩu phục, thì sẽ là người thắng... Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với em, lần trước em đánh lôi đài, đạt được cái danh hiệu Thiên Phạt thần võ sĩ rồi... Đương nhiên cái danh hiệu này đối với em mà nói không tính là gì cả...."
"Ừ, ngon thật!"
Cho đến khi quất sau miếng thịt cuối cùng, Phương Hạo Vân mới ngẩng đầu lên, lấy tay lau miệng, cười nói : "Chị gái xinh đẹp, tay nghề của chị cũng là gia truyền à. Giống như đúc so với tay nghề của dì Bạch..."
"Miệng của em thật ngọt..."
Nguyệt Nha Nhi liếc Phương Hạo Vân một cái, trong lòng cũng rất ngọt : "Ăn no uống say rồi thì chúng ta nói chuyện đi..." Ý của Nguyệt Nha Nhi vốn là vừa ăn vừa nói chuyện,nhưng mà ai ngờ Phương Hạo Vân cứ cắm đầu vào ăn là không dừ