Dưới cái mời chủ động của Nguyệt Nha Nhi, liền đi đến phòng của cô.
Sau khi vào cửa, Nguyệt Nha Nhi vội vàng đóng cửa phòng lại, cười với Phương Hạo Vân : "Em là người đàn ông đầu tiên vào trong phòng của chị..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, giống như là có được ám chỉ vậy, đi đến kéo cô vào lòng, nói : "Chị gái xinh đẹp, phòng của chị thật thơm..."
"Thật không?" Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, nhẹ nhàng dựa vào ngực của Phương Hạo Vân.
Bàn tay của Phương Hạo Vân bắt đầu chạy từ vai của cô xuống, vỗ vỗ sau lưng cô, ười nói : "Em chưa từng thấy phòng riêng nào thơm như vậy... chị gái xinh đẹp, em có thể ở đây cả đêm không?"
"Hì hì!"
Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Ý của em là, muốn làm chuyện xấu chứ gì?"
Phương Hạo Vân vội vàng nghiêm mặt nói : "Em lấy nhẩn phẩm của em ra bảo đảm, em tuyệt đối không làm chuyện xấu, cho dù chị có cởi hết quần áo trước mặt em, thì em cũng không làm chuyện gì đâu..."
"Thật sao?" Nguyệt Nha Nhi nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân nửa ngày, lại cười quyến rũ, chớp mắt một cái nói : "Em chờ chị một chút, chị đi thay đồ..."
Nói xong, không chờ Phương Hạo Vân nói thêm gì nữa, xoay người bước vào phòng thay đồ, nhưng mà lúc đi vào cô ta không có khép cửa lại.
Phương Hạo Vân thoáng do dự một chút, bước nhẹ đi theo. Hắn cảm thấy rằng Nguyệt Nha Nhi đang muốn ám chỉ gì đó....
Lén lút đưa mắt vào ngó, Phương Hạo Vân phát hiện ra Nguyệt Nha Nhi đang cởi đồ, váy trên người cô dần dần rơi xuống. Thân hình nóng bỏng của cô dần dần hiện ra, da thịt trắng noãn như ngọc, trong suốt trong sáng, tuy rằng còn chưa chạm vào, nhưng Phương Hạo Vân cam đoan rằng da thịt của Nguyệt Nha Nhi còn mịn hơn cả tơ lụa nữa.
( quay qua đi, quay qua đi...)
Bây giờ Nguyệt Nha Nhi đang đưa lưng về hướng Phương Hạo Vân, ở vị trí của hắn chỉ nhìn thấy được phần vai và tấm lưng mịn của cô thôi, những thứ quan trọng không thể thấy được.
Cái này phải nói là ước gì có đó, khi Phương Hạo Vân đang tự lẩm bẩm thì Nguyệt Nha Nhi thật sự quay người lại, triển lãm bộ ngực sung mãn của mình ra trước mắt Phương Hạo Vân.
Trong giây phút đó, Phương Hạo Vân hầu như muốn ngây dại ra, bộ ngực hoàn mỹ không nếp nhăn đã làm cho hắn không khỏi động tâm, nhất là hai nụ hoa đỏ sẫm kia, làm cho hắn có xúc động muốn "măm măm" một chút.
( xuống chút nữa, xuống chút nữa đi...)
Sau khi đã thưởng thức xong bộ ngực của cô, ánh mắt của Phương Hạo Vân bắt đầu nhìn xuống mông của cô, và cái mông vểnh cao ấy vẫn còn đang bị phủ bởi lớp váy, không thể nhìn thấy hoàn toàn được.
Kỳ tích lại xuất hiện, ước gì có đó... ( ơ cái gì thế này, em cũng ước nhiều lắm mà sao chẳng thấy... ta $#@$%#@ thằng này )
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang lẩm bẩm thì, cái váy trên mông của Nguyệt Nha Nhi rốt cục đã rơi xuống đất. Nếu không phải đã chuẩn bị tâm lý thì sợ rằng lúc này Phương Hạo Vân đã sợ hãi kêu lên không ngừng rồi.
Dáng người của Nguyệt Nha Nhi trong số những người đàn bà của Phương Hạo Vân không đứng hạng nhất, nhưng mà cái mông vểnh của cô ta lại là xuất sắc nhất. Mặc dù chỉ đứng ngó trộm thôi nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được sự do dãn mà cặp mông ấy ẩn chứa.
Không cần đoán, tâm nguyện tiếp theo của Phương Hạo Vân chính là sờ lên cái mông ấy một phen.
Ngay trong lúc cái mặt lợn của Phương Hạo Vân đang chảy nước miếng ròng ròng, thì trong con mắt của Nguyệt Nha Nhi cũng đã hiện lên tia gian xảo. Bởi vì biểu tình của Phương Hạo Vân đều nằm trong mắt cô cả.
Cảm thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân cứ nhìn chằm chằm vào cặp mông nóng bỏng của mình, Nguyệt Nha Nhi cười quyến rũ nói : " Có phải là em nhịn khó chịu rồi không?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, chột dạ muốn đánh bài chuồn giống lần trước.
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười, vẫn để lỏa thân như vậy, hào phóng đi từ bên trong ra, đem thân thể khêu gợi của mình hiện ra hoàn toàn trước mắt của Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân thấy cô hào phóng như vậy, trong lòng cũng không kiêng nể gì, ánh mắt nhìn quét liên tục lên người của cô.
Mặc kệ là cánh tay nõn nà hay là đùi thon gọn, hoặc là da thịt, thì toan thân trên dưới của cô đều tản ra sự hấp dẫn không thể nghi ngờ. Phương Hạo Vân nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần luôn.
Trong lòng hắn không ngừng tán thưởng vẻ kinh diễm* của Nguyệt Nha Nhi.
* = đẹp kinh hồn, đẹp kinh động, đẹp ...
"Tiểu tình nhân, lại đây, đến gần một chút..." Nguyệt Nha Nhi vẫy tay với Phương Hạo Vân, thản nhiên cười. Nụ cười ấy, có thể dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hai chân không tự chủ bước tới.
Khi còn cách Nguyệt Nha Nhi khoảng một mét, hắn mới dừng chân lại, bây giờ hắn có thể cảm nhận sự hấp dẫn phát ra từ cơ thể của cô một cách rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm."Thân thể chị có đẹp không?" Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng xoay một vòng, rồi bước đến gần hắn, hai mắt nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân : "Muốn sờ không?"
"Muốn!"
Đối mặt với vưu vật hấp dẫn như vậy, nếu ai mà không muốn thì chính là Đông Phương Bất Bại.
Không chút do dự, bàn tay to của Phương Hạo Vân đã đặt lên vai của cô, lúc này, tay của hắn từ từ lướt xuống dưới.
Sự xinh đẹp và thánh khiết của Nguyệt Nha Nhi khiến cho Phương Hạo Vân không dễ dàng khinh nhờn.
Nguyệt Nha Nhi dường như cố ý hấp dẫn Phương Hạo Vân, cô đột nhiên vươn tay đặt lên cổ của mình, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống, dừng lại trên hai ngực cao ngất của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hấp dẫn như vậy, quyến rũ như vậy, cho dù Phương Hạo Vân là thánh nhân phỏng chừng cũng không chịu nổi.
"Tiểu tình nhân, thích không?" Môi của Nguyệt Nha Nhi hơi khép hờ lại, trong hơi thở phát ra những tiếng thở dốc, đôi mắt trở nên long lanh hơn.
Phương Hạo Vân ngây người, rồi lập tức vui vẻ, bàn tay to chạy dọc từ trên lưng xuống, đi đến mông của cô, bắt đầu xoa nhẹ nó.