Giây phút đó, hắn cảm thấy tay của mình đặt lên tơ lụa vậy, cảm giác ở tay là mịn màn, là co giãn.
Con mắt của Nguyệt Nha Nhi nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, trên mặt hiện lên xuân tình như nước, ôn nhu nói : "Nhẹ một chút, chị thích cảm giác điện giật này..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, liền vận khí xuống tay, bắt đầu dùng kỹ xảo để kích thích phần mông của cô.
Nguyệt Nha Nhi vừa hưởng thụ sự vuốt ve của hắn, vừa dùng tay tự vuốt bản thân, cả hai sự kích thích làm cho hô hấp của cô không khỏi trở nên dồn dập hơn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vnTrong lòng Phương Hạo Vân thì căng thẳng, dưới bụng truyền lên một cơn lửa nóng.
Nguyệt Nha Nhi liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, lập tức cười rộ lên, nói : "Tiểu tình nhân, hôm nay chỉ cho em sờ, không được làm..."
"à..."
Phương Hạo Vân đáp lời, lập tức đưa tay đến khu rừng hoa của cô, nhẹ nhàng khều vài cái.
Thân thể của Nguyệt Nha Nhi lập tức run lên, liếc nhìn mị hoặc nói : "Đáng ghét, hông được sờ chổ đó của người ta ... hôm nay chỉ đến đây thôi..."
Nói xong, Nguyệt Nha Nhi xoay người lại lấy đồ trong tủ mặc vào.
Còn Phương Hạo Vân thì hồi phục tinh thần lại, và cảm thấy khá đáng tiếc.
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói : "Trước khi em vượt qua kỳ khảo sát của chị dành cho em, quan hệ của chúng ta chỉ đến chổ này thôi..."
"Không phải chị nói là đã chuyển qua chính thức rồi sao?" Phương Hạo Vân cười nói : "Không phải chị thích con gái chưa? Bữa đó em tận mắt nhìn thấy chị và Hương Hương..."
"Đừng nhắc đến con tiện nhân đó nữa..." Nguyệt Nha Nhi nổi giận nói : "Nếu để chị nhìn thấy con tiện nhân đó, chị nhất định sẽ giết ả..."
Nói đến đây, trong đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi hiện lên một sự giận dữ : "Chị giết ả ta, em không đau lòng chứ?"
"Đương nhiên là không?"
Giữa Hương Hương và Nguyệt Nha Nhi, Phương Hạo Vân đương nhiên là chọn bỏ Hương Hương rồi. Trên đời này ai lại vì một cây *** chó mà bỏ cả một bó hoa hồng?
"Chị gái xinh đẹp, nhắc đến Hương Hương, có chuyện em phải nói với chị..." Phương Hạo Vân đột nhiên nghiêm mặt nói : "Căn cứ theo cảm giác của em, em cảm thấy rằng lai lịch của Hương Hương rất có vấn đề. Cô ta rất có thể đến từ Thiên Đạo, hoặc là gia tộc Morgan..."
"Thật sao?"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, mị thái trên mặt Nguyệt Nha Nhi cũng biến mất :" Nếu thật là vậy thì Thiên Phạt thành đã gặp phiền toái lớn... gia tộc Morgan từ thời xa xưa đã luôn có ý muốn tìm kiếm căn cứ của chúng ta... Ý đồ phá hoại từ bên trong. Nếu Hương Hương là người của gia tộc Morgan, như vậy thì căn cứ của chúng ta đã bại lộ... Tiểu tình nhân, chị hy vọng em có thể xác nhận chuyện này một chút, mau chóng biết rõ sự thật. Chị phải thông báo cho chị gái..."
"Một khi đã vậy, chúng ta chia nhau hành động đi" Chuyện này rất lớn, Phương Hạo Vân không còn tâm tư để nghĩ mấy cái khác.
"Khoan đã!"
Nguyệt Nha Nhi gọi Phương Hạo Vân lại, nói : "Tiểu tình nhân, sở dĩ hôm nay chị trần trụi để em nhì, cũng là vì muốn cho em thấy tấm lòng của chị..."
"Ừ, em biết rồi!"
Phương Hạo Vân nói giống như hứa : "Em cũng sẽ không phụ chị..."
Hoa Thiết Thụ và Phong Vân gặp mặt, và trên mặt bọn họ là một người đàn ông tuấn tú, đang lạnh lùng ngồi nhìn hai người.
Kỳ quái chính là, Hoa Thiết Thụ và Phong Vân đều là nhân vật oai phong một cõi tại Thiên Phạt thành, nhưng lại sợ hãi và tôn kính người trẻ tuổi kia.
Theo diện mạo cho thấy, người trẻ tuổi này chỉ khoảng mười lăm mười sáu là cùng, ngũ quan và dáng người không tồi, xét tổng thể mà nói, diện mạo của hắn còn vượt qua cả Phương Hạo Vân.
Có điều, con mắt của hắn lại có vẻ lo lắng, làm cho người ta có cảm giác không tốt, giống như có mùi vị của âm mưu vậy.
"Tôn giả... chúng tôi đã cẩn thận điều tra theo lời dặn của ông, Phương Hạo Vân quả thật không đơn giản" Hoa Thiết Thụ khẽ nhíu mày, cầm phần tư liệu mà thám tử đưa về, cung kính nói : "Ông xem, trong tư liệu này, hắn hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt cả, buồn cười nhất chính là bây giờ hắn còn đang là sinh viên của đại học Hoa Hải..."
Cái người được gọi là tôn giả kia cầm lấy phần tư liệu, nhìn quét vài lần, lập tức nói : "Vô dụng, nếu đã là người do Bạch Tố Tố lựa chọn, thì cô ta khẳng định đã giúp Phương Hạo Vân chuẩn bị tốt hết rồi, các người chắc chắn là không tra ra được gì..."
"Tôn giả, chúng ta bây giờ nên làm gì?" người nói là Phong Vân : "Phương Hạo Vân có thể giết chết Tuyết Như Vân, đủ thấy hắn có năng lực, thằng nhóc này thật sự rất khó đối phó..."
"Hừ!"
Người thanh niên kia nghe Phong Vân khen ngợi Phương Hạo Vân có công phu cao, lập tức hừ lạnh nói : "Diệt uy phong của mình, nâng cao chí khí của kẻ khác, Phong Vân, tiểu tử ngươi càng lúc càng không được... Lão phu... không... bản tôn nhớ rõ lúc đối phó ta, tiểu tử ngươi hăng hái nhất..."
"Haha!"
Phong Vân ngượng ngùng cười làm lành một tiếng, vội vàng nói : "Tôn giả, chuyện năm đó đã qua rồi, bây giờ chúng ta là đồng minh hợp tác, cần gì phải nhắc đến mấy chuyện không vui này"
"Đúng vậy, tôn giả, chuyện năm đó qua rồi cho nó qua luôn, cái thời điểm đó chúng tôi cũng không có cách nào, ông cũng biết, quy định của Thiên Phạt thành từ xưa đã như vậy" Hoa Thiết Thụ cũng nói giúp cho Phong Vân.
"Được rồi, chuyện năm đó ta cũng không muốn nhắc lại... Các người nói đúng, kẻ địch của chúng ta bây giờ là Phương Hạo Vân..." Người thanh niên nói :"Nhớ kỹ ước định của chúng ta, sau khi thành công, Bạch Tố Tố và Nguyệt Nha Nhi đều thuộc về ta, còn về chuyện của hắn, các người muốn làm gì thì làm, không liên quan đến ta..."
"Tôn giả, nghe nói Nguyệt Nha Nhi và thằng nhóc Phương Hạo Vân kia đã..." Phong Vân nói đến đây, đột nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.