Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 698


"Không được!" Dì Bạch liền nói : "Nếu ngăn cản Nguyệt Nha Nhi sinh con, như vậy thì nó sẽ chết... Đàn bà Bạch gia không giống như người đàn bà khác, phá thai chính là tự sát, đây chính là lời nguyền mà tổ tiên Bạch gia để lại... Bọn họ làm như vậy, cũng là để tránh cho đàn bà của Bạch gia đi phá thai, ảnh hưởng đến việc phát triển và lớn mạnh của Bạch gia..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hoàn toàn không còn biết nói gì hơn.

Theo lời của dì Bạch, vậy thì hắn chỉ đành chờ làm ba thôi.

Mà vận mệnh của Nguyệt Nha Nhi cũng không thể thay đổi, cô nhất định sẽ trở thành một người đàn bà đầy bất hạnh.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Phương Hạo Vân trở nên nghiêm túc hơn : "Dì Tố, chẳng lẽ không còn biện pháp nào sao?"

"Có lẽ là có, nhưng dì không biết thôi..." Dì Bạch nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Có lẽ sau khi có được bí mật lớn nhất của Thiên Phạt, thì việc này sẽ dễ dàng giải quyết..."

"Dì Tố, vì dì, cũng vì chị gái xinh đẹp, vì Bạch gia, con nhất định sẽ cố gắng..." Phương Hạo Vân nói giống như thế : "Các người yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra bí mật lớn nhất của Thiên Phạt, thay đổi vận mệnh của các người"

"Hạo Vân..."

Tựa hồ như bị sự hào hùng của Phương Hạo Vân cuốn hút, dì Bạch hơi động tâm, không tự chủ nhào vào lòng ngực của Phương Hạo Vân, hai tay chủ động ôm lấy hắn : "Hạo Vân, có những lời này của con, dì yên tâm rồi..."

Phương Hạo Vân thuận thế ôm lấy cô, lá gan lập tức lớn lên, bàn tay mò xuống giữa hai chân của cô, hơn nữa dùng tốc độ nhanh như chớp để xâm phạm vào chổ riêng tư của cô.

Dì Bạch muốn ngăn lại, nhưng đã không còn kịp rồi, bởi vì mấy ngón tay của Phương Hạo Vân mấp máy, một khoái cảm không ngừng xâm nhập vào đầu và tâm của cô.

Sự rụt rè và ngượng ngùng của cô, đang bị ngọn lửa tình cảm mãnh liệt ấy chậm rãi hòa tan.

Dì Bạch giống như thiếu nữ hoài xuân vậy, chậm rãi xấu hổ, trong lòng có một kích động ôm ấp làm cho ánh mắt của cô trở nên mê ly.

Phương Hạo Vân vuốt ve, nói :"Dì Tố, dùng tay giúp con..." Ý của hắn rất rõ ràng, trước khi mở ra bí mật lớn nhất của Thiên Phạt, hắn sẽ không hợp thể với dì Bạch.

Dì Bạch dường như cũng đã động tình, dưới sự yêu cầu của hắn, cô ỡm ờ dùng tay cầm lấy cái vật nóng cứng ấy, bắt đầu xoa nắn vuốt ve nó.

.................................................. ..

Khi Hoàng Kỳ Anh nhìn thấy vẻ mặt tức giận đến nổi gân xanh của Trần Thanh Thanh, lập tức cảm thấy có gì không thích hợp, quả nhiên, nghe Trần Thanh Thanh tức giận nói : "Hoàng Kỳ Anh... chuyện này tôi đã chứng thực rồi, căn bản là không hề có chuyện như vậy. Từ giờ trở đi tôi cảnh cáo anh, anh cần phải ngậm cái miệng của anh lại, không được nói bậy..."

"Sao có thể chứ?"

Hoàng Kỳ Anh hơi hé miệng ra, cảm thấy mình rất oan ức, hắn không dám nói láo, nhưng việc này đúng là có thật 100% mà.

Ngay trước đó, chính Trác Nhã, Phương Tuyết Di cũng tự mình thừa nhận.

Hắn nhìn Trần Thanh Thanh bằng vẻ mặt hoài nghi, nói : "Thanh Thanh tiểu thư, có phải cô đang lừa tôi không? Tôi đã chứng minh với Trác Nhã, Tuyết Di rồi... Có phải là Trác Nhã và Tuyết Di lừa cô không?"

"Im miệng!"

Trần Thanh Thanh tức giận nói : "Hoàng Kỳ Anh, đến lúc này rồi mà anh còn dám nói bậy... Tôi cảnh cáo anh, về sau không được nói bậy nữa. Nếu anh còn tiếp tục tung lời đồn, không riêng gì Phương gia, cho dù là tôi, cũng sẽ không dễ dàng tha cho anh..."

"Thanh Thanh tiểu thư, cô nghe tôi nói đã, bên trong khẳng định là có hiểu lầm... Nếu không như vậy đi, bây giờ cô để cho tôi gặp mặt Phương Tuyết Di, chúng ta gặp mặt đối chứng?" Hoàng Kỳ Anh nói.

"Đồ khốn!"

Trần Thanh Thanh trừng mắt lên, khóe miệng hiện ra một tia lạnh lùng : "Hoàng Kỳ Anh, anh còn không để yên sao. Bây giờ tôi trịnh trọng cảnh cáo anh, không được nói bậy... Thế lực bây giờ của Phương gia hoàn toàn có thể hủy diệt anh, anh cứ làm như vậy sẽ khiến cho Phương gia có ý giết anh, và thân phận của anh cũng vì vậy mà bị lộ ra..."

"Được rồi, tôi nghe lời cô..."

Hoàng Kỳ Anh tuyệt đối không ngờ Phương Tuyết Di lại cắn ngược mình, có điều chuyện đã như vậy, hắn cũng không nói được gì, chỉ có thể nén giận tìm biện pháp giải quyết.

Đương nhiên, chuyện này Hoàng Kỳ Anh sẽ không bỏ qua đâu.

Hắn quyết định tối nay đi gặp Phương Tuyết Di, Trác Nhã.

Hoàng Kỳ Anh quyết định dùng phương pháp cực đoan để giải quyết. Từ xưa đến nay, hắn chưa hề đụng vào được phương tâm của Phương Tuyết Di, mà bản thân hắn lại không ngừng trả giá. Mất đi kiên nhẫn rồi, thì đối lập với yêu chính là hận.

Hoàng Kỳ Anh quyết định đi đường khác, dùng thủ đoạn khác để khống chế Phương Tuyết Di.

Tóm lại, dùng tình yêu tiến công đã thất bại rồi.

"Tôi cảnh cáo anh, từ giờ trở đi, cách xa chị Tuyết Di ra một chút, nếu không thì anh sẽ gánh lấy hậu quả..." Để lại một câu đầy uy hiếp xong, Trần Thanh Thanh nện gót bước đi.

Nhìn bóng dáng của Trần Thanh Thanh, trong đôi mắt của Hoàng Kỳ Anh hiện lên một tia sát khí. Nếu có thể, thì hắn rất muốn giết con đàn bà này. Hắn cảm thấy rằng cần phải âm thầm giám sát Trần Thanh Thanh, thu hoạch bằng chứng cô phản bội lại căn cứ. Chỉ cần có đủ bằng chứng, cho dù là Lã Thiên Hành cũng không thể nào giữ được cô.

Thân là người của căn cứ, Hoàng Kỳ Anh rất rõ thủ đoạn của căn cứ để đối phó với phản đồ.

Trần Thanh Thanh rời khỏi chổ của Hoàng Kỳ Anh xong, cũng không quay về Trần thị, mà lập tức đi đến văn phòng của tổng giám đốc khách hàng tập đoàn Thịnh Hâm, mà tổng giám đốc khách hàng của tập đoàn Thịnh Hâm chính là Trương Mỹ Kỳ.

Bụng của Trương Mỹ Kỳ bây giờ đã to lên rồi, vừa nhìn là biết phụ nữ mang thai rồi.

Cả tuần nay Trác Nhã từng nhiều lần khuyên bảo, muốn Trương Mỹ Kỳ về nhà tĩnh dưỡng, tạm thời không cần làm việc, Trương Mỹ Kỳ cũng từ chối nhiều lần, công việc của tập đoàn Thịnh Hâm gần đây tương đối nhiều, mà cô lại nắm giữ tư liệu của khách hàng, cho nên muốn kiên trì làm việc.

Đương nhiên, vì lo cho đứa nhỏ trong bụng, cho nên cô làm việc rất cẩn thận. Công tác cũng có điều độ, hơn nữa cũng không ngồi gần máy tính nữa, chỉ cần văn kiện coi và ký tên thôi.

Sau khi Trần Thanh Thanh đi vào cửa, cười hì hì, vội vàng kề đầu vào bụng của cô, nói :" Chị Mỹ Kỳ, đứa nhỏ dạo này có thành thật không?"

"Thằng nhóc này không thành thật chút nào..." Trương Mỹ Kỳ nói : "Nó luôn đá chị..."

"Haha!"

Trần Thanh Thanh đưa tay sờ soạng bụng của Trương Mỹ Kỳ, cười nói : "Nếu Hạo Vân biết, nhất định sẽ rất vui... Hắn sẽ làm ba..."

Nói đến đây, Trần Thanh Thanh đột nhiên đổi giọng, nói : "Chị Mỹ Kỳ, hay là chị đến Phương gia ở đi, làm bạn với Tuyết Di... Hơn nữa cũng tiện cho Tuyết Di và dì Trác chăm sóc cho chị"

"Là Trác tổng kêu em đến?" Trương Mỹ Kỳ hỏi.

"Coi như là vậy đi!" Trần Thanh Thanh nói.

Trương Mỹ Kỳ thoáng do dự một chút, cuối cùng gật đầu nói : "Được rồi, chị đồng ý dọn qua..."

"Vậy lát nữa em giúp chị chuyển nhà..." Trần Thanh Thanh nói.

"Ừ!" Trương Mỹ Kỳ gật đầu.

"Quyết định vậy nhé, em còn chút việc phải đi trước, lát nữa em gọi điện cho chị..." Trần Thanh Thanh nói xong liền rời đi.

Đi ra khỏi tập đoàn Thịnh Hâm, Trần Thanh Thanh gọi điện cho Trác Nhã, thtrong điện thoại, Trần Thanh Thanh thông báo cho Trác Nhã biết, nói rằng Trương Mỹ Kỳ dồng ý dọn đến Phương gia ở.

Trác Nhã nghe thấy thế, lập tức tỏ vẻ hoan nghênh : "Tốt, thật là quá tốt... Thanh Thanh, nhờ có con khuyên bảo cả. Lát nữa dì sẽ giúp nó dọn phòng. Đúng rồi, bây giờ con đang ở đâu, hay là buổi tối con đến cùng Mỹ Kỳ luôn đi"

Trần Thanh Thanh nói : "Mẹ... Là chị Mỹ Kỳ chủ động yêu cầu. Con chỉ chuyển lời thôi... Mẹ yên tâm, buổi tối con sẽ tự mình dẫn chị ấy đnế..."

Nghe Trần Thanh Thanh kê mình bằng mẹ, Trác Nhã lập tức sửng sốt.

Có điều, sau khi ngẩn người ngắn ngủi trôi qua, trong lòng bà liền tràn ngập vui sướng.

"Con ngoan...." Khi Trác Nhã cúp điện thoại, ánh mắt đã hơi ướt.

...............................................

Trong lòng Phương Hạo Vân rất buồn khổ, thậm chí là còn tự trách, nếu không phải do hắn bất can63t hì Nguyệt Nha Nhi sẽ không mang thai.

Mang thai đối với đàn bà bình thường mà nói, là một chuyện rất hiển nhiên, hoặc là một chuyện rất hạnh phúc. Nhưng đối với đàn bà Bạch gia, thì có nghĩa là nhận trách nhiệm, còn có hy sinh...

Chuyện này do hắn gây ra, cho nên hắn âm thầm thề, mặc kệ là con đường phía trước gian nan thế nào, hắn cũng kiên trì cắn răng đi tới, quyết không lui bước, bi kịch tuyệt đối không thể xuất hiện.

Giữa trưa, hắn đi đến Nguyệt thành, hy vọng có thể giải thích rõ ràng với Nguyệt Nha Nhi.

Nguyệt Nha Nhi dường như là đã đoán được Phương Hạo Vân sẽ đến tìm mình, cho nên cô nhiệt tình đi đến, hai tay ôm quanh cổ của hắn, miệng phà hơi thở ra, nói :"Tiểu tình nhân, nói như vậy là em đã nghe chị gái nói chị mang thai rồi phải không? Hì hì, chị thích làm mẹ, cảm giác thật tốt... Tiểu tình nhân, em hẳn là nên đặt tên cho con của chúng ta đi... Nhất định phải khi phách, nhất định phải vang dội..."

Nhìn vẻ mặt vui sướng của cô, những lời muốn nói của Phương Hạo Vân liền không nói được.

"Chị gái xinh đẹp, vì sao không thương lượng với em?" Phương Hạo Vân tự trách : "Chị hy sinh quá lớn..."

"Không có hy sinh gì cả... Chị cuối cùng vẫn chỉ muốn chia xẻ với chị gái thôi.. Hơn nữa, sinh đứa nhỏ với em, trong lòng chị cũng rất vui. Chị tự nguyện, em không cần phải áy náy..." Nguyệt Nha Nhi hôn lên môi của hắn, vẻ mặt đầy sự hạnh phúc và ngọt ngào.

Phương Hạo Vân im lặng một hồi không nói gì, hai tay ôm lấy cô càng lúc càng chặt.

"Chị gái xinh đẹp, chị yên tâm đi, em đã đồng ý với dì Tố, em sẽ không để cho hai người chịu khổ..." Phương Hạo Vân nói.

Lúc nói chuyện, tay của hắn cũng bắt đầu xoa nắn cái mông của cô, Nguyệt Nha Nhi cảm thấy rằng tay của Phương Hạo Vân giống như ẩn chứa ma lực vậy, làm cho toàn thân cô không nhịn được run rẩy. Và dục vọng giấu sâu trong lòng cũng bị hắn dẫn dụ ra.

Chỉ sau một hồi, mặt của Nguyệt Nha Nhi đã đỏ ửng, và trong miệng không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ hưởng thụ.

Dưới sự kích thích và tiếng rên của cô, hô hấp của Phương Hạo Vân cũng bắt đầu trở nên dồn dập, lực bàn tay cũng bắt đầu mạnh lên, dùng sức xoa nắn cái mông của cô.

"A...."

Nguyệt Nha Nhi phát ra một tiếng rên rỉ mê hồn, làm cho Phương Hạo Vân đánh mất tất cả cố kỵ, tay cũng bắt đầu chà đạp không kiêng nể gì cả.

Chỉ sau một lát, áo của Nguyệt Nha Nhi đã bị cởi một nửa, nhưng khi tay của Phương Hạo Vân lướt xuống đến bụng của cô, thì Nguyệt Nha Nhi đột nhiên vươn tay nhỏ nắm chặt tay của Phương Hạo Vân lại, nói : "Hạo Vân, đừng... chị nghe người ta nói, sau khi mang thai thì không thể làm loại chuyện này..."

Mà Phương Hạo Vân lúc này đã sớm bị lửa dục thiêu đốt rồi.

Chỉ là trước mặt Nguyệt Nha Nhi, hắn không dùng sức mạnh.

Thoáng do dự một chút, hắn rút tay về, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ bất đắc dĩ : "Chị gái xinh đẹp, không thể chứ... bây giờ chị biến em thành nửa vời, chị bảo em phải làm sao?"

Lúc này Nguyệt Nha Nhi đã hơi động tình rồi, nếu không phải là nghe người ta nói đến chuyện này, thì cô đã sớm đầu hành. Chỉ là đầu của Nguyệt Nha Nhi vẫn còn chút lý trí, tỉnh táo lại từ trong dục vọng.

"Chị gái xinh đẹp, hay là chúng ta dùng tay đi?" Phương Hạo Vân đề nghị.

Nguyệt Nha Nhi hít sâu một hơi, nếu tâm chí mà không kiên định, thật sự đồng ý với yêu cầu của , Phương Hạo Vân sợ rằng sẽ không thể vãn hồi được.

Đẩy Phương Hạo Vân ra, Nguyệt Nha Nhi đỏ mặt tìm kiếm quần áo của mình, khẽ cáu : "Là em làm mấy chuyện xấu này trước, em tự nghĩ biện pháp giải quyết đi"

Phương Hạo Vân cười khổ, đành chỉnh lại quần áo, thản nhiên nói : "Chị cho rằng em là đại sắc lang à, loại chuyện này em vẫn có thể nhịn được..."

Nguyệt Nha Nhi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khóe miệng hiện lên một nụ cười bỡn cợt : "Em đi tìm Hương Hương đi, nghe nói em thu Hương Hương làm nô lệ rồi, em có thể kêu cô ta đến giúp em..."

"Em đi đây" Không biết vì sao, nghe Nguyệt Nha Nhi vừa nói vậy, trong lòng Phương Hạo Vân lập tức không vui, xoay người bước đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Dường như hắn không thích đàn bà hay ghen.

Thấy Phương Hạo Vân đi, trong lòng Nguyệt Nha Nhi liền xuất hiện cảm giác mất mác, nhất là ngay cả đầu của hắn cũng không thèm quay lại, khiến cho lòng cô cảm thấy đau khổ.

"Em đi đi, đi luôn đừng có trở về..." Trong lòng Nguyệt Nha Nhi đang có quỷ, cho nên giọng nói của cô cũng tràn ngập sự phẫn nộ và ghen tuôn.

Phương Hạo Vân ngạc nhiên quay đầu lại : "Không phải chị kêu em đi sao?"

"Chị kêu em đi thì em đi à?" Trong đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi hiện lên một sự thất vọng : "Chẳng lẽ em không biết tự ở lại à..."

Phương Hạo Vân vỗ dầu, cười khổ nói : "Chị gái xinh đẹp, chị bảo em phải làm sao bây giờ? Em đi không được, mà ở lại cũng không được, chị muốn em làm thế nào?"

"Em muốn ở lại?" Khóe miệng của Nguyệt Nha Nhi xuất hiện nụ cười lạnh : "Nếu chị không cho em động vào, sợ rằng em không muốn ở lại đúng không? Chị nhìn em bây giờ, trong lòng thật ra rất muốn đi tìm con hồ ly tinh Hương Hương đó..."

"Trời..."

Phương Hạo Vân vuốt mũi cười khổ : "Em còn oan ở cả Đậu Nga nữa rồi... Đi tìm Hương Hương là ý của chị, đâu phải ý của em..."

Nguyệt Nha Nhi tức đến trợn mắt, thằng nhóc này thật vô sỉ, được tiện nghi mà còn tỏ vẻ thông minh, cũng không biết tại sao mình lại thích hắn?

Có điều nói đi thì phải nói lại, thằng nhóc này có chổ hơn người, giống như chị gái nói vậy, hắn hoa tâm hay bác ái đều có bản lĩnh của hắn.

Phương Hạo Vân thu hồi vẻ cười khổ trên mặt, làm ra vẻ đứng đắn : "Chị gái xinh đẹp, em nghĩ xong rồi, em không đi, cho dù chị đuổi em, em cũng không đi..."

"Đây là em nói thật?" Trong lòng Nguyệt Nha Nhi vẫn cười lạnh.

"Là thật, thật không thể thật hơn nữa..." Phương Hạo Vân vỗ ngực nói như thề : "Thật sự, cho dù có giết em, em cũng không chạy..."

"Cái này thì còn tốt..."

Khóe miệng của Nguyệt Nha Nhi mới chịu lộ ra một nụ cười.

Tuy rằng Nguyệt Nha Nhi đã rất cẩn thận, nhưng cuối cùng hai người vẫn dùng tay giải quyết. Hơn nữa cũng vô cùng mãnh liệt, ít nhất là khiến cho Phương Hạo Vân thấy mỹ mãn.

Thật ra thì, tiếp xúc trên thân thể có đôi khi không cần thiết phải là ở dưới. Đổi lại trò khác, đổi phương thức khác, thật ra cũng có được tình cảm mãnh liệt.

Sau khi rời khỏi Nguyệt thành, hắn lại có tâm tư muốn lẻn vào Hoa thành, tai họa Hoa Thiết Thụ nhất định phải diệt trừ.

Thừa dịp ánh trăng, Phương Hạo Vân thành công lẻn vào Hoa thành. Mà lúc này hắn không còn bị lão bất tử ngăn cản, có lẽ chuyện ngày đó đã sinh ra uy hiếp lớn với hắn ta rồi.

Phương Hạo Vân không biết rằng, không phải là lão bất tử bị uy hiếp, mà là hắn đã đi đến chổ của mình để tu luyện thôi.

Coi như vận khí của Phương Hạo Vân không tồi, hắn đã tìm được Hoa Thiết Thụ trong phòng khách. Đương nhiên không chỉ có một mình Hoa Thiết Thụ, mà sau lưng hắn ta còn có rất nhiều người, và ai cũng là cao thủ hạng nhất cả.

Hiển nhiên là Hoa Thiết Thụ đã trở thành một tên hèn nhát rồi.

"Hoa thành chủ, đã lâu không gặp rồi!" Phương Hạo Vân nhảy xuống từ xà ngang, mỉm cười với Hoa Thiết Thụ, chào hỏi một tiếng.

Hoa Thiết Thụ nghe thấy thế, thân thể rung mạnh lênh : "Là cậu, cậu vào bằng cách nào... cậu muốn làm gì?" Lúc Hoa Thiết Thụ nói chuyện, đồng thời cũng ầm thầm nháy mắt, cho người của mình bao vây Phương Hạo Vân lại.

"Không muốn gì cả, chỉ muốn đến thăm ông bạn già thôi..." Tuy bị vây chặt, nhưng sắc mặt của Phương Hạo Vân lại bình tĩnh vô cùng, cười nói : "Hoa thành chủ, ông nhất định đang nghĩ. hôm nay tôi đến lấy mạng ông phải không? Nếu ông thật sự nghĩ vậy, là ông sai rồi..."

"Vậy đêm khuya cậu lẻn vào biệt thự Hoa thành, là có ý gì?" Hoa Thiết Thụ đương nhiên không tin lời nói của Phương Hạo Vân, hắn lạnh lùng nhìn Phương Hạo Vân, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Tuy rằng Phương Hạo Vân đã giết chết Phong Vân, Tuyết Như Vân, nhưng bên cạnh Hoa Thiết Thụ toàn là cao thủ, hắn đương nhiên không lo lắng rồi. Nhiều người như vậy, có thể làm cho Phương Hạo Vân mệt chết.

"Tuyên bố trung thành với tôi, ông có thể bình an vô sự" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Lời này vừa nói ra, Hoa Thiết Thụ lập tức cười nói : "Phương Hạo Vân ơi là Phương Hạo Vân, tôi còn tưởng rằng cậu muốn giở trò gì, thì ra là suy nghĩ nửa ngày, cậu chạy đến Hoa thành này, là vì muốn khuyên hàng... Muốn tôi trung thành với cậu, cậu cảm thấy mình xứng sao?"

"Không hàng tắc chiến!"

Giọng nói của Phương Hạo Vân vẫn lạnh lùng như trước.

"Đánh thì đánh, tôi sợ cậu à..." Ỷ vào bên mình nhiều người, Hoa Thiết Thụ cũng hào hùng lên tiếng, chiến ý cũng tăng lên.

"Tôi và ông đơn đả độc đấu, trong vòng mười chiêu nếu tôi không giết được ông, thì từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không làm phiền đến ông..." Phương Hạo Vân nghiêm nghị nói : "Tôi lấy danh nghĩa của Thiên Phạt ra mà thề..."

"Thật sao?"

Trong lòng Hoa Thiết Thụ âm thầm cười lạnh, Phương Hạo Vân cho dù lợi hại, nhưng trong vòng mười chiêu mà đòi giết chết mình, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Nghĩ đến đây, Hoa Thiết Thụ cười nói : " Phương Hạo Vân, cậu dùng danh nghĩa của Thiên Phạt để thề, tôi đương nhiên là tin tưởng cậu... Mười chiêu thì mười chiêu, tôi chơi với cậu..."

Hoa Thiết Thụ chưa chắc đã tin tưởng Phương Hạo Vân, nhưng hắn tin tưởng Thiên Phạt.

Thiên Phạt trong mắt đám người Hoa Thiết Thụ, chính là thánh vật, không thể khinh nhờn được, không ai dám lấy nó ra để nói giỡn.
Bình Luận (0)
Comment