Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 699


Phương Hạo Vân cũng không có nắm chắc là giết được Hoa Thiết Thụ trong vòng mười chiêu.

Hơn nữa, mục đích lần này của hắn không phải là giết người, chỉ làm bị thương thôi.

Người giết Hoa Thiết Thụ chính là Hương Hương, chỉ có như vậy thì cái chết của Hoa Thiết Thụ mới có giá trị lớn nhất. Đây cũng là mong muốn của Phương Hạo Vân.

"Nhớ kỹ, trong vòng mười chiêu, nếu không lấy được mạng của tôi, sẽ vĩnh viễn không đến làm phiền tôi?" Hoa Thiết Thụ âm thầm cười lạnh, lập tức nói với thuộc hạ của mình : "Các người tránh ra để Phương thiếu gia đi..."

Tuân lệnh một tiếng, có năm sáu người liền mở ra một con đường.

Hoa Thiết Thụ cười nói : "Phương Hạo Vân, nhớ kỹ, cậu dùng danh nghĩa của Thiên Phạt để thề đấy, nếu cậu vi phạm lời thế, cậu sẽ đánh mất vĩnh viễn tư cách trở thành tôn chủ..."

Phương Hạo Vân nói : "Tôi đương nhiên là rõ ngọn nguồn rồi, ông yên tâm, tôi sẽ không ngốc như vậy đâu, vì một thứ như ông mà vứt bỏ cả Thiên Phạt..."

"Muốn chết"

Vì đang ở địa bàn của mình nên Hoa Thiết Thụ dũng cảm mười phần, hừ lạnh một tiếng nói : "Đừng có cuồng vọng như vậy, cậu đừng quên đây là biệt thự của tôi..."

"Bớt nói nhảm đi, bắt đầu nào..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Thi triển ra chiêu thức lợi hại nhất của ông đi, nếu không ông sẽ hối hận..."

"Haha!"

Hoa Thiết Thụ cười cuồng một tiếng, nói : "Đừng nói là cậu, cho dù là tiểu thư Bạch gia cũng không nắm chắc là có thể giải quyết tôi trong vòng mười chiêu... Phương Hạo Vân, tôi thấy cậu đã bị thắng lợi làm cho mù quáng rồi.... Trong vòng mười chiêu, cậu chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong..."

" Phương Hạo Vân, nói thật cho cậu biết, tôi không giống như Phong Vân, Tuyết Như Vân..." Hoa Thiết Thụ cười lạnh, trong nụ cười mang theo sự tự tin mười phần : "Có lẽ trong vòng mười chiêu, tôi có thể giết được cậu..."

Phương Hạo Vân thản nhiên cười, vẻ mặt vô cùng tự đắc và khinh thường : "Không biết tự lượng sức..."

"Bớt nói nhảm đi. Tôi sẽ cho cậu nhìn thấy được thực lực chân chính của tôi...." Tay của Hoa Thiết Thụ chậm rãi nâng lên, trong tay liền xuất hiện một thanh đao máu, và sau đó, máu từ từ phóng ra.

"Đáng chết, ông dùng máu người để tế đao?" Phương Hạo Vân cảm nhận được mùi máu tanh phát ra từ thanh đao của Hoa Thiết Thụ, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hắn nghiêm mặt nói : "Nếu kẻ ác ôn như ông mà không chết, thì đúng là thiên lý bất dung..."

"Hừ!"

Hoa Thiết Thụ hừ lạnh một tiếng, nói : "Ai chết còn chưa biết!" Nói xong câu đó, khí thế trên người Hoa Thiết Thụ bỗng nhiên bùng nổ, Huyết Ảnh Đao mang theo kình lực khiếp người thổi quét ra, thân hình của hắn lao đến cực nhanh, giống như một tia chớp vậy, Huyết Ảnh Đao không ngừng phát ra kình phong, tản ra một mùi tanh hôi mãnh liệt.

Phương Hạo Vân không chút kinh hoảng, cầm Thiên Phạt trong tay giơ lên, bố trí phòng ngự bốn phía.

Hoa Thiết Thụ thấy Phương Hạo Vân chỉ phòng ngự, cười lạnh một tiếng, tăng lực lên, kình phong của Huyết Ảnh Đao vọt đến, đột phá thành công lớp khí phòng ngự của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, dường như không ngờ kình phong của Huyết Ảnh Đao lại có kình lực mạnh như vậy, hắn không dám chần chờ, thân thể liền vọt đến trước, Thiên Phạt bổ mạnh xuống không trung, đao thế lạnh thấu xương phóng xuất ra ngoài, đao phong như gió lốc cuồn cuồn ập đến.

"Ầm ầm!"

Một tiếng nổ mạnh thật lớn vang lên, hai thanh đao chạm vào nhau toét ra vô số đốm lửa, khí ngãn ngập trời, thân hình của Phương Hạo Vân và Hoa Thiết Thụ cùng nhoáng lên, rồi tự động tách ra.

Hai bên giao đấu một hiệp xong, sắc mặt của cả hai tự động trở nên nghiêm trọng.

Hiển nhiên, lúc mới đầu, bọn họ còn chưa biết rõ thực lực của đối phương ra sao.

"Giết!!!"

Một tia huyết sắc đao ảnh cắt qua hư không, Hoa Thiết Thụ đã ra tay trước, và không hề nương tay. Hắn chủ động tấn công, trong vòng mười chiêu này, hắn phải nắm chắc cơ hội. Nếu bỏ qua cơ hội này thì tương lai không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Đao thế lợi hại!"

Trong lòng Phương Hạo Vân thất kinh, hắn không còn dám xem thường thực lực của Hoa Thiết Thụ, dù sao thì người ta cũng là một trong bốn thành chủ lớn.

Huyết Ảnh Đao, đao nhập kỳ danh.

Lúc nó lướt trên không trung đã tao ra nhiều bóng đao, có nhiều khi không thể nắm bắt được quỹ tích của nó, Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, chăm chú tập trung nhìn vào bóng đao lướt qua.

Sau đó, hiện trường vang lên những tiếng nổ lớn không ngừng, hai người đã giao đấu ba bốn hiệp, người bên ngoài nhìn vào tình huống bây giờ thì thấy rằng, không ai làm gì được ai.

Hoa Thiết Thụ lại giơ Huyết Ảnh đao lên, bổ mạnh xuống người của Phương Hạo Vân, hai đao lại chạm nhau, lực phản chấn đã đồng thời đẩy hai người lui về. Sau khi đứng vững được thân hình, sắc mặt của Hoa Thiết Thụ đã trở nên dữ tợn, hai mắt trợn lên đỏ sậm, trong ánh mắt tràn ngập sát khí không che dấu : "Phương Hạo Vân, cậu quả thật có chút năng lực, đáng tiếc là cậu không nên chủ quan, đánh cược mười chiêu với tôi...

"Đi chết đi!"

Hoa Thiết Thụ quát lớn một tiếng, Huyết Ảnh đao trong tay phá không mà ra, một luồng sát khí đầy máu cũng bổ dồn về hướng Phương Hạo Vân. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phương Hạo Vân nắm chặt Thiên Phạt trong tay, bổ ra một đao xuống ngay trước mặt, ngăn cản Huyết Ảnh đao của Hoa Thiết Thụ lại. Khi Thiên Phạt và Huyết Ảnh đao chạm vào nhau lần này, tay cầm đao của Hoa Thiết Thụ đã trở nên run rẩy, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì, bởi vì trong tình huống này, ai mà lùi bước, người đó sẽ thất bại.

Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, mượn lực của Thiên Phạt để chống đỡ với Hoa Thiết Thụ. Trên thực tế, đấu với một người như Hoa Thiết Thụ, nếu không có lực lượng của Thiên Phạt trong tay, Phương Hạo Vân căn bản là không thể nào chống nổi được.

Hai người cùng là cao thủ đã đột phá Nhâm Đốc hai mạch, nhưng nếu so sánh kỹ hơn thì Hoa Thiết Thụ lại lợi hại hơn một ít. Nhất là về công phu nội gian, hắn ta mạnh hơn Phương Hạo Vân nhiều.

Phương Hạo Vân quát to một tiếng, tăng lực ở tay lên gấp đôi.

Hoa Thiết Thụ thấy thế, vội vàng lui về sau hai bước rồi mới đứng vững thân hình lại được.

Bên Phương Hạo Vân thì đỡ hơn Hoa Thiết Thụ một chút, dù sao thì hắn cũng mượn lực của Thiên Phạt, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện tình huống kiệt lực.

"Giết!!!"

Tâm của Hoa Thiết Thụ dần dần trầm xuống, hắn quát lớn một tiếng, nhân cơ hội để tăng khí thế, muốn bức lui Phương Hạo Vân một bước.

Phương Hạo Vân cũng không cam lòng thua kém, quát lại một tiếng, rồi dùng khí thế mạnh mẽ ép sát lại, Thiên Phạt chém ra một hàn quang, nhìn giống như là có sự sống vậy.

Hoa Thiết Thụ thấy thế liền kinh hãi, cảm thấy rằng một đao này của Phương Hạo Vân còn mạnh hơn so với trước kia, đao thế mạnh liệt cường đại đang ập đến, bao cả người hắn lại.

Dưới tình huống cấp bách, Hoa Thiết Thụ vội vàng thu hồi đao thế, đổi sang phòng ngự.

"Hừ!"

Đao thế của Phương Hạo Vân đã đâm xuyên qua lớp phòng ngự của Hoa Thiết Thụ. Thấy vậy, Hoa Thiết Thụ vội vàng lui về sau với tốc độ cực nhanh, nhưng cho dù là vậy, vai của hắn vẫn bị chém trúng.

Từ đầu đến giờ, hai người đã đấu sáu chiêu với nhau.

Dựa theo ước định ban đầu, bọn họ còn bốn chiêu.

Đối với Phương Hạo Vân, trong vòng bốn chiêu này, hắn phải đánh cho Hoa Thiết Thụ bị thương. Còn Hoa Thiết Thụ thì muốn trong vòng bốn chiêu này giết chết Phương Hạo Vân.

Hai người đều có tâm tư khác nhau, cho nên cùng mở đợt tấn công mới. Hoa Thiết Thụ nổi giận quát gầm lên, hắn vận dụng lực lượng toàn thân lên thân đao để chém ra, đao thế mãnh liệt khiến cho Phương Hạo Vân rùng mình, vội vàng đón đỡ.

Nhìn thấy Hoa Thiết Thụ nổi giận, trên mặt của Phương Hạo Vân xuất hiện một nụ cười thản nhiên, cao thủ so chiêu, điều tối kỵ nhất chính là tâm tình bị ảnh hưởng, mà bây giờ Hoa Thiết Thụ đang mắc vào sai lầm này.

"A...."

Trong giây phút hai người lao vào nhau, Hoa Thiết Thụ đã kêu lên một tiếng đau đớn, rút lui về vài bước mới có thể đứng vững được. Còn Phương Hạo Vân tuy rằng cũng lui về vài bước, nhưng thần sắc trên mặt không có gì thay đổi cả. Hiển nhiên trong hiệp này hắn đã giành được thế thượng phong rồi.

Thừa dịp Hoa Thiết Thụ vừa bị thương, Phương Hạo Vân rống lên một tiếng để lấy tinh thần, sau đó thúc dục lực lượng của Thiên Phạt, dùng tốc độ sấm sét lao đến Hoa Thiết Thụ. Đòn tấn công nhanh như điện này khiến cho Hoa Thiết Thụ căn bản là không có cơ hội tránh né, tuy rằng hắn không muốn đỡ, nhưng dưới tình huống này, không đỡ thì sẽ bị ăn chém thôi.

Rơi vào đường cùng, hắn đành phải dồn hết lực lượng toàn thân lên để chống đỡ phen này.

Đây đã là chiêu cuối cùng trong ước định rồi, thắng bại này ngay ở đây.

"Ầm ầm ầm..."

Hai người hóa thành hai tia chớp, hung hăng chạm vào nhau, đao thế cường đại đến nổi thổi tung đất cát xung quanh lên, giống như là vừa có một vụ nổ vậy.

Trong vụ nổ, Thiên Phạt của Phương Hạo Vân đã chém trúng vai của Hoa Thiết Thụ, đồng thời, thân thể của Hoa Thiết Thụ đã không chịu nổi lực xung kích, bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi ngã xuống đất, Hoa Thiết Thụ liền ôm bụng phun ra một ngụm máu.

Hiển nhiên là hắn ta đã bị nội thương rồi.

Phương Hạo Vân cũng bị tổn thương trong vụ nổ đó, nhưng nếu so với Hoa Thiết Thụ thì hắn tốt hơn nhiều, hơn nữa hắn còn có năng lực tự lành biến thái nữa.

"Mười chiêu đã qua"

Phương Hạo Vân mỉm cười nói : "Hoa thành chủ, như ông mong muốn, từ nay về sau, tôi sẽ không làm khó dễ ông... ông tự giải quyết cho tốt đi..."

Hoa Thiết Thụ từ từ đứng dậy trên mặt đất, nhìn nụ cười của Phương Hạo Vân, trong lòng có chút nghi hoặc. Trong vòng mười chiêu hắn ta không lấy được mạng của mình, người tiếc hận phải là hắn mới đúng chứ?

Nhưng bây giờ hắn ta lại cười, căn bản là không hề có vẻ tiếc hận hay buồn bực gì cả.

Cái này nhất định là có vấn đề.

"Hoa thành chủ, ông dưỡng thương đi, tôi đi trước..." Mục đích của Phương Hạo Vân đã đạt được, theo quan sát của hắn, với thương thế của Hoa Thiết Thụ bây giờ, Hương Hương hoàn toàn có thể ám sát hắn.

"Khoan đã!"

Hoa Thiết Thụ vội vàng gọi Phương Hạo Vân lại, nói : "Phương Hạo Vân, cậu đừng đi, tôi hỏi cậu, cậu sẽ tuân thủ ước định?"

"Đương nhiên!"

Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ không một thứ như ông mà chà đạp Thiên Phạt..."

Lời này tuy khó nghe, nhưng Hoa Thiết Thụ lại thích. Hắn càng để ý hơn là về sau Phương Hạo Vân có thể sẽ không còn quấn quít lấy mình.

"Hoa thành chủ, tự giải quyết cho tốt" Trước khi đi, Phương Hạo Vân lại liếc nhìn hắn một cách đầy ẩn ý.

Tin tức Hoa Thiết Thụ bị thương nhanh chóng truyền đến tai của Hương Hương, dì Bạch cũng đã đồng ý phối hợp với Phương Hạo Vân. Ngay buổi tối ngày hôm sau, những thuộc hạ mà cô giấu trong Hoa thành đã giúp Hương Hương đột nhập vào trong.

Ám sát khá là thuận lợi, Hương Hương đã thành công cắt cổ của Hoa Thiết Thụ, nhưng cô cũng trúng lại một chưởng của Hoa Thiết Thụ.

Một chưởng này nằm giữa ngực, cũng may là lúc đó Hoa Thiết Thụ đã bị thương, chứ nếu là bình thường thì Hương Hương đã bỏ mạng ngay tại chổ.

Nhưng cho dù là vậy cũng khiến cô bị thương rất nặng, lảo đảo rời khỏi phong ngủ của Hoa Thiết Thụ trong sự vô lực, mấy lần xém bị người ta phát hiện.

Cuối cùng, nhờ có thuộc hạ của dì Bạch trong Hoa thành giúp đỡ hướng dẫn đi ra, và giao lạ cho Phương Hạo Vân.

Vì để cho an toàn, nên ngay trong thời điểm đó, Phương Hạo Vân đã mang Hương Hương đến biệt thự Nguyệt thành.

"Tiểu tình nhân, ý của em là thế nào... sao em dám mang con tiện nhân Hương Hương này đến chổ chị..." Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy người đến liền nhíu mày.

Tuy rằng bản thân Hương Hương bị thương rất nặng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cô nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi hận mình như vậy, yếu ớt nói : "Phương thiếu gia, mang em rời khỏi nơi này..."

Phương Hạo Vân nhìn thoáng qua Hương Hương, không nói lời nào, mà chỉ dùng tay ấn lên vai cô, cho cô một ánh mắt "yên tâm".

Sau đó, Phương Hạo Vân đưa tay vuốt cái trán đầy mồ hôi và tóc bế của cô :" Yên tâm, anh sẽ giúp em chữa thương" Lúc ở khách sạn, Phương Hạo Vân đã kiểm tra toàn diện cho cô, tuy rằng Hương Hương bị thương nặng, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Thứ nhất là do cô làm tốt, thứ hai là do Hoa Thiết Thụ đã bị thương nặng, cho nên lực lượng không còn như ban đầu.

Nhưng giờ phút này, sắc mặt của Hương Hương cũng đã trắng bệch dị thường, từ vẻ mặt của cô cho thấy, bây giờ cô đang phải chịu đau đớn rất lớn.

"Tiểu tình nhân, không được giúp ả trị liệu..." Nguyệt Nha Nhi quyệt miệng, tức giận nói.

Phương Hạo Vân trực tiếp bỏ qua Nguyệt Nha Nhi, chậm rãi cúi người xuống, đưa bàn tay của mình gần sát ngực của Hương Hương, vận khởi chân khí, dò xét thương thế bên trong.

Vị trí trúng chưởng của Hương Hương là nằm ngay giữa ngực, cũng chính là bộ phận mẫn cảm nhất của phụ nữ. Nhưng đối với Phương Hạo Vân mà nói, chổ ấy chẳng thể gọi là bộ phận mẫn cảm được.

Sau khi chân khí nhập thể, Hương Hương liền lập tức cảm nhận được đau đớn.

Vì không muốn làm cho Phương Hạo Vân phân tâm, cũng không muốn bị Nguyệt Nha Nhi chế giễu, cho nên Hương Hương cắn chặt môi, mặc kệ là có bao nhiêu đau đớn cũng không kêu la một tiếng.

"Anh muốn cởi đồ của em..." Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày, khi nói chuyện cũng đã đưa tay cởi áo của Hương Hương ra, để cho bộ ngực của cô lộ ra ngoài không khí.

Ngay cả cái áo lót màu đen Phương Hạo Vân cũng không tha, lột sạch luôn.

Một bàn tay màu đỏ khắc lên trên ngực cô, hơn nữa, dấu bàn tay ấy có vẻ như đang lan rộng ra.

"Huyết Ảnh Chưởng!!!"

Nguyệt Nha Nhi hơi kinh hãi, vẻ mặt pha chút tò mò, bước đến vài bước, nhìn rồi nói : "Đây là tuyệt kỉ thành danh của Hoa Thiết Thụ, vô cùng độc ác, nghe nói năm xưa hắn đã âm thầm dùng máu tế luyện... Người trúng chưởng trong vòng ba ngày sẽ hư thối mà chết..."

Lời này vừa nói ra, trên mặt của Hương Hương lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.

"Em không muốn chết, em không muốn chết..." Hương Hương đã khuất phục dưới dâm uy của Phương Hạo Vân, rất muốn được sống. Chỉ có điều không ngờ rằng kết quả lại như vậy.

Chết, vốn đã rất khủng khiếp rồi, huống chi lại chết theo kiểu này.

"Yên tâm đi, anh sẽ cứu em..."Đối với Phương Hạo Vân mà nói, Hương Hương có giá trị rất lớn, tuyệt đối không thể để cô chết dễ dàng được.

Tay của hắn nhéo nhẹ lên trên ngực của cô vài cái, bàn tay kích phát một luồng chân khí nội gia, thử xua đi chất độc này.

Khi chân khí của Phương Hạo Vân có ý muốn xua tan độc huyết này, thì một luồng khí âm hàn lập tức chống lại chân khí nội gia của hắn.

"A...."

Hương Hương rốt cục đã không nhịn được đau đớn kịch liệt, kêu lên một tiếng.
Bình Luận (0)
Comment