Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 109

 
Hắn chỉ cảm thấy tiểu dã miêu này đúng là sáng nắng chiều mưa! Một bên thì muốn hắn làm "nam sủng", bên kia lại để Bàng Thái làm "phu quân giả".

Thật là quá đáng!

Trong lòng thầm tức giận, hắn liền đuổi theo.

Ban đầu chỉ định trút cơn giận một trận thật đã.

Nhưng không ngờ lại phát hiện, nha đầu này đối với Bàng Thái chẳng có chút tâm tư nam nữ gì cả.

Cơn giận trong lòng cũng theo đó mà tan biến. Lúc này thấy nàng uể oải tựa người trên gối mềm, có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Khóe mắt hắn hơi nghiêng, trầm ngâm một lát rồi nói: "Cuốn Tứ Phương Chiến đang ở trong tay hắn."

Hoa Mộ Thanh lập tức mở bừng mắt.

"Hắn vì không khuất phục khi bị phế hai chân, năm đó cuốn Tứ Phương Chiến bị biết bao thế lực tranh đoạt. Hắn cam tâm tình nguyện dâng lên đôi chân, nhưng lại thành công cất giấu được binh thư của Chiến Thần. Ngần ấy năm qua, chưa từng có ai nghi ngờ."

Mộ Dung Trần vừa nói, vừa chăm chú nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt.

Thần thái trầm tĩnh, ánh mắt sáng như suy tư, thật sự giống hệt nữ nhân ấy.

Cho dù cố tình bắt chước, cũng chẳng thể giống đến tận cốt tủy như vậy.

Lúc này, Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Hy sinh thân thể để đổi lấy Tứ Phương Chiến, tên Bàng Thái này xem ra còn quyết đoán hơn ta nghĩ. Chỉ là…"



Lời còn chưa dứt, vừa chạm vào ánh mắt đầy suy tư của Mộ Dung Trần, giọng nàng khựng lại.

Trong lòng thầm nhíu mày, cái tên này… lại nghi ngờ gì nữa đây?

Mộ Dung Trần đã bật cười hỏi: "Chỉ là gì?"

Hoa Mộ Thanh âm thầm bĩu môi, rồi nói: "Chỉ là ta thấy hắn là kẻ ích kỷ, ngạo mạn, tâm tính lại cực kỳ cao ngạo. Có lẽ sẽ không liều lĩnh đến vậy chỉ vì một cuốn binh thư. Vậy nên… chân hắn, thật ra…"

Nàng nhìn thẳng Mộ Dung Trần: "Chưa từng bị phế, đúng không?"

Khóe mày Mộ Dung Trần khẽ nhướn, trong mắt lóe lên ý cười nhưng không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Chẳng phải ngươi đã tự mình kiểm tra rồi sao?"

Hoa Mộ Thanh lại lắc đầu: "Võ công hắn không yếu. Tự mình cắ-t đứt đường má-u tới chân vài canh giờ khiến chân tê liệt không có cảm giác, chuyện đó không khó. Lại thêm cố tình giấu ta, ta vốn không thể nhận ra."

Mộ Dung Trần cười khẽ, nghiêng người tới gần, lại lần nữa định ôm nàng vào lòng, gật đầu: "Không tệ, chỉ với một câu của Bổn Đốc mà đoán ra được nhiều thế này. Tiểu dã miêu quả nhiên đã thông minh hơn một chút rồi đấy!"

Hoa Mộ Thanh đẩy hắn ra, không để hắn ôm. Trong lòng thầm nhủ: “Ta vốn đã thông minh rồi, được chưa!”

Nhưng sức nàng sao địch lại Mộ Dung Trần, cuối cùng vẫn bị hắn kéo qua, ôm gọn trong ngự-c.

Hương thơm lạnh lẽo nhưng quyến rũ lạ kỳ trên người yêu nghiệt này ào tới trước mặt, khiến hai má nàng hơi ửng đỏ.

Nàng định bật dậy, nhưng sau lưng lại bị bàn tay to lớn của hắn ấn xuống, đành ngã người trở lại, tức giận đập vào bụng hắn: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì? Ta đâu phải món đồ chơi để ngài tùy tiện giỡn qua giỡn lại như thế được!”

Mộ Dung Trần thầm nghĩ: “Nếu thật sự là món đồ thì tốt rồi, đi đâu cũng mang theo, muốn nhào nặn thế nào cũng được.”



Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười nửa thật nửa đùa như thường, cúi mắt lười biếng nhìn cô nương đang nằm trong lòng: “Không muốn khai thông kinh mạch nữa à?”

Hoa Mộ Thanh khựng lại: “Ở đây sao?”

Khóe môi Mộ Dung Trần cong lên, cười rạng rỡ: “Thì ra tiểu dã miêu còn mong Bổn Đốc nửa đêm ghé thăm khuê phòng, giữa màn lụa đỏ mềm mại mà ân ái cuồng nhiệt một phen sao?”

“…”

Hoa Mộ Thanh nghiến răng, trong lòng rít lên: “Ta mà không xé nát cái miệng nói bừa của ngươi thì ta không phải Hoa Mộ Thanh!”

Nhưng hiện tại thực lực nàng yếu như một con mèo con, đâu dám làm gì!

Chỉ có thể giả vờ lơ đãng, dùng sức ấn mạnh lên bụng Mộ Dung Trần, rồi ngồi dậy, trừng mắt lườm hắn: “Ở đâu thì cũng tùy tâm ý điện hạ thôi!”

Lại nổi giận rồi.

Đúng là dễ giận thật.

Mộ Dung Trần mỉm cười, đưa ngón tay ra xoay xoay một vòng: “Xoay người lại, quay lưng về phía ta.”

Hoa Mộ Thanh làm theo, sau đó lại nghe giọng nói lười nhác sau lưng vang lên: “Hử? Còn chưa biết điều, tự mình cởi y phục đi.”

“…”

Có thể cho nàng tát ch-ết tên khốn này được không!?

Nàng cắn chặt môi dưới, từ từ giơ tay, cởi dây buộc ở áo khoác ngoài, rồi từng lớp từng lớp một cởi bỏ y phục.

Trời vào độ cuối xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh. Nhất là lúc đêm buông xuống, không khí càng thêm se sắt.

Khi chỉ còn lại lớp y phục trong cùng, Hoa Mộ Thanh không nhịn được ôm lấy cánh tay, khẽ run lên vì lạnh.

Mộ Dung Trần thoáng động trong mắt, đưa tay đóng kín cửa xe, rồi không rõ vận dụng loại nội lực gì, khẽ vỗ vào hai bên.



Chẳng bao lâu sau, hơi ấm lan tỏa khắp khoang xe chật hẹp.

Hoa Mộ Thanh hơi kinh ngạc, không quay đầu lại nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn về phía sau.

Do dự một lát, nàng nâng tay, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp y phục cuối cùng.

Hương thơm dịu nhẹ xen lẫn mùi da thịt thiếu nữ ngọt ngào phảng phất khắp xe, khiến không khí trong khoang như bỗng trở nên mộng mị, mờ ảo.

Chiếc cổ thon dài, bờ vai nhỏ nhắn.

Tấm lưng mảnh mai, vòng eo thon gọn vừa một vòng tay.

Hai cánh tay trắng mịn, làn da mềm mượt ánh hồng.

Mộ Dung Trần nheo mắt, giơ tay, vén nhẹ mái tóc đen nhánh xõa sau lưng nàng, tách sang hai bên lộ ra toàn bộ phần lưng với xương bả vai nổi rõ như cánh đàn tỳ bà.

Dù đã nhiều lần ở bên hắn gần như “thân mật không che giấu”, Hoa Mộ Thanh vẫn không thể kiềm được khẽ run lên.

Nàng ôm lấy cánh tay, cúi đầu, cố gắng phớt lờ sự hiện diện của người phía sau.

Thế nhưng Mộ Dung Trần lại chăm chú nhìn làn da mềm mịn kia, ánh mắt sâu như đáy nước.

Như đang thưởng thức một bức tranh quý giá, mà người trong tranh chính là cảnh sắc mà hắn yêu thích nhất.

Hắn bật cười khẽ, rồi giơ tay, đặt lên xương bả vai nàng.
Tay còn lại trượt xuống, móc vào dây buộc của chiếc yếm, hôm nay, nha đầu này lại mặc một chiếc yếm màu vàng nhạt.

Tuy không nhìn thấy hoa văn phía trước là gì, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra phong cảnh tuyệt mỹ được che giấu bên trong lớp vải mỏng kia.

Đột nhiên hắn nhếch môi cười, nụ cười đầy tà ý.

Ngón tay móc dây buộc khẽ kéo ra ngoài.

“Á!”

Hoa Mộ Thanh khẽ kêu lên, vội vàng đưa tay ôm ngự-c, vừa tức vừa xấu hổ: “Điện hạ, người làm… người làm gì vậy!”



Không ngờ, Mộ Dung Trần lại kéo luôn sợi dây còn lại.

Chiếc yếm như sắp tuột khỏi người, nàng cuống quýt giữ lại.

Lần này nàng thực sự nổi giận, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Mộ Dung Trần! Ngài!”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng họ tên đầy đủ của hắn.

Giọng điệu và thần thái ấy, lại giống hệt như người nữ nhân kia.

Trong lòng hắn khẽ lay động, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản cười nhạt: “Nổi giận gì chứ? Bổn Đốc thấy chướng mắt thôi.”

Hoa Mộ Thanh cau mày, kiên quyết che lấy mảnh vải cuối cùng trên người: “Điện hạ, nếu người cứ tiếp tục làm nhục Mộ Thanh như vậy, đừng trách Mộ Thanh…”

“Ngày mai ta sẽ đưa nàng đi gặp Đại Hoàng Tử.”

Lời còn chưa dứt đã bị hắn cắ-t ngang.

Chỉ một câu nói, Mộ Dung Trần đã hoàn toàn nắm được điểm yếu của nàng.

Không uổng là người có thể khuynh đảo cả triều đình Đại Lý, tâm cơ sâu sắc, thủ đoạn nắm người chẳng khác gì trở bàn tay.

Nàng c*n m** d***.

Cuối cùng vẫn giận dữ mà bất lực, trừng mắt nhìn hắn: “Điện hạ đừng tiếp tục đùa giỡn Mộ Thanh nữa. Mộ Thanh dù cam tâm tình nguyện đi theo người, cũng chỉ vì muốn báo thù. Nếu người cứ tiếp tục giày vò như thế… Mộ Thanh cũng có thể tìm người khác giúp đỡ.”

Chỉ là… sẽ không còn chỗ dựa mạnh mẽ như Mộ Dung Trần nữa.



Nàng chỉ vì tự bảo vệ mình mà buộc phải nói như vậy. Dù rằng hiện giờ vì thù hận mà nàng chấp nhận buông bỏ thủ đoạn, cam lòng chịu đựng tên ác ma này, nhưng không có nghĩa là hắn có thể tùy ý đối xử với nàng! 

 
Bình Luận (0)
Comment