Ánh mắt của Mộ Dung Trần dần tối lại.
Nhưng trên gương mặt, nụ cười lại càng thêm rực rỡ: "Ồ? Tiểu nha đầu muốn đi tìm người khác sao? Nói ta nghe thử xem là ai?"
Hoa Mộ Thanh nhìn nụ cười kia liền biết hắn chắc chắn đang tức giận.
Người này xưa nay vẫn vậy, càng giận dữ thì nụ cười lại càng khiến người rợn tóc gáy.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe hắn cất giọng lành lạnh, đầy mỉa mai: "Ngươi định dùng cái gì để quyến rũ nam nhân khác giúp mình? Khuôn mặt? Thân thể? Hay là..."
Vừa nói, hắn vừa cố tình liếc mắt đ-ánh giá từ trên xuống dưới người Hoa Mộ Thanh: "Quả là một đóa mỹ nhân trời sinh. Muốn quyến rũ mấy nam nhân, e rằng chẳng khó gì."
Hoa Mộ Thanh giận đến mức muốn phát điên.
Tên này mỗi khi nổi nóng là miệng lưỡi không còn kiêng dè gì nữa!
Nàng giơ tay bịt miệng hắn lại: "Đừng nói nữa!"
Mộ Dung Trần không đề phòng, liền bị bịt miệng. Giọng nói lành lạnh, ma mị của hắn lập tức im bặt.
Chỉ còn lại đôi mắt dài hẹp, sâu thẳm như được vẽ bằng mực đen, chậm rãi chớp nhẹ, nhìn Hoa Mộ Thanh đang ở rất gần.
Rồi sau đó, đôi mắt như mặt hồ thu kia bỗng chậm rãi nhìn dọc theo cánh tay trắng ngần của nàng, cứ thế trượt xuống... xuống nữa...
Hoa Mộ Thanh nhìn theo ánh mắt hắn mà cúi đầu, yếm trong của nàng đã trượt xuống tận ngự-c từ lúc nào!
Hai đóa tuyết trắng kiêu hãnh kia lộ ra lấp ló ngay trước mặt hắn!
"Ong!"
Tất cả má-u trong người nàng như dồn hết l*n đ*nh đầu!
Nàng hoảng hốt rụt tay lại, vội vã lùi về sau.
Nhưng khoang xe chật hẹp, căn bản không có chỗ để tránh, liền bị tên Mộ Dung Trần gian xảo kia chồm tới, giữ lấy cánh tay nàng.
Bàn tay hắn lạnh như băng, khiến nàng giật mình rút lại theo phản xạ. Nhưng hắn lại từng bước ép sát, dồn nàng đến góc xe, khiến nàng co người lại thành một khối nhỏ bé.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, khóe môi đỏ như má-u khẽ nhếch lên, cười khẽ: "Sao? Giờ mới biết sợ à? Nếu sau này còn muốn đi quyến rũ nam nhân khác, với cái dáng vẻ run rẩy thế này thì làm sao được? Hay là… để Bổn Đốc dạy cho ngươi cách hầu hạ nam nhân nhé?"
Trong lòng Hoa Mộ Thanh đã gào thét.
Ngươi là một tên thái giám, dạy cái đầu ngươi ấy!
Chỉ vì nàng lỡ lời một câu, có cần phải thù dai như vậy không? Đồ khốn!
Nàng cắn môi, uất ức nhắm mắt lại, giọng run rẩy: "Điện hạ, Mộ Thanh đã nói sai rồi… cầu xin Điện hạ tha thứ…"
Giọng nói tuy có chút không cam tâm, nhưng lại mềm mại, yếu ớt, ẩn chứa chút nũng nịu vốn có cùng một vẻ quyến rũ vô tình toát ra.
Trong lòng Mộ Dung Trần chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ…
Nhưng rất nhanh hắn lại làm như không để ý, chỉ mỉm cười rồi tiến sát thêm vài phần, thấp giọng hỏi: “Sai ở đâu nào?”
Hơi thở nóng rực của hắn gần như phả thẳng lên mặt và bờ vai trần của Hoa Mộ Thanh.
Nàng cố gắng cuộn người lại như một con cút nhỏ.
Nói lí nhí như mèo kêu: “Là… không nên nói… không cần Điện hạ… muốn đi tìm nam nhân khác…”
Khóe môi Mộ Dung Trần hiện lên nụ cười thoáng qua.
Hắn đưa tay kéo tay nàng, trực tiếp nhấc nàng dậy.
Bắt nàng đối diện thẳng với ánh mắt mình, rồi với thái độ không cho phép chống đối, hắn chậm rãi nói: “Nếu còn có lần sau, ta sẽ lộ-t d-a ngươi.”
Nói xong, còn cố tình điểm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của nàng: “Nhớ kỹ chưa?”
Hoa Mộ Thanh thoáng hoảng hốt, thầm nghĩ: “Làm gì còn dám có lần sau nữa!”
Chỉ là… vì sao hắn lại có thể vì một câu nói như vậy mà tức đến thế?
Nàng mím môi, ngoan ngoãn gật đầu, ra vẻ một cô nương biết nghe lời: “Nhớ rồi.”
Mộ Dung Trần nhướng mày, buông nàng ra: “Nằm sấp xuống đi.”
Hoa Mộ Thanh lập tức ngoan ngoãn nằm sấp lên chiếc đệm mềm trong xe, còn thuận tay kéo vạt áo lại che hai bên thân thể.
Nhưng sự che chắn vụng về ấy, trái lại càng khiến t*m l*ng tr*ng n*n lộ ra thêm vài phần, càng thêm hấp dẫn mê người.
Mộ Dung Trần khẽ lắc đầu, đưa tay ấn lên thắt lưng nàng truyền nội lực vào đồng thời nói: “Sau hôm nay, công pháp nội lực của ngươi đã có thể tu luyện nhanh hơn. Khi tu luyện xong, nói cho ta biết, ta sẽ dạy ngươi thêm một bộ công pháp khác.”
Mỗi lần Mộ Dung Trần truyền nội lực giúp nàng khai thông kinh mạch, Hoa Mộ Thanh đều đau đến mức không chịu nổi.
Tuy nhiên, nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng, mỗi lần đau đớn đều giảm nhẹ hơn một chút.
Dẫu là vậy, lúc này nàng vẫn đau đến mồ hôi lạnh vã ra đầy trán, ý thức mơ hồ.
Nàng cắn răng gật đầu, không nói được lời nào.
Mộ Dung Trần nhìn sinh vật nhỏ bé đang run rẩy trong tay mình, trong lòng lại nhớ đến thể chất hiếm có vô song của nàng—"Vô Tướng Chi Thể".
Thể chất "Vô Tướng" là thể chất duy nhất có thể chịu đựng được hàn độc ẩn chứa trong công pháp Thiên Âm Chi Công.
Khi hắn luyện công đến đại thành, cũng là lúc hàn độc trong cơ thể mạnh nhất.
Đến khi đó, nhất định phải có cách để dẫn độc ra khỏi cơ thể.
Nếu không có người thích hợp, hàn độc không những không tiêu tan mà còn phản phệ trở lại, xuyên vào huyết mạch hắn, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma mà ch-ết.
Nhưng nếu có Vô Tướng Chi Thể, hàn độc liền có thể hoàn toàn chuyển hóa sang người khác, hắn sẽ đại công cáo thành.
Mà người mang Vô Tướng Chi Thể… thì sẽ phải…
Vậy thì sẽ thế nào?
Năm xưa, kẻ dạy hắn công pháp Thiên Âm Chi Công – đại ma vật ấy đã ch-ết, không ai biết được kết cục sẽ ra sao.
Mộ Dung Trần nhìn gương mặt nghiêng đang cố gắng chịu đựng của thiếu nữ trước mắt.
Dung nhan kiều diễm như đóa hải đường đang cố sức nở rộ trong gió bão.
Đẹp đến mức ngạo nghễ, nhưng cũng mong manh đến nao lòng.
Hắn cụp mắt xuống, ngón tay lại một lần nữa ấn xuống.
Một luồng nội lực mạnh hơn nữa bùng phát ra.
“A!”
Hoa Mộ Thanh cuối cùng không chịu nổi cơn đau đột ngột tăng vọt, khẽ kêu lên một tiếng, khóe môi trào ra một vệt má-u, rồi ngất lịm đi.
__
Phủ Đô Đốc của Ti giám Ty Lễ Giám.
Mộ Dung Trần vừa bước vào phòng, phía sau Đỗ Thiếu Quân đã theo sát bước vào.
Vừa vào cửa đã hỏi ngay: “Chuyện gì vậy? Ta nghe nói hôm nay nha đầu Hoa Mộ Thanh kia ngất đi? Không phải nàng ta có Vô Tướng Chi Thể sao? Chẳng lẽ việc khai thông kinh mạch xảy ra sự cố gì sao?”
Mộ Dung Trần nghiêng người nằm trên giường, có vẻ chẳng buồn đáp lời.
Đỗ Thiếu Quân bất đắc dĩ, đành phải ngồi đối diện hắn, nói tiếp: “Ngươi cũng biết mà, Vô Tướng Chi Thể là thể chất duy nhất có thể cứu được ngươi. Ngươi giấu kỹ ngần ấy năm, tu luyện cũng không để tâm, ta biết là vì ngươi muốn ở lại bên Tống Hoàng Hậu thêm vài năm.”
Mộ Dung Trần vẫn không nhúc nhích, uể oải chống má.
Đỗ Thiếu Quân tiếp tục khuyên nhủ: “Nhưng Tống Hoàng Hậu bây giờ… đã không còn nữa. Trong lòng ngươi có hận như thế nào đi nữa, thì càng nên hiểu rõ rằng nếu muốn báo thù cho nàng, ngươi bắt buộc phải luyện thành Thiên Âm Chi Công. Một khi thành công, ngươi sẽ có tư cách vạch trần thân phận, lấy lại những gì vốn thuộc về mình, và mới có cơ hội gi-ết ch-ết Đỗ Thiếu Lăng.”
Mộ Dung Trần nhấc mí mắt, hờ hững liếc hắn một cái: “Tính kế cả hoàng huynh ruột mình, ngươi nói xem, nếu Đỗ Thiếu Lăng biết được, liệu hắn có gi-ết ngươi trước không?”
Đỗ Thiếu Quân tức đến nghiến răng, giật lấy chén rư-ợu trong tay hắn: “Ngươi đừng quên, khi xưa chúng ta đã cùng nhau hứa hẹn. Gi-ết Đỗ Thiếu Lăng là lý do quan trọng nhất để đám người chúng ta tụ tập quanh ngươi đấy.”
Lời vừa dứt, liền thấy Mộ Dung Trần khẽ liếc hắn một cái, ánh mắt không nặng không nhẹ.
Đỗ Thiếu Quân hơi chột dạ, vội đặt lại chén rư-ợu vào tay hắn: “Tất nhiên, là vì tin tưởng ngươi nhất, bọn ta mới chọn đi theo ngươi! Ngươi hãy chăm chỉ luyện công, đừng có phí thời gian đùa giỡn với nha đầu tâm cơ thâm hiểm kia nữa.”
Hôm ở phủ Khai Quốc Hầu, Đỗ Thiếu Quân tận mắt thấy Mộ Dung Trần đưa tay ra nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, thậm chí còn âm thầm giấu tay nàng trong tay áo mình để tránh bị người khác nhìn thấy.
Mộ Dung Trần hắn chưa từng là người sẽ bận tâm vì người khác như vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, Đỗ Thiếu Quân đã bắt đầu nảy sinh một nỗi lo âm ỉ…