Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 111

 
Hôm nay lại nghe ngóng thêm được một chút, dường như Hoa Mộ Thanh đã đắc tội với Mộ Dung Trần, nên mới bị ép đến mức thổ huyết rồi hôn mê.

Điều này khiến người ta càng thêm lo lắng, bởi vì xưa nay chưa từng có ai dám đắc tội với Mộ Dung Trần mà còn sống sót cả!

Tất nhiên, Vô Tướng Chi Thể là điều vô cùng quan trọng.

Vì vậy Đỗ Thiếu Quân mới không yên tâm, tự mình đến khuyên nhủ Mộ Dung Trần lấy đại cục làm trọng.

Nhưng nếu hắn biết được sự thật, Hoa Mộ Thanh thổ huyết, chẳng qua là vì Mộ Dung Trần cố ý truyền thêm cho nàng một phần Thiên Âm Chi Công để hộ thể.

Mà nàng đắc tội với hắn, chỉ cần một câu xin tha mềm mại, liền dễ dàng được bỏ qua.

Lúc ấy, có lẽ Đỗ Thiếu Quân không chỉ là lo lắng nữa, mà phải như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên rồi!

Dù sao thì…

Đỗ Thiếu Quân lại tiếp tục lải nhải thêm một lúc lâu, đến khi Mộ Dung Trần thấy phiền quá mới đá hắn ra khỏi phòng.

Trước khi đi, hắn mới chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu lại nói với vào trong phòng: "À đúng rồi, ngày mai Đỗ Thiếu Lăng sẽ tới Kim Hỷ Lâu của Hà Thu Thực. Ta đã bảo ám vệ gửi tin cho Hoa Mộ Thanh rồi."



Nói xong, hắn vội vàng chạy mất.

Động tác uống rư-ợu của Mộ Dung Trần khựng lại một chút, nhưng chỉ trong chốc lát hắn vẫn phong lưu ung dung, từ tốn nâng chén uống cạn rồi đứng dậy, áo bào tím phấp phới, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
__

Ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh dậy, Hoa Mộ Thanh lập tức phát hiện nội lực của mình lại tăng thêm một tầng.

Trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Nghĩ đến lực đạo tăng vọt đột ngột ngày hôm qua của Mộ Dung Trần, nàng đã phần nào đoán được nguyên nhân.

Nàng có chút bất ngờ, người này vậy mà lại hao tổn nhiều nội lực như vậy để bồi dưỡng mình sao?

Ngay lúc ấy, nàng nghe thấy giọng nói khe khẽ của Xuân Hà đang hầu hạ bên cạnh: “Tiểu thư, hôm nay… vị trong cung ấy sẽ đến Kim Hỷ Lâu.”

Kim Hỷ Lâu — chính là trà lâu của Hà Thu Thực, phụ thân của Hà Hương.

Hoa Mộ Thanh khựng lại, quay sang nhìn Xuân Hà: “Người trong cung? Không rõ là ai vậy?”

Xuân Hà mỉm cười, dùng ngón tay cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn.

Đỗ Thiếu Lăng có một chiếc nhẫn ngọc Hán bạch ngọc khắc rồng, là quốc bảo truyền đời của triều Đại Lý, chỉ có hoàng đế đương triều mới được mang.

Điều này vốn không phải là bí mật.

Hoa Mộ Thanh lập tức hiểu ra, khẽ cười trong lòng. Thì ra đây chính là lý do vì sao Mộ Dung Trần truyền nhiều nội lực cho nàng như vậy?

Là muốn nàng thể hiện thật tốt, ‘quyến rũ’ vị hoàng đế kia, coi như phần thưởng?

Sự ấm áp vừa dâng lên trong lòng, lập tức nguội đi đôi phần.

Nàng khẽ gật đầu, dặn: “Biết rồi. Đi báo với tổ mẫu một tiếng, nói ta muốn ra ngoài mua lễ vật mừng thọ cho bà, cần xuất phủ.”

Phúc Tử lập tức gật đầu, vâng lời lui xuống.

Vừa ra khỏi sân, liền thấy Thanh Trúc ăn mặc lòe loẹt diêm dúa, cũng đi theo phía sau.



Nàng ta nhìn Hoa Mộ Thanh một cái, sau đó liền hừ lạnh quay mặt đi, rồi rảo bước rời khỏi.

Thanh Trúc đứng phía sau, nhổ mạnh một ngụm nước bọt, mắng nhỏ: "Thứ gì chứ! Phi! Cứ đợi đấy, đợi đến khi Đại thiếu gia chuẩn bị xong kế hoạch, xem chủ tử nhà ngươi làm sao thoát được!"

Hừ một tiếng, nàng ta tức giận quay người đi.
__

Hôm nay vẫn là một ngày xuân rực rỡ.

Hoa Mộ Thanh dẫn theo hai nha hoàn là Xuân Hà và Phúc Tử, vẫn ngồi chiếc xe ngựa mui xanh đơn giản trong phủ, đi thẳng đến phố Chu Tước nơi sầm uất và có nhiều cửa tiệm nhất kinh thành.

Nàng chọn bước vào một tiệm trang sức danh tiếng nhất kinh thành có tên là Kỳ Trân Các.

Tên tiểu nhị tiếp khách trong tiệm không niềm nở như ở nơi khác, ngược lại còn có chút kiêu ngạo.

Hắn đứng sau quầy, thong thả hỏi: "Chào mừng quý khách. Tiểu thư muốn mua trang sức hay đồ cài đầu? Nếu có thứ gì cần đặt riêng, tiệm chúng ta đều có thể làm."

Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy thiếu nữ vừa bước vào.

Người mặc áo lụa dài thêu kim tuyến, búi tóc kiểu nguyên bảo cao quý, khẽ quay mặt lại.

Đôi mắt như nước mùa thu, long lanh ẩn ý sâu xa. Đôi môi như hoa anh đào chớm nở, hồng hào tinh tế.

Khuôn mặt như hoa đào đầu xuân, ánh mắt linh động quyến rũ.

Một vẻ đẹp khiến người khác ngây ngất!

Thế nhưng dưới vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành ấy, đôi mắt nàng lại trong veo lạnh lẽo, như phủ một lớp băng mỏng, che khuất ngọn lửa sắc đẹp gần như có thể thiêu đốt lòng người.

Chính sự lạnh lùng này lại khiến dung nhan tuyệt sắc kia thêm vài phần mị hoặc cấm dục, làm tim người ta đập thình thịch, mắt không dám rời đi.



Tên tiểu nhị bất giác "ực" một tiếng, nuốt khan nước bọt.

Xuân Hà nhíu mày rõ ràng, hắng giọng nhắc nhở.

Tiểu nhị lập tức bừng tỉnh, ánh mắt kinh diễm không giấu nổi, sự kiêu căng trên mặt cũng biến mất.

Hắn vội vã bước ra khỏi quầy, cúi người cười nói: "Tiểu thư muốn mua trang sức ạ? Tiệm chúng ta vừa nhập một lô hàng mới, toàn là kiểu dáng thời thượng nhất trong cung, tiểu thư có muốn xem qua không?"

Nhưng Hoa Mộ Thanh chẳng thèm để ý đến một tiểu nhị như hắn, chỉ lướt mắt nhìn lướt qua các kệ hàng trong Kỳ Trân Các.

Xuân Hà đứng bên cạnh liền nói: "Đi gọi chưởng quầy tới."

Tiểu nhị có hơi tiếc nuối vì không được nói chuyện thêm với mỹ nhân, nhưng vẫn vâng lời đi gọi chưởng quầy.

Chưởng quầy đúng là người có con mắt tinh tường, vừa thấy dung mạo tuyệt sắc như tiên giáng trần của Hoa Mộ Thanh, dung mạo mà cả kinh thành không ai bì kịp, liền lờ mờ đoán ra được thân phận nàng.

Trong lòng thầm cảm thán: “So với lời đồn, sắc đẹp này còn hơn gấp bội!”

Chưởng quầy bước lên, cười nói: "Tiểu thư muốn tìm món gì? Họ Chu này có thể giới thiệu giúp một tay."

Ông ta vừa nói vừa sai người dâng trà.

Hoa Mộ Thanh khẽ nhấc mi mắt lên.

Xuân Hà lại nói thêm: "Lão phu nhân nhà ta sắp đến ngày sinh thần. Tiểu thư muốn tìm một món quà mừng thọ, không biết quý tiệm có thứ gì xứng đáng không?"

Chu trưởng quầy nghe vậy thì hơi do dự, ánh mắt láo liên xoay chuyển đầy toan tính, sau đó lập tức nở nụ cười niềm nở: "Tiểu thư đến thật đúng lúc. Quả thực chúng ta vừa mới nhập về một món lễ vật mừng thọ thượng hạng, vô cùng quý giá. Hay là mời tiểu thư lên lầu ngồi, ta sẽ sai người đem lên để tiểu thư xem kỹ hơn?"



Hoa Mộ Thanh cũng không từ chối, liền theo ông ta lên tầng hai.

Quả nhiên, chưa đến nửa chén trà, Chu chưởng quầy đích thân nâng một chiếc hộp gỗ lê khảm họa tiết dây leo, cẩn thận bưng lên lầu.

Ông ta đặt chiếc hộp xuống trước mặt Hoa Mộ Thanh, cười đầy đắc ý, rồi từ từ mở nắp hộp.

Đồng tử Hoa Mộ Thanh lập tức co lại.

Huyết Ngọc Quan Âm!

Chỉ to bằng một cẳng tay, pho tượng Quan Âm bằng ngọc ấy được chạm khắc tinh xảo vô cùng.

Khuôn mặt từ bi, dáng vẻ sống động như thật, như tiên giáng trần!

Nhưng điều đặc biệt nhất chính là đài sen mà pho tượng Quan Âm ngồi lên, lại có màu đỏ má-u!

Từ xưa đến nay, màu má-u không phải màu đỏ chính thống, thường bị coi là điềm gở.

Thế nhưng sắc đỏ má-u của đài sen này lại rực rỡ mà không chói mắt, đậm đà mà không lòe loẹt.

Sự phối hợp giữa sắc đỏ thẫm ấy và màu ngọc trắng ngà thanh khiết khiến cho tượng Quan Âm trên đài sen như: "Đã vượt qua biển má-u địa ngục, siêu độ hết thảy ác quỷ. Độ hóa toàn bộ tội nghiệp trần gian, cuối cùng thoát khỏi cõi đời trăm tuổi vô thường, bước vào cõi Phật vô biên."

Chu chưởng quầy thấy Hoa Mộ Thanh cứ nhìn chằm chằm vào pho tượng mà không nói gì, trong lòng càng thêm đắc ý.

Ông ta cười nói: "Tiểu thư hẳn là đã nghe qua bảo vật này rồi. Chính là pho Huyết Ngọc Quan Âm từng được Thái Hậu đương triều hết lời khen ngợi đấy ạ!"

Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh, dĩ nhiên nàng biết!

Khối ngọc dùng để tạc nên pho tượng Huyết Ngọc Quan Âm này, năm xưa chính là nàng tự mình trèo l*n đ*nh Tuyết Sơn, đào về để dâng tặng tổ mẫu.



Lúc ấy, cả khối ngọc ấy còn trắng tinh khiết như tuyết.

Nhưng vì trên đường xuống núi nàng gặp hiểm nguy, vẫn liều mạng ôm lấy khối ngọc ấy trong lòng.

Má-u nàng chảy thấm vào ngọc, mới khiến đế sen của pho tượng ngọc này nhuốm thành màu đỏ má-u. 

 
Bình Luận (0)
Comment