Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 112

 
Về sau, nàng đã nhiều lần cất công tìm đến một bậc thầy điêu khắc ngọc sống ẩn dật để nhờ khắc nên bức Huyết Ngọc Quan Âm này và dâng tặng cho tổ mẫu của mình, khiến ai nấy trong thiên hạ đều ngưỡng mộ vô cùng.

Thế nhưng, chính khối ngọc nàng đã liều mạng bảo vệ ấy, cuối cùng lại rơi vào tay của Hoa Tưởng Dung – người đã tiến cung sau khi nàng lấy Đỗ Thiếu Lăng.

Tống gia vì muốn cầu lấy một chỗ dựa vững chắc cho nàng, liền đem Huyết Ngọc Quan Âm ấy dâng lên cho mẫu phi của Đỗ Thiếu Lăng, bà ta từ lâu đã thèm khát bức tượng này.

Đó chính là đương kim Thái Hậu La Đức Phương – mụ già lòng dạ độc ác, tham lam và ghê tởm không ai sánh kịp!



Có lẽ đến ch-ết, tổ mẫu cũng không thể ngờ rằng sau khi La Đức Phương nhận được Huyết Ngọc Quan Âm, việc đầu tiên mụ ta làm là khoe khoang khắp nơi, nói rằng Tống gia đã phải hạ mình cầu cạnh để xin được bảo hộ.

Đó là một cú tát vào mặt Tống gia, cũng là cú tát vào chính nàng!

Chỉ là...

Nếu Huyết Ngọc Quan Âm vốn đã nằm trong tay mụ độc phụ kia, thì tại sao giờ lại xuất hiện ở Kỳ Trân Các?

Hoa Mộ Thanh thu lại mọi cảm xúc trong đáy mắt, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu ta nhớ không lầm, Huyết Ngọc Quan Âm này lẽ ra đang ở trong hoàng cung, đúng không? Chưởng quầy, chẳng lẽ ông đang định dùng đồ giả để lừ-a ta?”

Chu chưởng quầy sững người, rồi hạ giọng, cười cười nói: “Là hàng thật đấy ạ, ta nào dám qua mặt tiểu thư.”

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn ông một cái.

Ánh mắt ấy, dù mang theo nét quyến rũ mê người, lại lạnh lẽo như băng giá, khiến người ta vô thức muốn khuất phục.

Chu chưởng quầy lạnh cả sống lưng, suýt nữa thì quỳ rạp xuống đất.

Chỉ nghe Hoa Mộ Thanh cười nhạt nói tiếp: “Ta không tin. Nếu chưởng quầy không nói rõ được nguồn gốc món đồ này, ta cũng chẳng dám đem về dâng lên tổ mẫu. Lỡ đâu lại vạ đến cả họ hàng chín đời thì sao?”

Chu chưởng quầy giật mình run rẩy.

Há miệng định nói gì đó, lúc này mới nhận ra, mình cứ tưởng có thể lợi dụng sự ngây thơ của một tiểu thư mềm yếu để kiếm một món hời. Ai ngờ cô nương trước mặt không hề như lời đồn, yếu đuối, vô dụng, mà ngược lại còn thông minh và sắc bén!

Ông ta cười gượng, liếc nhìn hai nha hoàn đứng cạnh Hoa Mộ Thanh.

Nhưng nàng không có ý định cho họ lui xuống.

Không còn cách nào khác, mọi chuyện cũng đã đến nước này, muốn giấu giếm cũng không được nữa.



Chu chưởng quầy đành hạ giọng hơn nữa, nói: “Tiểu thư chớ lo, món đồ này là do chính Thái Hậu trong cung vì thiếu tiền nên âm thầm sai người mang ra ngoài bán. Dù không thể công khai, nhưng tiểu thư cứ yên tâm, nguồn gốc tuyệt đối không sai được đâu.”

Trong lòng Hoa Mộ Thanh lại âm thầm lắc đầu, chưởng quầy này nghĩ rằng nếu là đồ của Thái Hậu bán ra thì sẽ chắc chắn an toàn ư?

Ông ta không biết rằng, trên đời này, kẻ độc ác nhất, tâm địa đen tối nhất… chính là đám người trong hoàng tộc!

Nàng khẽ mỉm cười, suy nghĩ thoáng chốc rồi gật đầu: “Bao nhiêu bạc?”

Chu chưởng quầy vui mừng ra mặt, thầm nghĩ: “Quả nhiên là một nha đầu ngốc!”

Thứ này vốn dĩ ông ta định lừ-a bán cho mấy kẻ nhà giàu từ nơi khác đến không biết rõ sự tình, chẳng ngờ lại gặp phải Hoa Mộ Thanh.

Vừa nãy bị nàng làm cho sợ hết hồn, ông ta thậm chí còn hơi hối hận vì đã mang món đồ này ra.

Giờ lại thấy nàng có vẻ muốn mua, liền lập tức vui vẻ giơ ra con số: “Tám vạn lượng bạc trắng!”

Sắc mặt Xuân Hà hơi biến đổi, còn Phúc Tử thì như bị con số khổng lồ đó làm cho choáng váng.

Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh ung dung nói: “Tám nghìn lượng.”

“……”

Chu chưởng quầy còn tưởng mình nghe nhầm: “Tiểu thư, ta nói là tám vạn lượng cơ mà.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười điềm tĩnh gật đầu: “Đúng, ta trả giá tám nghìn lượng. Bán hay không thì tùy ông.”

Chu chưởng quầy lập tức nổi giận: “Nếu tiểu thư không có thành ý mua bán, vậy thì xin mời…”

“Phúc Tử, đi báo với phủ Kinh Triệu Doãn, nói trong tiệm Kỳ Trân Các có một tượng Huyết Ngọc Quan Âm, là đồ của trong cung…”

Phúc Tử vừa nhận lệnh định đi thì lập tức bị Chu chưởng quầy chặn lại.



“Hoa Nhị tiểu thư, ý nàng là gì đây?”

Hoa Mộ Thanh nhướng mày: “Thì ra chưởng quầy đã nhận ra ta từ lâu rồi.”

Mặt Chu chưởng quầy đỏ bừng, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã thế tiểu thư đã nhìn thấy món này, thì ta cũng không mặc cả nữa, năm vạn lượng, vật này là của nàng!”

Hoa Mộ Thanh vẫn không chịu nhường bước, khẽ cười lạnh: “Năm nghìn lượng. Nếu không bán, chưởng quầy, đừng trách ta giữ miệng không kín.”

“Nàng…!”

Chu chưởng quầy tức đến mức suýt ngửa ra sau, nhìn Hoa Mộ Thanh mà run rẩy cả người.

Nhưng nàng chẳng hề sợ ông ta dám làm gì cả.

Thực ra nàng cũng đoán được ông ta không dám hành động, dù sao nàng cũng là tiểu thư nhà quan còn ông ta chỉ là một thương nhân thấp kém.

Dám coi thường nàng, muốn biến nàng thành kẻ bị lừ-a gạt?

Nàng tất nhiên sẽ khiến ông ta phải "chảy má-u".

Chu chưởng quầy nghiến răng kèn kẹt một hồi, cuối cùng lẩm bẩm rít ra từng chữ: “Ba vạn lượng.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Ba nghìn lượng.”

Chu chưởng quầy hoa mắt chóng mặt, phải vịn vào bàn bên cạnh mới đứng vững được.

Trong lòng biết lần này đúng là tiêu rồi.

Một lúc sau, ông ta lắc đầu: “Một vạn lượng. Nếu tiểu thư không muốn thì cứ việc báo quan, Chu mỗ ta cũng đành chịu!”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, gật đầu với Phúc Tử: “Đưa tiền cho ông ta.”



Xuân Hà lập tức bước lên, cầm lấy chiếc hộp đựng tượng Huyết Ngọc Quan Âm, ôm chặt trong lòng.

Chu chưởng quầy nhận lấy tờ ngân phiếu mỏng manh trị giá một vạn lượng bạc, trong lòng như đang nhỏ má-u.

Ông ta hận chính mình sơ ý, nhẹ dạ cả tin vào mấy lời đồn đại.

Bức tượng Huyết Ngọc Quan Âm này, ông ta đã mua với giá ba vạn lượng cơ mà!

Để cho ông chủ biết mình một lần làm ăn lỗ đến hai vạn lượng, chẳng phải sẽ lộ-t d-a ông ta sao!

Bất kể chưởng quầy Kỳ Trân Các lúc này đang run sợ ra sao thì Hoa Mộ Thanh dẫn theo Phúc Tử và Xuân Hà, xoay người rời khỏi cửa tiệm, tiến về phía Tửu lâu Kim Hỷ, cách đó không xa.

Ngay cả hộp đựng bức tượng Huyết Ngọc Quan Âm cũng chưa kịp đặt xuống.

Nàng đưa ra thiệp khách quý mà Hạ Hương lén tặng từ lần trước, rất suôn sẻ được đưa vào trong lầu.

Vừa bước vào cửa, hương trà thoang thoảng liền phả vào mặt, âm thanh đàn khẽ ngân vang không ngớt.

Trong đại sảnh, khách trà qua lại đều là người ăn mặc lộng lẫy, chỉ nhìn qua cũng biết thân phận không tầm thường.

Có những nữ nhân xinh đẹp đang nhẹ nhàng hầu hạ bên cạnh, hoàn toàn không giống mấy ả lẳng lơ chốn phong trần, mà lại giống tiểu thư khuê các được nuôi dạy kỹ lưỡng.

Chẳng trách nơi này lại được xưng là trà lâu đệ nhất kinh thành.

Hoa Mộ Thanh đưa mắt nhìn quanh, lập tức nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo nàng.

Nàng cũng biết rõ gương mặt mình rất thu hút.

Thế nên liền khẽ xoay người, kín đáo hướng lên tầng, đi thẳng về phía các phòng riêng.

Dù gì nếu Đỗ Thiếu Lăng đã đến nơi này, tất nhiên sẽ không ngồi ngoài đại sảnh cùng người ta nhàn thoại uống trà.



Bởi trong đám khách ở đây, cũng không ít người là quan lại trong triều.

Nếu để người khác phát hiện Hoàng Thượng đang cải trang vi hành, e rằng sẽ gây ra chuyện lớn.

Bóng dáng nàng, trong bộ y phục thêu hoa và váy quý phái, dần khuất nơi lối lên cầu thang.

Ngay lập tức, đại sảnh rộ lên những tiếng xì xào bàn tán khe khẽ.

“Cô nương đó là ai vậy?”

“Quả thật là tuyệt sắc!”

“Không ngờ thế gian lại có mỹ nhân như thế!”

“Không biết là tiểu thư nhà nào…”

Ở một góc khác.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, Đỗ Thiếu Quân ngồi khuất trong góc, khẽ cười, liếc nhìn Mộ Dung Trần đang ngồi uống rư-ợu bên cạnh.

“Thế nào? Ta đã nói nàng ấy sẽ đến mà. Ngươi nói xem, liệu nàng có quyến rũ được Đỗ Thiếu Lăng không?”

Mộ Dung Trần không đáp, chỉ hờ hững ném ly rư-ợu trong tay.

Đỗ Thiếu Quân nhìn hắn: “Ngươi đừng có hành động l* m*ng. Cẩn thận nếu để Đỗ Thiếu Lăng sinh nghi, thì cái mạng của nha đầu ấy sẽ không giữ được đâu!”

Mộ Dung Trần nheo mắt đầy âm hiểm, lạnh lùng liếc Đỗ Thiếu Quân một cái.

Đỗ Thiếu Quân bị ánh mắt đó khiến sống lưng lạnh toát, lập tức im bặt.


__

Kim Hỷ Lâu có tổng cộng ba tầng.

Tầng hai là nơi xa hoa và kín đáo nhất, được chia thành mười hai phòng, đặt tên theo mười hai địa chi.

Khách đến muốn bàn việc hoặc nói chuyện riêng tư, đều chọn chỗ này. 

 
Bình Luận (0)
Comment