Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 115

 
Vị Tiểu Hầu Gia của Phủ Khai Quốc Hầu này thật nực cười. Lúc trước rõ ràng là không cam tâm tình nguyện, giờ đây lại bày ra dáng vẻ thân thiết như vậy là vì cớ gì?

Xem ra, những lời đồn đại kia cũng chẳng hoàn toàn đúng sự thật.

Mỗi người mang một suy nghĩ riêng, duy chỉ có Tư Không Lưu là chẳng còn tâm trí để để ý đến điều đó.

Hắn đuổi theo Hoa Mộ Thanh xuống cầu thang, không kìm được mà lại khẽ gọi nàng một tiếng, thấp giọng hỏi: “Thanh Nhi, nàng thực sự... không còn động lòng với ta nữa sao?”



Một nỗi xót xa nhói buốt bất chợt dâng trào từ tận đáy lòng, đó là cảm xúc vốn thuộc về thân thể này.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tất cả đều bị sự lạnh nhạt của Hoa Mộ Thanh dập tắt.

Chỉ có gương mặt vốn điểm chút phấn hồng kia, giờ đây khẽ tái đi.

Ánh mắt Tư Không Lưu vụt sáng, hắn bước thêm một bước định tiến lại gần nàng, nhưng bị Xuân Hà và Phúc Tử cùng nhau chắn lại.

“Tiểu Hầu Gia.”

Hoa Mộ Thanh quay mặt, liếc nhìn người nam nhân si tình vô vọng ấy, khẽ mỉm cười: “Mỗi người một ngả, ai nấy tìm lấy niềm vui. Mong ngài sau này sẽ gặp được mối duyên lành, tâm đầu ý hợp, bạc đầu bên nhau.”

Mộ Dung Trần đứng cách đó không xa cũng nghe ra trong giọng nói của nàng có chút không nỡ và oán thán.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đến rợn người.

Đỗ Thiếu Quân liếc hắn một cái, vội vàng lùi sang bên né tránh.

Còn Tư Không Lưu đứng đối diện Hoa Mộ Thanh thì lại lộ vẻ mừng rỡ.

Nhưng chỉ chốc lát sau, sắc mặt lại chuyển sang đau buồn và bất lực: “Thanh Nhi, ta biết mà... nàng vẫn còn nghĩ đến ta, đúng không? Ta biết mà, chắc chắn là nàng bị Cửu Thiên Tuế ép buộc đúng không? Nàng đừng sợ, cứ nói với ta, ta nhất định sẽ vì nàng mà…”

Chưa kịp nói hết, Hoa Mộ Thanh đã lắc đầu: “Tiểu Hầu Gia, chốn đông người chớ nên bàn chuyện thị phi, e rằng vách có tai. Mộ Thanh cáo từ.”

Tư Không Lưu khựng lại, hắn chỉ biết ngẩn ngơ nhìn Hoa Mộ Thanh rời đi như thể hoàn toàn không lưu luyến gì.

Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, rõ ràng trước kia Hoa Mộ Thanh si mê mình đến mức nào, còn mình thì chỉ lợi dụng và cảm thấy chán ghét, chưa từng động lòng.

Vậy mà hôm nay, nhìn nàng lạnh lùng xa cách, nhưng từng lời nói đều là nghĩ cho hắn...



Ngược lại khiến hắn...

Hắn chăm chú nhìn cỗ xe ngựa với mái che xanh của Hoa Mộ Thanh đi xa dần, hồi lâu sau mới siết chặt nắm tay, xoay người rời đi.

Trong trà lâu.

Đỗ Thiếu Quân bĩu môi, bên cạnh hắn, chỗ ngồi đã trống không từ bao giờ.

“Lộc cộc, lộc cộc.”

Chiếc xe ngựa không trở về Hoa phủ, mà rẽ vào một con hẻm vắng vẻ, hẻo lánh.

Hoa Mộ Thanh vén rèm xe nhìn ra, liền thấy Mộ Dung Trần đang lười biếng tựa người vào bức tường đá xanh, trong tay cầm một chiếc quạt xương màu lục.

Hắn dùng xương quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, từng chút một, không để lộ chút cảm xúc nào.

Hoa Mộ Thanh nhìn gương mặt tựa như yêu mị thoát tục ấy, không biết nghĩ đến điều gì, khẽ ngẩn người một thoáng, rồi vịn tay Xuân Hà bước xuống xe.

Lúc này Mộ Dung Trần mới chậm rãi nghiêng mặt.

Theo động tác của hắn, cả con hẻm nhỏ yên tĩnh đơn sơ dường như bừng nở muôn hoa rực rỡ trong khoảnh khắc, một luồng khí tức yêu mị và lộng lẫy, không lời mà dữ dội, tràn ngập khắp không gian.

Không thể không thừa nhận…dù là kiếp trước hay kiếp này, Mộ Dung Trần vẫn là người đẹp nhất mà nàng từng gặp.

Vẻ đẹp đó mang theo một loại mị lực và yêu dị nồng đậm, chỉ cần hắn nhướng mày hay khẽ nhếch môi, liền như một yêu ma quyến rũ nhất, ăn thịt người không nhả xương.

Dùng vẻ ngoài hoa mỹ đến cực điểm để mê hoặc lòng người, khiến người ta hồn xiêu phách lạc, rồi chỉ cần hé mở đôi môi đỏ như má-u, đã đủ đoạt mạng.



Rõ ràng biết là hiểm độc và tà ác, thế mà vẫn không thể chống lại sức hút ẩn trong ánh mắt mỉm cười ấy.

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, bước đến gần hắn, thấy trên vạt áo trước ngự-c hắn có một đóa hoa sen đỏ thẫm thêu chìm.

Không rõ ràng, nhưng lại vô cùng rực rỡ. Một mùi hương lạnh lẽo đột nhiên xộc thẳng vào mũi nàng.

“Đi thôi.”

Giọng nói lười biếng và uể oải của Mộ Dung Trần vang lên, giống như tuyết tan hòa với rư-ợu nồng, len lỏi vào tai rồi chảy thẳng vào tim.

Hoa Mộ Thanh khẽ cắn môi.

Mộ Dung Trần liếc thấy vẻ mặt có phần thay đổi, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh xoay người, lạnh nhạt nói: “Hôm nay ngươi làm không tệ, ở lại thêm một lát với Đại Hoàng Tử đi.”

Gợn sóng vừa dâng trong lòng Hoa Mộ Thanh lập tức lặng đi như mặt nước lạnh.

Phải rồi…

Hắn rốt cuộc vẫn là con người vô tình vô dục mà nàng từng quen.

Chỉ biết đứng nơi cao, lạnh lùng nhìn xuống, chơi đùa với lòng người.

Sao có thể… vì nàng mà dừng lại dù chỉ một khắc?

Nàng không thể mềm lòng, cũng không thể trông mong vào con người này để tạm quên đi lớp vỏ cứng rắn của bản thân.

Thứ duy nhất nàng có thể dựa vào, chỉ là chính mình.

Hoa Mộ Thanh khẽ mím môi cười, chậm rãi bước theo sau hắn.

Không hề nhận ra, tuy Mộ Dung Trần đã xoay người, nhưng ánh mắt vẫn như vô tình dừng lại trên người nàng, và cả bước chân hắn cũng chậm lại, dường như là đang cố tình điều chỉnh nhịp bước cho phù hợp với từng bước nhỏ của nàng.



Xuân Hà đi phía sau, nhìn hai người, không kìm được mà khẽ thở dài.
__

Lần nữa gặp lại Thịnh Nhi, nàng phát hiện đứa bé lại lớn thêm một chút.

Hoa Mộ Thanh không khỏi cảm thấy vui mừng và ngạc nhiên.

Đứa trẻ mới sáu tháng tuổi, vậy mà đã biết bò trên mặt đất.

Khi nhìn thấy Hoa Mộ Thanh, có lẽ vì một sự kết nối từ linh hồn, nên bé chẳng hề tỏ ra xa lạ chút nào.

Chỉ cần được nàng bế trong lòng, đứa bé đã vui vẻ líu lo không ngớt khiến Hoa Mộ Thanh lúc thì muốn khóc, lúc lại bật cười.

Nàng dốc hết tâm sức cùng con chơi đùa suốt một lúc lâu.

Suốt thời gian ấy, Mộ Dung Trần vẫn ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn Hoa Mộ Thanh vui đùa với Thịnh Nhi, không rõ đang nghĩ gì, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.

Mãi đến khi đứa bé đói, được bế đi b-ú sữa rồi ngủ thiếp đi lần nữa, Hoa Mộ Thanh mới lưu luyến rời khỏi.

Ra khỏi hoàng cung, mắt nàng vẫn hoe đỏ, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Nàng cúi đầu đi bên cạnh Mộ Dung Trần, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải đưa Thịnh Nhi ra khỏi cái nơi ă-n thị-t ngư-ời này trước khi con biết đi.

Dù có Mộ Dung Trần bảo vệ, nàng không lo lắng Thịnh Nhi sẽ bị Hoa Tưởng Dung hãm hại, nhưng nỗi nhớ thương dâng quá sâu, khiến nàng chẳng thể chịu nổi việc xa con lâu như vậy.

Suốt quãng đường, Mộ Dung Trần vẫn cúi đầu nhìn dáng vẻ tâm tư nặng nề của nàng.

Gương mặt nhỏ nhắn mềm mại, đáng yêu kia lúc này phủ đầy u sầu, hoàn toàn không hợp với những nét đẹp rạng rỡ, dịu dàng vốn có.

Bất chợt, hắn thấy mắt nàng lại hoe đỏ thêm lần nữa.

Không biết nghĩ gì, Mộ Dung Trần đưa chiếc quạt xương đã cầm nghịch trên tay suốt bấy lâu đến trước mặt nàng: “Cầm lấy.”

Hoa Mộ Thanh thoáng sững sờ, giọt lệ vừa lưng tròng lập tức tan biến.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt vẫn ướt nhìn về phía Mộ Dung Trần, nhưng đã không còn vẻ thất thần ban nãy.

Trong lòng Mộ Dung Trần, chẳng rõ vì sao, lại cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.



Dù vậy, hắn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, khẽ khua cây quạt trong tay: “Thứ này cầm đi, có thể phòng trăm loại độc.”

Hoa Mộ Thanh vẫn còn ngẩn ngơ, nhưng theo bản năng vươn tay nhận lấy chiếc quạt xương.

Mở ra xem thử, mắt nàng lập tức mở to đầy kinh ngạc!

Cái gì mà "có thể phòng trăm độc"? Rõ ràng đây là bảo vật truyền quốc, một chiếc quạt quý hiếm làm từ hàn ngọc xanh biển sâu, có thể phân biệt trăm loại độc, thanh tâm minh trí!

Quạt hàn ngọc xương xanh!

Chẳng qua, truyền thuyết kể rằng bảo vật này đã thất lạc từ thời tiền triều. Hoa Mộ Thanh trước đây chỉ từng vô tình đọc được tư liệu trong một cuốn sách cổ ghi chép về quốc khố nhà Tống thì mới biết đến nó.

Khi gấp lại, chiếc quạt không để lộ điều gì khác thường, chỉ thấy là vật quý giá bất phàm.

Nhưng khi mở ra, mặt quạt làm bằng hàn ngọc lập tức phản chiếu một làn sóng xanh như sóng biển khẽ dập dềnh.

Khi lắc nhẹ, còn phát ra những vệt màu lấp lánh rực rỡ bảy sắc cầu vồng. 

 
Bình Luận (0)
Comment