Cầm chiếc quạt ấy trong tay đủ lâu, chất liệu hàn ngọc sẽ dần tỏa ra một luồng linh khí mát lạnh nhưng lại vô cùng ấm áp, giúp thông kinh mạch, làm sáng thần trí và minh mẫn tâm hồn.
Đặc biệt hơn nữa, hàn ngọc này còn có đặc tính trời sinh là phân biệt và hóa giải trăm loại độc.
Quả thực là một món bảo vật quý giá vô giá trên đời, dù có tiền cũng khó mà mua được!
Vậy mà lúc này, Mộ Dung Trần lại coi như đồ vật tầm thường, tùy tiện đưa cho nàng?
Hoa Mộ Thanh sững sờ ngẩng đầu, nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Mộ Dung Trần nhướng mày: “Sao? Không thích à?”
Hoa Mộ Thanh cũng không thể nói là mình không thể nhận... dù sao món đồ này quá mức quý giá.
Huống hồ nguyên chủ, tức thân thể nàng đang sống trong hiện tại thì chắc chắn không biết gì về vật này.
Nàng mím môi, chỉ khẽ nói: “Chỉ là... sao lại không có dây tua cho quạt…”
Vừa nói ra xong, nàng liền hối hận, chỉ muốn tự vả cho mình một cái, thật đúng là rảnh rỗi sinh chuyện, cái cớ này cũng quá lộ liễu rồi!
Không ngờ Mộ Dung Trần lại như chẳng nhận ra điều gì, khẽ cong môi cười: “Tiểu dã miêu này, tham lam thật đấy.”
Nói rồi, hắn tiện tay tháo từ thắt lưng xuống một miếng ngọc bội đỏ như má-u, nhét vào tay Hoa Mộ Thanh: “Lấy mà làm tua quạt đi.”
Lần này không chỉ Hoa Mộ Thanh sững người, mà ngay cả Quỷ Nhị phía sau cũng trố mắt kinh hoàng.
Chủ nhân! Người có biết vừa đưa cho Hoa Mộ Thanh là vật gì không vậy!?
Chiếc quạt hàn ngọc xanh thôi còn tạm chấp nhận được, chứ miếng ngọc bích đỏ như má-u của bồ câu kia, chính là ngọc giải độc độc nhất vô nhị trên đời! Nó là thứ dùng để khắc chế Thiên Âm chi hàn, loại độc đang tồn tại trong cơ thể chủ nhân mà!
Nói đến miếng ngọc đỏ như má-u ấy, Hoa Mộ Thanh cũng biết rất rõ lai lịch.
Bởi năm xưa, chính nàng và Mộ Dung Trần đã cùng nhau trèo đèo lội suối đến thung lũng Dược Vương ở dãy Côn Luân, trải bao gian khổ mới tìm được nó.
Khi đó, để báo đáp Mộ Dung Trần vì đã cứu nàng và Đỗ Thiếu Lăng trong lúc hiểm nguy, nàng đã đồng ý cùng hắn đi tìm miếng ngọc quý ấy.
Dược Vương Cốc bố trí vô số cơ quan hiểm độc, mấy lần nàng suýt mất mạng, mãi đến khi Mộ Dung Trần xuất hiện từ trong bóng tối, ra tay tương trợ mới giúp nàng thuận lợi tiến vào cốc.
Sau đó, cả hai phải cùng nhau vượt qua biết bao thử thách khó nhằn từ Dược Vương, mới có được cặp ngọc đá đã từng được ngâm trong hàng vạn loại linh thảo quý hiếm.
Ban đầu là một cặp, nàng giữ viên màu xanh lục, còn Mộ Dung Trần giữ viên màu đỏ.
Chỉ tiếc, viên của nàng đã bị Đỗ Thiếu Lăng lấy đi để cứu Hoa Tưởng Dung sau một lần nàng ta bị trúng độc không rõ nguyên nhân. Sau đó, Hoa Tưởng Dung nói dùng xong thì không biết rơi mất ở đâu, từ đó không thấy tăm tích.
Nhưng năm đó nàng vẫn luôn nghi ngờ Hoa Tưởng Dung cố tình giữ lấy không trả.
Vì chuyện này mà nàng đã nảy sinh mâu thuẫn với Đỗ Thiếu Lăng.
Không ngờ, miếng ngọc đỏ từng phải trải qua muôn vàn gian khổ mới có được năm xưa, nay lại quay trở về tay nàng.
Nàng há miệng định nói gì đó.
Nhưng Mộ Dung Trần đã lạnh nhạt lên tiếng trước: “Sao vậy, chẳng lẽ còn muốn kén cá chọn canh?”
Hoa Mộ Thanh lập tức nuốt lời vào trong, nàng đâu dám kén chọn gì? Người ta vừa đưa tay ra là đã tặng cho nàng hai món bảo vật vô giá như vậy.
Chẳng lẽ...
Nàng lén liếc nhìn Mộ Dung Trần, nghi hoặc hỏi: “Điện hạ... lại muốn Mộ Thanh làm gì sao?”
Mộ Dung Trần sững bước, chân mày khẽ động, rồi bật cười đầy bất đắc dĩ.
Hắn quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh đang chậm rãi bước sau lưng.
Đôi mắt đen láy ấy, chẳng khác gì một con mèo con vô tội mà ngốc nghếch.
Thôi đi thôi đi.
Xưa giờ vốn là một nha đầu ngốc, còn trông mong nàng hiểu được gì cơ chứ?
Chỉ cần hai món đồ là có thể dỗ nàng nín khóc, vậy là đủ rồi. Đỡ phải nhìn nàng rơi nước mắt khiến lòng mình rối bời.
Hắn phất tay, nhàn nhạt nói: “Mau chóng xử lý chuyện nhà Hoa gia kia đi, không lâu nữa là đến kỳ tuyển tú nữ rồi.”
Hoa Mộ Thanh lập tức hiểu ý Mộ Dung Trần.
Nàng gật đầu, không chút do dự nhận lấy chiếc quạt xương ngọc hàn cùng viên hồng ngọc, rồi nói:
“Vâng, ta hiểu rồi. Hai hôm nữa là sinh thần lão phu nhân của Hoa phủ, chắc chắn sẽ có động tĩnh.”
Mộ Dung Trần gật đầu, không rõ là có nghe thật hay không, cứ như thể câu dặn dò vừa rồi chỉ là lời nói qua loa.
Hắn tiễn Hoa Mộ Thanh ra tận cổng cung, nhìn thấy nàng lên xe rời đi mới chậm rãi quay người lại.
Quỷ Nhị tiến lại gần từ bên cạnh, do dự liếc nhìn hắn một cái.
Mộ Dung Trần lườm hắn một cái, nhàn nhạt cất lời: “Chỉ là hai món đồ chơi thôi mà.”
“Nhưng... chất độc trong người ngài…” - Quỷ Nhị vẫn lo lắng.
Mộ Dung Trần khẽ cong đôi môi đỏ như má-u: “Không phải đã có nha đầu kia rồi sao.”
Quỷ Nhị ngẩn người: “Ý chủ nhân là...”
Hắn ngừng một lát rồi lại gật đầu hỏi tiếp: “Vậy chủ nhân định khi nào sẽ đưa nàng vào phủ? Để thuộc hạ còn chuẩn bị trước.”
Mộ Dung Trần nghiêng mắt nhìn, trong đáy mắt là sóng ngầm quỷ quyệt, đẹp đến ma mị.
Gương mặt như ngọc kia không rõ là đang cười hay đang lạnh lùng: “Đợi nàng vào cung rồi nói.”
__
Hai ngày sau, là sinh thần lần thứ năm mươi lăm của lão phu nhân Hoa gia.
Nói là sinh thần năm mươi lăm tuổi thì cũng không hẳn là đại thọ gì, vậy mà chẳng hiểu sao lại muốn tổ chức linh đình như thế...
Hơn nữa, buổi tiệc lại chỉ mời toàn thể các phu nhân quyền quý trong kinh thành và những tiểu thư chưa xuất giá.
Theo lý thì thiệp mừng thọ lẽ ra phải do Hoa Phong đứng ra gửi, rồi bạn bè đồng liêu sẽ đưa thê tử và hài nhi đến chúc thọ, chỉ như một bữa tiệc xã giao thông thường mà thôi.
Thế nhưng, lần này Hoa lão phu nhân lại đích thân gửi thiệp mời riêng cho các phu nhân và tiểu thư, khiến người ta khó mà đoán được dụng ý thật sự.
Dù vậy, những vị phu nhân thế gia được mời cũng không nghi ngờ gì nhiều, chỉ coi như một buổi tiệc riêng tư mà thôi.
Đến ngày hẹn, ai nấy đều cùng nhau đến dự tiệc.
Hoa Phong hiện tại là quan chính Tam phẩm, tuy chưa phải đứng đầu triều đình, nhưng nhờ công lao tiêu diệt Tống gia, nên hiện là người đang được Hoàng Thượng trọng dụng.
Lần này lão phu nhân mở tiệc mừng thọ, tuy không phô trương mời gọi các quan viên trong triều, nhưng ngay cả các phu nhân của nhiều đại thần Nhất phẩm cũng đích thân dẫn theo nhi tử đến, nể mặt mà chúc thọ.
Hôm đó, khách khứa đến tấp nập, nội viện phủ họ Hoa vô cùng náo nhiệt.
Lão phu nhân có lòng, còn cho người sắp đặt tiệc rư-ợu và trò chơi trong vườn hoa. Một lúc sau, khắp nơi hoa nở rực rỡ, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.
Thật sự là khung cảnh rộn ràng như tiết xuân, oanh ca én hót.
Gần đây, vì những chuyện sai trái mà Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân gây ra, Hoa Phong gặp không ít trở ngại trên triều, tâm trạng bực bội suốt nhiều ngày.
Hiếm hoi có ngày vui thế này, ông ta cũng lấy lại được phần nào tinh thần.
Vì là sinh nhật mẫu thân, hôm nay hắn đặc biệt xin nghỉ một ngày, theo lão phu nhân ra vườn, vừa bước vào đã thấy một vườn đầy giai nhân, cảnh tượng đẹp như tranh.
Trong lòng ông ta hết sức mãn nguyện.
Vốn dĩ ông ta là người ham mê sắc đẹp, tuy không đến mức nảy sinh tà ý nhưng thực chất lại rất thích nhìn các cô nương xinh đẹp tề tựu, chuyện trò vui vẻ.
Lập tức trong ánh mắt liền ánh lên vẻ khoan khoái, hài lòng.
Lão phu nhân âm thầm nhìn thấy cũng lấy làm đắc ý.
Trong lòng thầm hừ lạnh về Trữ Thu Liên đang bị bà ép phải cấm túc trong viện hôm nay, rồi cười tươi, vịn tay Hoa Phong bước vào trong, cao giọng nói: “Ta đến trễ, để các vị khách quý phải đợi lâu rồi.”
Lập tức trong vườn, mọi người đều đứng dậy, lần lượt cất lời chúc mừng, nịnh bợ cho phải phép.
Chỉ là, khi nhìn thấy Hoa Phong, không khí có phần nghiêm trang, khách sáo hơn.
Hoa Phong mỉm cười. Dù triều Đại Lý vốn có phong tục khá cởi mở, giới hạn nam nữ không quá khắt khe, nhưng dù sao ông ta cũng là một nam nhân, có một vài điều vẫn nên tránh.
Ông ta liền cười nói với mọi người: “Hôm nay là sinh thần của mẫu thân ta, cảm tạ các vị phu nhân, tiểu thư đã nể mặt đến dự. Đến Hoa phủ gia cứ xem như về nhà mình, cứ tự nhiên thoải mái. Nếu có chỗ nào tiếp đón không chu đáo, mong các vị thứ lỗi cho.”