Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 121

 
Lúc này, nơi cuối hành lang có mái vòm vốn vắng bóng người, Trữ Thu Liên lại được Sở Hồng dẫn đường, mặt mày âm trầm, chậm rãi bước đến.

Sở Hồng vừa cười nịnh nọt vừa lén liếc về phía phòng trong, miệng thì toàn lời tâng bốc ngon ngọt:
“Phu nhân đừng giận nữa, lão gia thương người thế nào, người chẳng lẽ không biết sao? Bọn nô tỳ chúng ta đều nhìn thấy cả đấy. Chỉ là giận dỗi mấy hôm thôi, rồi cũng qua cả.”

Trữ Thu Liên vốn biết rõ Sở Hồng là nha hoàn tâm tư không nhỏ, nay thấy nàng ta nhiệt tình như vậy thì không khỏi sinh nghi, nói: “Nha đầu này xưa nay chỉ hận không thể buộc lão gia vào người, hôm nay lại biết an ủi ta rồi à?”

Trong lòng Sở Hồng khẽ rùng mình, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười đáp: “Phu nhân nói thế là oan cho nô tỳ rồi! Dẫu gì nô tỳ cũng là người của phu nhân, nếu người và lão gia có điều không vui, thì nô tỳ làm sao có được ngày lành? Chỉ là thấy mấy hôm nay người không vui, nô tỳ nghĩ đến viện của đại tiểu thư, biết đâu người đến đó lại thấy tâm tình dễ chịu hơn một chút. Nô tỳ chúng ta thấy người vui thì cũng thấy an lòng.”

Trữ Thu Liên nửa tin nửa ngờ, lạnh nhạt nói: “Ta còn tưởng mấy nhân ngưc ngươi sớm cho rằng ta thất thế, ai nấy đều mơ đến ngày được ngẩng đầu làm chủ rồi chứ!”

Sở Hồng lập tức tỏ vẻ kinh ngạc và sợ hãi: “Phu nhân tuyệt đối đừng nói vậy! Nô tỳ dù có suy nghĩ gì cũng chỉ là mong có chút hy vọng cho cuộc sống đỡ khổ hơn thôi, chứ chưa từng dám mơ tưởng thay thế người. Phu nhân là chủ tử, còn bọn nô tài chúng ta mãi mãi chỉ là kẻ dưới, đời nào dám vượt quá bổn phận.”



Nói rồi nàng ta lại cười, nghiêng người hành lễ, dịu giọng tiếp: “Nô tỳ hiểu rõ điều đó trong lòng.”

Trữ Thu Liên thoáng bất ngờ, không nghĩ tới Sở Hồng lại có thể nói những lời thật lòng như vậy với mình. Nghe vào tai cũng không khó chịu, ngược lại còn khiến bà ta tin thêm mấy phần.

Gật đầu hài lòng, bà nói: “Ngươi cũng biết thân biết phận đấy. Thôi được, đợi lão gia nguôi giận, ta sẽ nói giúp một tiếng, cho ngươi được làm một tiểu thiếp.”

Trong mắt Sở Hồng lóe lên tia khinh thường, nhưng trên mặt lại lập tức hiện vẻ vui mừng khôn xiết:
“Tạ ơn phu nhân!”

Trữ Thu Liên hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn quanh: “Viện của Dung Nhi quét dọn cũng khá sạch sẽ đấy. Aizz, có lẽ thời gian tới lại phải để nó hồi phủ một chuyến rồi.”

Sở Hồng biết rõ Hoa Tưởng Dung thường xuyên lén gửi thư từ trong cung ra ngoài, để bàn bạc các chuyện cần xử lý.

Ví dụ như lần trước âm mưu hãm hại Hoa Mộ Thanh, hay dò thám các tin tức ngoài cung, đều thông qua những lá thư này mà truyền đạt.

Tuy nói phi tần trong cung không được tùy tiện liên lạc với người ngoài, nhưng Hoa Tưởng Dung lại là người được Hoàng Thượng sủng ái đặc biệt, nên dù có người phát hiện, cũng chẳng ai dám hé môi nửa câu.

Trữ Thu Liên vừa nói vậy, Sở Hồng liền hiểu ngay ngụ ý của bà.

Nàng ta thở dài theo: “Vâng, lần này Tứ tiểu thư thực sự quá mức hồ đồ rồi. Sao đang yên đang lành lại dám mưu hại biểu tiểu thư như thế? Phu nhân người cũng khó lòng ăn nói với bên cữu cữu gia, nhất định phải để Đại tiểu thư đích thân ra mặt mới ổn.”

Trữ Thu Liên đúng là cũng đang định như vậy, nghe Sở Hồng nói thế thì càng thêm trầm tư suy nghĩ làm sao để gọi được Hoa Tưởng Dung xuất cung, bàn bạc đối sách.

Lúc này lại nghe Sở Hồng tiếp tục nói, giọng như than thở: “Bây giờ khắp kinh thành đều đang bàn tán biểu tiểu thư là người không đoan chính, trước giờ toàn giả bộ mà thôi! Cứ thế này thì biểu tiểu thư làm sao mà chịu nổi? Ngay cả Tứ tiểu thư cũng bị lôi ra bàn luận mấy câu rồi, thật là…”

Nghe đến đây, sắc mặt Trữ Thu Liên lại càng trở nên khó coi hơn, giận dữ nói: “Nha đầu này! Dù Tuyền Nhi có dùng nhầm dược liệu thì cũng nên thương lượng với ta trước chứ! Sao có thể hành động hồ đồ như vậy được! Sau này Hoa phủ còn trông cậy gì vào đại ca ta nữa? Làm việc không suy nghĩ, lại còn để mặc cho Hoa Mộ Thanh, ả tiện nhân ấy xúi giục!”

Sở Hồng nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, nhưng ngoài mặt vẫn cười dịu dàng an ủi: “Phu nhân cũng đừng giận nữa, tiểu thư dù gì cũng là nữ nhi, dễ bị người khác kích động. May mà vẫn còn Đại thiếu gia, lại là người tài giỏi nữa.”



Nghe đến tên Hoa Lương Tài, trong lòng Trữ Thu Liên cũng thoải mái hơn đôi chút, gật đầu nói:
“Đúng là đứa trẻ tốt. Nó còn nói nghĩ ra được một kế rất hay, muốn đem Hoa Mộ Thanh, ả tiện nhân ấy…”

Chợt nhận ra mình lỡ lời, Trữ Thu Liên lập tức quay đầu, ánh mắt lóe lên tia hung dữ nhìn về phía Sở Hồng.

Sở Hồng vội cúi mặt xuống, mỉm cười nói khẽ: “Nhị tiểu thư vốn chẳng phải huyết mạch của Hoa phủ, vốn dĩ cũng không nên ở lại trong phủ này. Nếu Đại thiếu gia có thể thay phu nhân chia sẻ lo toan, thì quả là không gì tốt hơn.”

Trữ Thu Liên lại liếc nhìn nàng ta lần nữa, lúc này mới an tâm mà thu lại ánh mắt.

Bà vừa định mở lời, thì chợt nghe từ phía phòng trong của Hoa Tưởng Dung vang lên vài âm thanh kỳ lạ.

Bà không khỏi ngẩn người, nãy giờ mải trò chuyện với Sở Hồng, không ngờ đã vô thức đi qua cả cánh cổng hoa rủ.

Bà quay sang nhìn về phía căn phòng, thì nghe thấy một giọng nữ xa lạ vang lên từ bên trong.

Giọng ấy mang theo hơi thở dồn dập, kích động, và kh*** c*m tột cùng, thì thào gọi: “Phong ca, Phong ca, nhanh lên, nhanh… a!!”

Sắc mặt Trữ Thu Liên lập tức đại biến!

Tuy cách một khoảng không xa, nhưng Trữ Thu Liên vẫn không nghe rõ tiếng kêu ấy là gì.

Chỉ có điều, sự d-â-m loạn và d-ục vọng lồ lộ trong giọng nói đó, bà nghe thấy rõ mồn một!

Trong nháy mắt, lửa giận bốc lên đầu, bà lập tức đẩy mạnh Sở Hồng sang một bên, bước nhanh tới, không thèm quan tâm trong phòng là ai.

“Rầm!” một tiếng, bà hung hăng đẩy tung cánh cửa phòng.

Giận dữ quát lớn: “Ai đó! Dám làm chuyện bừa bãi thế này trong phòng của Quý phi nương nương?!”

Lời còn chưa dứt.

Trước mắt bà hiện ra khung cảnh hai nam nữ đang quấn lấy nhau, tr*n tr** trên chiếc giường khảm gỗ hoa lê vàng và gỗ lê chua, tinh xảo và xa hoa.



Bà sững sờ tại chỗ.

Mắt trợn to dần, không thể tin nổi, rồi lùi về phía sau một bước.

Lúc này, người nữ nhân kia quay đầu lại trong vội vàng, nét mặt hoảng hốt chưa kịp thu lại thì lại bị người nam nhân bên dưới mạnh mẽ thúc tới mấy cái.

Ngay sau đó…

Bà ta không kìm được mà thét lên, một tiếng thét đê mê vang vọng.

kh*** c*m tột đỉnh khiến cơ thể bà ta run lên bần bật, cả người như bị sóng tình đ-ánh úp. Gương mặt đỏ ửng, tràn đầy d-ục vọng, đập thẳng vào mắt Trữ Thu Liên.

Bà há hốc miệng, đứng ch-ết trân tại chỗ.

Một lúc sau, như bị đả kích tới cực độ, bà đột ngột quay mặt đi và bắt đầu nôn thốc nôn tháo!

Vậy hai người đang ở trên giường là ai?

Chính là Hoa Phong và Tống Vãn Hương!

Nói về Tống Vãn Hương, lúc đầu khi bị đưa tới đây vẫn còn có chút do dự và băn khoăn.

Nhưng vừa bước vào phòng đã bị Hoa Phong nhào tới ôm ngã lên giường, không hiểu sao lý trí bà ta lại mơ hồ mất kiểm soát.

Nghĩ bụng lần ân ái này cũng chỉ là chút h*m m**n tạm thời, mà nơi này lại yên tĩnh vắng vẻ, chắc sẽ không ai phát hiện.

Nào ngờ, lại bị Trữ Thu Liên bắt gặp ngay tại trận!

Hơn nữa... hơn nữa, ngay trước mặt bà ta, còn bị Hoa Phong thúc vào tận cùng như thế!

Lúc này, đôi chân của Tống Vãn Hương đã mềm nhũn, toàn thân vô lực, nhưng vẫn cố vùng vẫy muốn rời khỏi thân thể của Hoa Phong.



Chính tiếng động này đã đ-ánh thức Hoa Phong, người vừa mới phát tiết một trận.

Ông ta theo bản năng ngẩng đầu, cứ nghĩ người trên giường là một tiểu thiếp nào đó, nào ngờ lại thấy Tống Vãn Hương đang xấu hổ và hoảng hốt nhìn mình.

Ông ta cũng ngẩn người tại chỗ.

Ngay lúc đó, Sở Hồng, người nãy giờ đứng chờ ngoài cửa, chợt vội vàng xông vào.

Nàng ta lập tức đỡ lấy Trữ Thu Liên đang nôn đến mức dịch mật cũng trào ra, lớn tiếng hỏi: “Phu nhân, sao tự nhiên lại như vậy... A!!”

Giống như vừa phát hiện cảnh tượng không thể chấp nhận trên giường, nàng ta hét lên đầy kinh hoàng: “Hai người... hai người... Lão gia???” 

 
Bình Luận (0)
Comment