Lúc này, Hoa Phong mới sực tỉnh, nhận ra bản thân lại hồ đồ mà làm chuyện mờ ám với tẩu tẩu bên nhà thê tử, lại còn bị chính thất bắt gặp!
Sau khoảnh khắc hoảng loạn thoáng qua, ông ta nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Ông ta nhìn sâu vào Tống Vãn Hương, người vẫn đang ngồi trên người ông ta vẻ mặt xấu hổ đến mức muốn độn thổ, hoảng loạn không biết làm sao.
Ông ta đỡ eo bà ta, đặt bà ta nằm xuống giường, rồi quay mặt đi, lạnh nhạt nói: "Hiểu lầm thôi, có lẽ ta nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện sai trái này."
Sai trái?
Tống Vãn Hương không nhịn được mà nhìn về phía Hoa Phong.
Động tác và ánh mắt giữa hai người, vừa khéo bị Trữ Thu Liên vừa xoay người lại, thu hết vào mắt.
Bà ta lập tức bật cười lạnh, phản bác: "Hồ đồ? Sai trái? Ta thấy hai nhân ngưc ngươi h**n ** vui vẻ như cá gặp nước, e rằng đây chẳng phải lần đầu tiên, đúng chứ?"
Tống Vãn Hương kinh hoảng, theo bản năng định mở miệng biện minh.
Nhưng lại nghe Hoa Phong thản nhiên nói: "Sở Hồng, ta nhớ vừa rồi ở hành lang bên kia, rõ ràng là ngươi đứng trước mặt ta. Sao giờ lại thành ra thế này? Ngươi định giở trò gì đây?"
Trữ Thu Liên cười lạnh: "Giở trò gì à? Hoa Phong, ta và đại ca ta đã đối đãi với ngươi không tệ, ngươi chẳng những không biết ơn, lại còn dám ngủ với tẩu tẩu ta? À không đúng, loại nữ nhân như ả, sao xứng làm tẩu tẩu ta chứ? Ngươi nói đi, chuyện hôm nay, ngươi định xử lý thế nào?"
Biết mình lý lẽ không vững, bị Trữ Thu Liên nắm thóp, lần này e là thật sự khó thoát.
Đặc biệt nếu chuyện này để Trữ Hậu Lục biết được, người ấy tính khí tàn bạo, e là sẽ một chưởng đ-ánh ch-ết ông ta mất.
Ông ta đứng dậy, giọng mỉa mai: "Ta còn có thể thế nào? Tất cả chẳng phải đều do phu nhân định đoạt sao?"
Trong lòng ông ta đã hoàn toàn sinh ra sự phản cảm và thù ghét đối với Trữ Thu Liên, không chỉ vì bà ta trong tình cảnh thế này mà chẳng hề nổi cơn ghen tuông điên cuồng, mà còn thản nhiên lợi dụng cơ hội để đe dọa ông ta.
Không ai có thể uy hi-ếp được Hoa Phong này!
Một tia sát ý, ngay cả chính ông ta cũng chưa nhận ra, âm thầm nảy sinh.
Trữ Thu Liên cũng chẳng để tâm đến khẩu khí của ông ta, nhìn hai kẻ trên giường vẫn chưa chỉnh trang y phục, lại nghĩ đến chiếc giường này là bà dày công chuẩn bị cho nữ nhi mình, trong lòng càng thêm buồn nôn không chịu nổi.
Nhưng bà vẫn cố đè nén cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Hoa Phong, đã như vậy, chuyện hôm nay ta tạm thời ghi nhớ. Những rắc rối gần đây, ông không được nhắc lại, cũng phải thả Vân Nhi ra. Quyền quản lý trong nhà, ta sẽ lấy lại. Còn nữa, Tống Vãn Hương, chuyện với đại ca ta, bất kể ngươi dùng cách gì, cũng phải khiến huynh ấy không còn chán ghét ta nữa..."
Lời còn chưa dứt, Hoa Phong bỗng lên tiếng cắ-t ngang nàng: “Sở Hồng.”
Trữ Thu Liên khựng lại.
Sở Hồng nãy giờ vẫn đứng yên lặng một bên, lập tức cười gượng quay mặt lại: “Lão… lão gia?”
Chỉ thấy đôi mắt hoa hoa công tử của Hoa Phong giờ đây lại lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng: “Sở Hồng, ta nhớ rất rõ, vừa rồi ở hành lang Đông Uyển là gặp được ngươi. Vậy mà chỉ một chốc sau, ta lại đã xuất hiện ở đây? Chuyện này là thế nào?”
Ông ta ngừng lại một chút, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang Trữ Thu Liên: “Là ai sai ngươi làm chuyện này?”
Đúng vậy, nếu muốn bẫy Hoa Phong và Tống Vãn Hương lộ chuyện, tất nhiên phải có sắp đặt tỉ mỉ và người phối hợp kỹ càng.
Một mình Sở Hồng thì không thể làm được.
Trong toàn bộ Hoa phủ, người có khả năng ấy, ngoài Lão phu nhân thì chỉ còn Trữ Thu Liên. Nhưng lẽ nào Lão phu nhân lại hại con ruột của mình?
Vậy chỉ còn lại Trữ Thu Liên, kẻ đang bị thất thế, liều lĩnh muốn giành lại vị trí chính thất, không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để uy hi-ếp Hoa Phong.
Sở Hồng cứng người một lát, sau đó cười gượng, nói: “Lão gia, vừa rồi đúng là người gặp nô tỳ ở hành lang… nhưng… nô tỳ chỉ là có chút tư tâm. Nô tỳ muốn mời người nghỉ ngơi một lúc ở đó rồi đưa người tới phòng phu nhân, để hai người có thể hòa giải. Nô tỳ… chỉ là có lòng tốt…”
“Nói bậy!”
Trữ Thu Liên vừa nghe liền nổi giận quát lớn: “Rõ ràng là ngươi cố tình gài bẫy lão gia và ta! Ngươi mà có lòng tốt đến mức muốn ta và lão gia hàn gắn? Không phải chính ngươi dẫn ta tới sân này sao? Tiện tỳ! Sao ta lại không nhận ra lòng dạ ngươi hiểm độc như thế chứ!”
Nói rồi, bà ta giơ tay lên tát thẳng một bạt tai nảy lửa vào mặt Sở Hồng.
Trong lòng Sở Hồng đã sớm run sợ, giờ lại thấy Hoa Phong và Trữ Thu Liên đều dường như đã nhìn thấu kế hoạch của nàng và Hoa Mộ Thanh, lập tức quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin: “Phu nhân, nô tỳ sai rồi! Là Nhị tiểu thư, là Nhị tiểu thư ép buộc nô tỳ mà! Nô tỳ không dám không nghe, nếu không Nhị tiểu thư sẽ gi-ết nô tỳ mất! Phu nhân, xin người, xin người tha cho nô tỳ…”
“Tiện nhân! Quả nhiên là nó!”
Trữ Thu Liên tức đến gần như phát điên, lại dám tính kế để Hoa Phong dan díu với nữ nhân khác ngay trong phòng nữ nhi bà, lại còn để bà tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ô nhục ấy.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bà lập tức tung một cú đá thẳng vào bụng Sở Hồng, giận dữ hét: “Tiện tỳ! Ngươi với ả cấu kết làm điều xấu! Muốn hại ch-ết cả Hoa phủ này sao?!”
“A!!!”
Tiếng hét thảm thiết của Sở Hồng vang lên chói tai.
Cảnh tượng đó khiến cả Hoa Phong và Trữ Thu Liên vốn đang lạnh lùng, cũng không khỏi khựng lại trong giây lát.
Bên kia, Tống Vãn Hương đang vội vàng mặc lại y phục cũng lập tức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Sở Hồng ngã quỵ trên mặt đất, hai tay ôm chặt bụng dưới, gương mặt đau đớn méo mó, không ngừng lăn lộn trên sàn.
Dưới thân nàng ta, một vũng má-u đang từ từ loang ra.
Trữ Thu Liên nhất thời chưa kịp phản ứng.
Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa phòng vang lên một giọng nói trong trẻo dịu dàng, như âm thanh thiên sứ, mang theo vẻ nghi hoặc: “Phu nhân, đây là… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trữ Thu Liên ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Hoa Mộ Thanh với gương mặt như hoa như ngọc, tư thái như tiên, vẻ dịu dàng đáng thương khiến người vừa nhìn đã không khỏi mềm lòng.
Bà lập tức quên luôn chuyện của Sở Hồng, giận dữ chỉ thẳng mặt nàng mà mắng lớn: “Ngươi còn dám xuất hiện! Hoa Mộ Thanh, ngươi thật là độc ác! Ngươi dám bày mưu hại thân phụ và kế mẫu của mình?!”
Hoa Mộ Thanh bị tiếng quát lạnh lùng như roi quất ấy dọa cho sững người, vội vàng lùi lại phía sau.
Lúc này Trữ Thu Liên mới nhận ra, phía sau nàng ta còn có cả lão phu nhân đang đứng, vẻ mặt giận dữ, cùng với nhiều vị phu nhân và tiểu thư quen biết trong phủ.
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, hoang mang, xen lẫn thích thú như đang xem một màn kịch lớn, ánh mắt dồn hết về phía bà và Sở Hồng đang nằm lăn lộn trên đất không ngừng r*n r*.
Trữ Thu Liên khựng lại trong giây lát, rồi lập tức quay đầu nhìn vào trong phòng.
Hoa Phong lúc này cũng kịp phản ứng, kéo lấy Tống Vãn Hương, định kéo màn giường che lại.
Nhưng đúng lúc ấy, Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng bước lên, gương mặt dịu dàng đầy lo lắng, cất tiếng với lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu thấy hình như Sở Hồng không ổn… Cháu… cháu có thể vào xem thử được không ạ?”
Lão phu nhân gần đây yêu quý Hoa Mộ Thanh hơn ai hết, nhất là vì nàng từng cứu mạng bà từ Quỷ Môn Quan trở về lập tức gật đầu liên tục: “Cháu biết y thuật, vậy cứ vào xem đi. Ngày vui thế này mà lại xảy ra chuyện đổ má-u… thật là…”
Nói rồi, bà quay sang quát mắng Trữ Thu Liên: “Đại phu nhân! Ngươi đ-ánh người cũng phải có chừng mực chứ! Ta nhớ rõ nha đuầ đó là nha hoàn thông phòng của lão đại phải không? Sao lại đ-ánh đến mức chảy má-u như vậy? Ngươi còn ra thể thống gì của một chủ mẫu nữa?!”
Gương mặt Trữ Thu Liên tái nhợt vì tức giận, nhưng nhất thời không thể phản bác được gì.
Vừa thấy Hoa Mộ Thanh bước vào trong phòng, bà lập tức lớn tiếng quát ngăn: “Ngươi không được vào!”