Nàng bất chợt ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu và dồn dập, con ngươi đột ngột co lại như yêu mị, sau đó mí mắt khẽ rũ xuống, rồi ngã vật ra giường.
Bàn tay đang chống má của Mộ Dung Trần lập tức đưa ra, đỡ lấy khuôn mặt nàng đang lao thẳng vào chiếc giường cứng.
Sau đó hắn liền đứng dậy, xoay người nàng lại.
Trước mắt hắn là làn da trắng muốt không tì vết của tiểu cô nương, một khoảng lớn phơi bày trước mặt mà chẳng có lấy chút che chắn.
Chiếc yếm màu xanh lá cây phủ trên người nàng, theo Mộ Dung Trần thấy chẳng che chắn được gì cả, trái lại càng khiến người ta cảm thấy như lộ nhiều hơn che. Trên yếm thêu một đóa thanh liên đang trồi khỏi mặt nước.
Hắn bật cười khẽ: “Liên hoa à? Nha đầu này, nếu ngươi là đóa sen, thì cũng là huyết liên độc nhất vô nhị trên thế gian, đâu phải loại tầm thường kia có thể sánh được.”
Nói rồi hắn khẽ véo cằm nàng một cái: “Thứ nhỏ bé giỏi giả bộ.”
Sau đó buông tay, tiện tay kéo một chiếc trường bào màu đỏ sẫm của mình từ giá áo phủ lên cơ thể mềm mại trắng nõn đầy mê hoặc kia.
Tiếp đó, hắn bước đến bên cửa sổ, gõ nhẹ vào khung gỗ.
Một bóng đen lặng lẽ đáp xuống.
Quỷ Lục tươi cười đưa lên một chiếc bình sứ trắng: “Chủ tử, vừa mới lấy về từ trong cung.”
“Ừm.”
Mộ Dung Trần nhận lấy, xoay người.
Quỷ Lục nhướn mắt định liếc vào bên trong, kết quả—
“Rầm!”
Cửa sổ bất ngờ bị đập sập lại ngay trước mặt, suýt chút nữa va bẹp mũi hắn.
Hắn hoảng hồn lùi hẳn ba bước.
Quay đầu lại, thì thấy Quỷ Nhị và Quỷ Tứ đang đứng cách đó không xa.
Quỷ Nhị khẽ ho một tiếng rồi quay người bỏ đi, ra vẻ nghiêm chỉnh.
Quỷ Tứ thì cười cợt chanh chua: “Dám lén nhìn chủ tử, ngươi đáng đời.”
Quỷ Lục nghe xong liền tức điên, nhào đến: “Đồ lòng dạ đen tối! Rõ ràng ngươi xúi ta đi đưa thuốc, còn bảo ta nhìn xem chủ tử có oai hùng không, giờ lại quay sang đâ-m sau lưng ta! Ta liều với ngươi…”
Hai người đ-ánh nhau tới tấp giữa không trung.
Còn Quỷ Nhị đi được mấy bước thì bỗng đứng khựng lại, xoa cằm lẩm bẩm: “Có nên chuẩn bị ít canh bổ cho chủ tử không nhỉ?”
Trong phòng Đô Đốc.
Mộ Dung Trần lại ngồi xuống bên mép giường, nhìn thiếu nữ đang bất tỉnh.
Ánh mắt quyến rũ như sương khói kia, thoáng dịu đi, không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày không biết hắn đang nghĩ gì.
Một lát sau, hắn mở nắp bình sứ trong tay, nhỏ một ít thuốc có mùi thơm dịu nhẹ lên vết đỏ trên gương mặt của Hoa Mộ Thanh, rồi nhẹ nhàng thoa đều.
__
Khi Hoa Mộ Thanh tỉnh lại lần nữa, trời... vẫn còn sáng. Hơn nữa... lại là buổi sáng sớm.
Nàng nhớ rất rõ, lúc bị Mộ Dung Trần bắt đi, trời đã là buổi chiều rồi mà.
Nàng gọi Xuân Hà vào hỏi, quả nhiên đã sang ngày hôm sau.
Nàng cũng có chút ngượng ngùng, không ngờ sau khi được khai thông kinh mạch lần này, lại ngủ mê man lâu đến vậy.
Xuân Hà thấy sắc mặt nàng đã khá hơn, liền mỉm cười vừa đỡ nàng dậy, vừa nói vui vẻ: “Là chủ tử tự mình đưa tiểu thư về đó ạ! Tiểu thư không cần lo, không ai biết chiều qua người không có ở phủ đâu. Mấy người lão gia phái đến đưa đồ và người hầu, nô tỳ đều khéo léo đuổi đi cả rồi. À đúng rồi, còn cái này nữa.”
Vừa nói, Xuân Hà vừa hơi ngượng ngùng, chỉ tay về phía vật màu đỏ tươi được xếp ngay ngắn bên đầu giường, cười khẽ nói: “Chủ tử nói là áo yếm màu thanh liên của tiểu thư... ừm, không hợp, nên tiện thể mang cái này đến cho người. Dặn rằng lần sau gặp ngài... thì mặc cái này.”
Hoa Mộ Thanh vừa nghe liền thấy không ổn.
Quay đầu lại nhìn, chẳng phải ở đầu giường chính là một chiếc áo yếm đỏ tươi thêu hình song liên hay sao!
Song liên? Chẳng phải là thứ dành cho tân nương mặc đêm tân hôn ư?
Huống hồ đóa sen trên áo lại còn đỏ như má-u!
Dù nhìn kiểu gì thì cũng thật là... yêu mị, mê hoặc quá mức!
“Mộ Dung Trần!”
Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ bừng cả mặt, vớ lấy cái áo yếm ném mạnh xuống đất: “Quá đáng! Vô liêm sỉ! Đúng là... đúng là không biết xấu hổ mà!”
Xuân Hà bật cười, vội vàng nhặt áo yếm lên, đặt cẩn thận lại vào tủ áo bên giường: “Điện hạ chỉ đùa với người thôi mà, tiểu thư đừng tức giận. Nhưng mà nô tỳ thấy màu này thật sự rất hợp, tiểu thư da trắng, mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“Không được để trong đó! Mang ra ngoài đốt đi cho ta!”
Hoa Mộ Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Xuân Hà vẫn tươi cười, đóng tủ áo lại, đỡ nàng đi về phía bàn trang điểm, vừa đi vừa đổi chủ đề: “Phải rồi, tiểu thư, chủ tử đã xuất thành rồi, nói là phải ba đến năm ngày mới về. Người dặn nô tỳ chuyển lời: nếu cần làm gì, cứ giao cho ám vệ.”
Hoa Mộ Thanh nghe xong, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ cũng dịu đi không ít.
Không hiểu vì sao, nàng lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt, khẽ gật đầu: “Biết rồi.”
Rồi lại cười giễu một mình: “Thì ra là vì cái thứ đó nên mới đưa ta về nhà.”
Xuân Hà ngẩn người một lúc, không hiểu được nàng nói vậy là có ý gì.
Nhưng điều mà Hoa Mộ Thanh nghĩ tới lại là việc Mộ Dung Trần bảo nàng cứ tùy ý sai khiến ám vệ, chẳng qua là muốn nàng mau chóng hành động, sớm khống chế được Đỗ Thiếu Lăng trong tay.
Còn chuyện tặng nàng chiếc yếm kia, chẳng qua vì hắn thấy nàng dung nhan khuynh thành, là một nhan sắc hiếm có trên đời, lại mang khí chất quyến rũ bẩm sinh, đúng là một đóa yêu mị khiến người không thể rời mắt.
Nếu nàng mặc chiếc yếm đó để Đỗ Thiếu Lăng nhìn thấy, thì dù hắn có bao nhiêu tâm tư nghĩ đến Hoa Tưởng Dung, e rằng cũng khó mà giữ được mình.
Thì ra Mộ Dung Trần... chẳng qua chỉ xem nàng như một quân cờ.
Hoa Mộ Thanh ngồi xuống trước bàn trang điểm, trong lòng có chút lạnh lẽo. Quân cờ thì quân cờ, chỉ cần có thể khiến Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung, cùng những kẻ đã hại cả phủ Tống gia hơn bốn trăm mười hai nhân mạng, đều phải sa vào địa ngục A Tỳ, chịu lửa nghiệp thiêu đốt, để họ nếm trọn mối hận và dòng má-u độc trong lòng nàng, vậy là đủ rồi.
Đôi mắt đẹp khẽ nâng lên, nhìn thấy bản thân trong gương, nàng không khỏi sững sờ.
Chớp chớp mắt vài cái, nàng đưa mặt lại gần gương, nghiêng trái rồi nghiêng phải, ngạc nhiên thốt lên: “Vết thương trên mặt ta đâu rồi?”
Xuân Hà cũng ngẩn người, rồi mỉm cười đáp: “Hôm qua chính tay chủ tử thoa thuốc cho tiểu thư, là thuốc trị thương do ngài tự bào chế đấy ạ. Thứ đó quý lắm, đến cả Hoàng Thượng cũng cầu mà không được! Hiệu quả thì khỏi phải nói, tiểu thư nhìn xem, mới qua một đêm mà vết thương trên mặt đã không còn dấu tích gì rồi!”
Hoa Mộ Thanh tức đến mức suýt nữa muốn hất đổ cả gương.
Nàng dở khóc dở cười.
Nàng ôm mặt, muốn nổi giận, nhưng chẳng hiểu sao lại không phát ra được chút lửa nào.
Chỉ có thể nghiến răng ken két: “Mộ Dung Trần, cái đồ ch-ết tiệt nhà ngươi! Ngươi chẳng lẽ không biết ta cố tình để bị thương là vì cái gì sao? Giờ thì hay rồi, ngươi làm vậy chẳng phải khiến ta chịu đau vô ích à? Thật là...!”
Xuân Hà thấy dáng vẻ tiểu thư như thế này, không khỏi có chút ngạc nhiên dường như mỗi khi gặp Cửu Thiên Tuế, tính cách vốn lạnh nhạt, xa cách của tiểu thư liền trở nên sinh động hơn nhiều, như tiên nữ trong tranh bỗng hóa thành người thật vậy.
Sau đó nàng lại nghe Hoa Mộ Thanh lắc đầu, than thở: “Giờ thì hay rồi, để Hoa Phong nhìn thấy, còn tưởng ta chẳng sao cả, kế hoạch kỹ lưỡng của ta thế là uổng phí. Tên đó đúng là chẳng bao giờ làm nên chuyện gì cả, chỉ giỏi phá hoại thôi, lúc nào cũng thế!”
Xuân Hà nghe đến đó thì hoàn toàn không hiểu gì, ngơ ngác hỏi: “Tiểu thư đang trách điện hạ tự ý bôi thuốc cho người sao? Nhưng thuốc đó thật sự là do ngài ấy đích thân điều chế, vô cùng quý giá! Nghe nói còn có thể mọc thị-t liền xư-ơng, hồi phục dung nhan, tên là gì ấy nhỉ... à, Linh Lung Thủy?”