Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 129

 
“Linh Lung Thủy?” - Hoa Mộ Thanh khựng lại, quay đầu nhìn Xuân Hà.

Xuân Hà vội vàng gật đầu chắc nịch, tấm lòng của chủ tử tuyệt đối không thể để tiểu thư hiểu lầm được.

Nào ngờ, Hoa Mộ Thanh lại lặng lẽ, nhưng cực kỳ khinh thường đảo nhẹ mắt một vòng, rồi quay người lại, vừa vỗ nhẹ lên mặt trước gương trang điểm, vừa lẩm bẩm: “Thì ra là cái đó à… có gì quý giá đâu chứ…”

Sở dĩ nàng nói vậy, là bởi vì kiếp trước, lúc còn ở trong cung từng có lần vì một chuyện nhỏ mà nàng tranh cãi với Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung khi ấy chỉ biết khóc lóc, giả bộ oan ức. Đỗ Thiếu Lăng nổi giận, vậy mà lại tát nàng một cái.

Khuôn mặt nàng lập tức sưng vù, khóe miệng còn rách toạc, rớm má-u.

Mà ngày hôm sau chính là đại lễ tế thần, nếu nàng xuất hiện với bộ dạng đó thì chắc chắn không thể tham gia, và Hoa Tưởng Dung, với thân phận Quý phi sẽ được thay thế.

Không ngờ tối hôm ấy, Mộ Dung Trần đích thân đến Phượng Loan Cung, ném cho nàng một lọ thuốc, nói là nhặt được từ đâu đó bên ngoài, tên là "Linh Lung Thủy", thuốc trị thương ngoài da, bảo nàng dùng cả trong lẫn ngoài.

Nói xong thì bỏ đi mất.

Khi đó tất cả cung nhân đều ngăn cản, không cho nàng dùng, nhưng nàng vẫn kiên quyết thử.

Không ngờ sáng hôm sau, khuôn mặt nàng lại hoàn toàn hồi phục! Thậm chí làn da còn mịn màng, trắng sáng hơn trước!

Ngày hôm đó, nàng không để Hoa Tưởng Dung đã thay xiêm y màu hồng mai, chuẩn bị sẵn sàng tham gia tế lễ.

Thay vào đó, chính nàng khoác lên người long bào cửu thiên màu đỏ rực, bước lên đài tế thần cao ngất với thần khí uy nghi.



Chuyện đó gây chấn động toàn triều đình, khiến nhân người kinh ngạc. Hoa Tưởng Dung giận đến ngất xỉu ngay tại chỗ.

Khi ấy, Đỗ Thiếu Lăng lập tức bỏ mặc nàng, ôm Hoa Tưởng Dung quay về hậu cung, chỉ để mặc nàng một mình đứng trên tế đàn cao rộng, lạnh lẽo, trước ánh nhìn soi mói của trăm quan ngàn dân.

Mọi người đều nhìn nàng như đang xem một trò cười.

Chỉ có Mộ Dung Trần, đạp lên tấm thảm đỏ như vực sâu, bước từng bước tiến lại gần nàng nắm tay nàng, cùng hoàn thành nghi lễ.

Rõ ràng có người sẽ mắng hắn là nghịch thần, rõ ràng sẽ có người chỉ trích hắn phạm thượng khi quân.

Vậy mà hắn vẫn bước đến bên nàng.

Hoa Mộ Thanh nhớ lại chuyện xưa, bất giác chìm vào hồi ức.

Đằng sau, Xuân Hà lại nói: “Tiểu thư chưa biết đấy thôi, Linh Lung Thủy này là chế từ Nam Khuê thảo mọc nơi vực sâu vạn trượng của núi Vô Nhai. Nô tỳ từng nghe một tiền bối trong Ty Lễ Giám kể lại: năm đó, hình như Tống Hoàng Hậu bị thương, điện hạ đã thúc ngựa đến ch-ết mấy chục con tuấn mã, cuối cùng tự mình nhảy xuống vực Vô Nhai để hái thảo dược ấy, chế thành Linh Lung Thủy để cứu Tống Hoàng Hậu…”

“Cửu Thiên Tuế không phải là kẻ tử địch với Tống Hoàng Hậu sao?”

Hoa Mộ Thanh bất ngờ hỏi: “Sao lại liều mình đi hái thuốc, điều chế thuốc cho Tống Hoàng Hậu?”

Xuân Hà khựng lại, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nô tỳ nghe nói năm đó hình như có đại lễ tế thần? Có lẽ là điện hạ không muốn để việc nước bị chậm trễ?”

Phải rồi, chắc là như vậy.

Nếu không thì vì sao Mộ Dung Trần lại đối với nàng… tận tâm đến thế?



Suy cho cùng, đời trước Hoa Mộ Thanh tin tưởng hắn đến thế cũng là bởi vì nàng luôn tin rằng, người nam nhân này, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương giang sơn mà nàng đã dốc hết tâm huyết mới giành được.

Còn vì sao hắn không làm tổn thương?

Hoa Mộ Thanh cũng không suy nghĩ quá sâu, chỉ khẽ v**t v* gò má trong gương, thầm nhíu mày:
“Giờ không còn vết thương nữa rồi…”

Bỗng nghe Xuân Hà nói tiếp: “Tiểu thư, trong đám người hầu mà hôm nay quản gia đưa đến cho người, có một người là do đích thân điện hạ sắp xếp, nàng ấy rất giỏi cải trang và may vá nữ công đấy ạ.”

“Hử?”

Hoa Mộ Thanh quay mặt lại, có chút bất ngờ nhìn Xuân Hà.

Nhưng chỉ thấy nàng bật cười khe khẽ: “Hồi nãy thấy tiểu thư tức giận, nô tỳ quên khuấy mất không nhắc. Sau mới hiểu ra, chắc là điện hạ cũng chưa từng nói chuyện này với tiểu thư.”

Thì ra ban nãy nàng không hiểu vì sao Hoa Mộ Thanh thấy vết thương lành lại thì không vui mà lại nổi giận.

Cửu Thiên Tuế sớm đã chuẩn bị sẵn đường lui cho nàng rồi. Không nỡ để nàng chịu đớn đau, cũng không muốn nàng bị giằng co giữa hai bên.

Thế nên mới cố ý chọn một người từ Lâm Lang Các, kẻ chưa từng bị hoàng đế hay Quý phi thu nạp đưa đến bên cạnh nàng để phục vụ.

Với nàng mà nói, cũng đã quá đủ chân tình rồi.

Xuân Hà vừa nói vừa nhìn sắc mặt Hoa Mộ Thanh, chỉ thấy nàng lấy khăn che nửa khuôn mặt, hàng mi dài khẽ rũ xuống.

Xuân Hà khẽ mỉm cười, xoay người đi dặn Phúc Tử bảo quản gia đưa đám người hầu đã chuẩn bị sẵn đến gặp.

Không ai nhìn thấy, sau lưng nàng, Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày.

Mộ Dung Trần… rốt cuộc là có ý gì?
__

Trong sân.

Hơn bốn mươi người hầu và tỳ nữ đứng thành ba hàng, quản gia của Hoa phủ, Vương Phúc khom lưng cúi đầu, cười niềm nở nói với Hoa Mộ Thanh: “Nhị tiểu thư, ý của lão gia là thế này. Những người hầu trước đây của tiểu thư đều đã mất, phu nhân lại thường đau yếu, thành ra chưa kịp sắp xếp lại người hầu hạ.”



“Theo quy củ, người hầu bên cạnh tiểu thư nên được bố trí giống như Tứ tiểu thư. Cụ thể là, hai nha hoàn hạng nhất, bốn nha hoàn hạng nhì, sáu nha hoàn hạng ba, ngoài ra còn có sáu gia đinh phụ trách quét dọn và làm các việc nặng ngoài viện.”

Nói xong, ông ta lại lùi về sau một chút, cười nói: “Nhị tiểu thư xem thử trong số này có ai hợp ý không ạ?”

Hoa Mộ Thanh liếc mắt nhìn qua một lượt, ánh mắt lập tức khựng lại, nàng hoàn toàn không ngờ được lại có thể nhìn thấy thuộc hạ cũ ở Lâm Lang Các — Tố Cẩm!

Khó trách Xuân Hà lại nói Mộ Dung Trần sẽ sắp xếp một người giỏi cải trang và thêu thùa đến cho nàng.

Tố Cẩm này, trước kia ở Lâm Lang Các, chính là người giỏi nữ công nhất! Những món thêu nàng làm ra, không ít lần được đem bán với giá trên trời!

Cũng vì vậy mà từng mang về cho Lâm Lang Các một khoản lợi không nhỏ!

Một người như vậy… Mộ Dung Trần lại dễ dàng giao cho nàng thế này sao?

Trước kia nàng cũng không biết cô nương này còn có tài cải trang.

Xem ra, Mộ Dung Trần chính là kẻ đứng sau Lâm Lang Các mà nàng vẫn luôn nghi ngờ.

Không chỉ là người hiểu rõ thực lực từng thành viên bên trong hơn cả nàng, mà đến giờ, một người có năng lực như thế cũng có thể tùy ý điều động theo ý hắn.

Thật nực cười, suốt bao năm qua, nàng vẫn ngỡ bản thân là người kiểm soát mạng lưới tình báo ngầm và dòng tiền mạnh nhất triều Đại Lý.

Không ngờ, ngay cả chính nàng… cũng chỉ là một quân cờ trong tay Mộ Dung Trần, bị hắn bày bố và thao túng mà thôi.

Hai kiếp người… nàng đều không thoát khỏi hoặc có thể nói là chủ động rơi vào tay hắn.

Mộ Dung Trần, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì? Muốn làm gì?

Hoa Mộ Thanh khẽ nở nụ cười, liếc nhìn Xuân Hà một cái.

Xuân Hà lập tức bước lên phía trước nói: “Vương Quản gia, tiểu thư nhà ta vốn quen sống giản dị. Lần trước phu nhân cũng đã sắp xếp nha hoàn và gia nhân rồi, phần gia nhân làm việc nặng thì không cần thêm nữa. Còn về nha hoàn thì…”



Xuân Hà mỉm cười đầy hàm ý: “Ngài cũng biết chuyện của Tử Lan và Thanh Trúc rồi đấy…”

Vương quản gia lập tức cúi đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Xin Nhị tiểu thư yên tâm, lần này đều là những người thật thà, tuyệt đối không có tâm phản chủ như trước đâu ạ!”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, gật đầu, rồi giơ tay chỉ vào Tố Cẩm, người đang rụt rè đứng trong đám đông, không hề nổi bật chút nào: “Vậy thì chọn nàng ấy đi.”

Xuân Hà thoáng sững sờ, rõ ràng còn chưa nói cho tiểu thư biết ai là ai, vậy mà nàng lại chỉ đúng người rồi?

Tiếp đó, Hoa Mộ Thanh lại chỉ thêm ba nha hoàn khác: “Còn thêm mấy người này nữa. Còn lại, phiền quản gia dẫn về giúp.”

Vương Phúc cười gượng: “Nhị tiểu thư, thế này có hơi ít quá… Hay là để nô tài tự ý chọn thêm hai người nữa cho người nhé?” 

 
Bình Luận (0)
Comment