Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 130

 
Hoa Mộ Thanh dịu dàng mỉm cười với ông ta: “Đa tạ Vương quản gia, nhưng ta chỉ là một chủ nhân nhỏ bé, nhiều nô tì như vậy, e là không quản xuể. Phiền ông thay ta nhắn với phụ thân một tiếng, cảm tạ người đã quan tâm.”

Vương Phúc bị nụ cười từ gương mặt tuyệt sắc ấy làm cho hồn vía bay mất một nửa, liền cúi đầu rối rít đáp: “Không dám, không dám, nô tài lập tức hồi báo lão gia.”

Nói rồi, ông ta hí hửng dẫn người rời đi.

Hoa Mộ Thanh nhìn mấy nha hoàn dáng vẻ tầm thường còn đứng trong sân, mỉm cười hỏi: “Các ngươi tên là gì?”

“Tiểu tì là Ngân Hoa.”

“Thưa tiểu thư, tên trong nhà của tiểu tì là Tố Thủy.”

“Tiểu tì là Hồng Diệp.”

Người cuối cùng là Tố Cẩm, nàng không giống mấy người kia hồ hởi, chỉ cúi đầu, bình thản nói:
“Nô tì tên Tố Cẩm.”

Lúc này, Xuân Hà nhẹ nhàng kéo tay áo Hoa Mộ Thanh ra hiệu, đây chính là người do Mộ Dung Trần sắp xếp. Nàng nghĩ Hoa Mộ Thanh chỉ vô tình chọn trúng Tố Cẩm.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười với nàng, gật đầu: “Ừ, tên các ngươi đều rất hay, nhưng đã vào viện của ta rồi, ta muốn đổi cho các ngươi những cái tên mới. Các ngươi có nguyện ý không?”

Mấy nha hoàn chưa từng gặp vị chủ tử nào nói chuyện hiền hòa như vậy, đồng loạt vui vẻ đáp:
“Xin tiểu thư ban tên!”



Chỉ có Tố Cẩm hơi khựng lại, thủ đoạn “lấy mềm chế cứng”, khiến người ta trong vô thức sinh lòng cảm kích này của Hoa Mộ Thanh, quả thật y hệt vị Hoàng Hậu năm nào từng đối xử với mọi người trong Lâm Lang Các như người thân!

Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn Hoa Mộ Thanh.

Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh mỉm cười, khuôn mặt bị che bởi khăn lụa nên không nhìn rõ, nhưng đôi mắt kia thì đẹp không giống người phàm, tựa như tiên nữ trong truyền thuyết thần thoại.

Nhưng nàng không phải là Tống Hoàng Hậu.

Tố Cẩm cúi đầu, siết chặt nắm tay.

Tiếp đó liền nghe Hoa Mộ Thanh nói: “Vậy thì thế này nhé, Ngân Hoa, Tố Thủy và Hồng Diệp, từ nay theo phúc nữ Phúc Tử làm việc, tên lần lượt là Phúc Thiện, Phúc Duyên và Phúc Tường, nghe Phúc Tử sai khiến.”

Phúc Tử từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nghe thấy mình có thuộc hạ thì khuôn mặt nhỏ rạng rỡ, liền quay sang nhìn kỹ Phúc Thiện và Phúc Duyên.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lại quay sang nhìn Tố Cẩm: “Còn ngươi thì theo Xuân Hà làm việc. Vừa nãy ta nghe ngươi xưng cả họ tên, cái tên này là ai đặt cho ngươi vậy?”

Thường thì nữ nhi nhà dân thường sẽ không có họ tên đầy đủ, mà Tố Cẩm lại khác biệt.

Ba nha hoàn kia cũng len lén đưa mắt nhìn nàng.

Tố Cẩm im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Là tỷ tỷ của nô tì đặt tên cho.”

Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ hoe vành mắt, cái tên Tố Cẩm này, chính là nàng đã đặt.



“Vậy tỷ tỷ của ngươi…”

“Bị tỷ phu sát hại, đã qua đời rồi.”

Bàn tay giấu trong tay áo của Hoa Mộ Thanh từ từ siết chặt lại, nàng lặng lẽ hít một hơi sâu, rồi mỉm cười gật đầu: “Cũng thật đáng thương… Ừ, vậy không cần đổi tên nữa. Theo Xuân Hà làm việc trong phòng ta nhé.”

Đây chính là trực tiếp được nhận làm nha hoàn hạng nhất rồi.

Phúc Tử thì chẳng để ý gì, vì nàng biết rõ, bên cạnh tiểu thư chỉ có thân cận hay không, chứ không phân biệt hạng nhất hay hạng hai.

Chỉ có Phúc Duyên, Phúc Thiện và Phúc Tường là tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.

Nhưng nghĩ lại lời nói của Tố Cẩm vừa rồi, ai cũng thở dài cảm thông.

Sau đó, mọi người được sắp xếp ổn định. Tố Cẩm theo Xuân Hà đến phòng của Hoa Mộ Thanh, quỳ xuống trước mặt nàng.

Vừa mở miệng đã nói: “Nô tì nghe điện hạ nói, tiểu thư từng là một trong những ‘Ám Phượng’ của Tống Hoàng Hậu, nô tỳ cũng muốn báo thù cho Tống Hoàng Hậu, nên chủ động xin đến hầu hạ tiểu thư. Mong tiểu thư thu nhận!”

Khi nàng quỳ xuống, Hoa Mộ Thanh bỗng nhìn thấy sau gáy nàng có mấy vết thương sâu đến tận xư-ơng!

Nàng không khỏi nhíu mày, bảo nàng ta đứng dậy, rồi vén tay áo nàng ta lên xem, quả nhiên toàn là những vết thương lở loét, lồi cả d-a thị-t!

“Chuyện này là sao…”

Tố Cẩm liền kéo tay áo xuống, khẽ cười chua chát, lắc đầu nói: “Khi biết được nguyên nhân cái ch-ết của Tống Hoàng Hậu, nô tì không kìm được tức giận, định ám sát tên cẩu hoàng đế và Hoa Tưởng Dung, nhưng bị bắt. Hoa Tưởng Dung đã tr-a tấ-n nô tì bằng mọi hình thức. Chính điện hạ đã cứu nô tì ra và đưa đến đây.”

Chỉ vài lời ngắn gọn, nhưng lại khiến Hoa Mộ Thanh không nỡ mở mắt, trong lòng như bốc lên một ngọn lửa giận sôi sục.

Hoa Tưởng Dung! Ả tiện nhân độc ác! Dám hạ độc thủ với cả Tố Cẩm như vậy!

Dù vì mưu sát mà nổi giận, thì ít nhất cũng nên cho một cái ch-ết nhanh gọn, sao phải hà-nh h-ạ người ta đến thế?

Hoa Tưởng Dung từ trước đến nay luôn mang bộ mặt yếu đuối, vô tội, giả làm đóa bạch liên hoa thanh cao, nhưng sau lưng lại làm toàn những chuyện độc ác đến buồn nôn!

Hoa Mộ Thanh lại nắm tay Tố Cẩm, dịu dàng cười nói: “Đừng vội, trước hết phải dưỡng thương cho tốt. Còn những kẻ đã hại ch-ết Tống Hoàng Hậu… chúng ta sẽ từ từ tính sổ với từng người một!”

Tố Cẩm đầy xúc động, gật đầu mạnh: “Vâng! Sau này nô tì nguyện vì tiểu thư mà ch-ết không hối tiếc!”

Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng vỗ tay nàng ấy: “Ừ, ta không cần ngươi ch-ết. Hãy sống thật tốt. Chỉ khi sống, mới có cơ hội báo thù. Nào, bây giờ giúp ta vẽ một khuôn mặt như vừa bị hủy dung, lại khiến người khác thương tiếc đến tận xư-ơng tủy.”



Mắt Tố Cẩm đỏ hoe, nàng ta lau nước mắt rồi đỡ Hoa Mộ Thanh ngồi xuống trước gương trang điểm.

Đằng sau, Xuân Hà khẽ mỉm cười, liếc nhìn về phía nơi ám vệ đang ẩn nấp.

Ám vệ gật đầu lập tức thả chim bồ câu đưa tin.
__

Ngoại ô thành.

Mộ Dung Trần cưỡi ngựa, trong tay đang mở một cuộn giấy nhỏ chỉ to bằng ngón út của nữ nhân.

Đọc xong, hắn khẽ cười lạnh, rồi vung tay, cuộn giấy liền hóa thành sương lạnh, tan biến thành bụi.

Đỗ Thiếu Quân ghé lại từ phía sau, liếc nhìn một cái rồi hỏi: “Đội quân riêng của Khai Quốc Hầu nuôi cũng đã mấy năm rồi, ngươi chắc lần này có thể hoàn toàn nắm giữ trong tay không?”

Mộ Dung Trần lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

Đỗ Thiếu Quân nhún vai: “Ta không phải không tin ngươi, nhưng chỉ cần Tư Không Lưu nghe thấy chút động tĩnh, lập tức sẽ lao tới. Lúc đó e là khó giải quyết. Ngươi không chuẩn bị trước à?”

Ai ngờ Mộ Dung Trần lại khẽ cong môi cười, trầm giọng nói: “Không cần, tiểu tử đó dạo này không rời nổi kinh thành.”



“Hử? Sao vậy? Ta đâu nghe nói gần đây hắn bận chuyện gì đâu?”

Mộ Dung Trần thản nhiên kéo dây cương, giọng lạnh lùng: “Rất nhanh thôi sẽ có chuyện.”

Sẽ có một “bông hoa nhỏ” khiến danh tiếng của hắn ta bị bôi nhọ, chịu đủ sự chê cười, mỉa mai của thiên hạ. Đến lúc đó còn đâu thời gian mà lo đến mấy chuyện bên ngoài chẳng rõ thực hư?

Hừ.

Đỗ Thiếu Quân nhìn vẻ mặt nhàn nhã đầy tự tin của hắn mà không khỏi thắc mắc trong lòng, rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn vui đến thế?
__

Sau khi trang điểm xong, Hoa Mộ Thanh liền đến Thư Vân Đường.

Trong sân từ trước ra sau, đám nha hoàn, tỳ nữ đều mang vẻ mặt ủ rũ, không ai dám cười đùa, hành động đều rất dè dặt.

Thấy Hoa Mộ Thanh đi tới, cũng chỉ dám nhỏ giọng hành lễ, chào hỏi.

Lúc này, Hoa Phong đang đứng dưới mái hiên chính sảnh, tức giận gầm lên: “Đi mời ngay! Mời thái y giỏi nhất trong kinh thành! Nếu không chữa được cho lão phu nhân, ta sẽ hỏi tội từng người một!”

Cả đám người hầu đều sợ hãi, run rẩy không dám thở mạnh.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, bước đến, vẻ mặt đầy quan tâm: “Phụ thân, tổ mẫu vẫn chưa tỉnh sao? Thái y đã xem qua chưa ạ?”

Hoa Phong nhìn thấy nàng, ánh mắt liền dừng lại trên vết đỏ chói lòa trên mặt nàng, vẻ mặt âm trầm cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. 

 
Bình Luận (0)
Comment