Trữ Tư Tuyền sững người một lúc, không ngờ lại gặp được Hoa Mộ Thanh ở nơi này nên vô cùng kinh ngạc.
Nàng ta lập tức cau mày: “Sao ngươi lại ở đây?”
Từ sau chuyện với Vương Phong, thanh danh của nàng ta coi như hoàn toàn bị hủy hoại ở kinh thành. Vẻ ngoài giả vờ thanh cao ngày trước cũng đã phai nhạt, lộ ra bản tính độc ác, cay nghiệt vốn có.
Tuy nhiên, do nơi này là Kim Hỷ Lâu, nơi ra vào toàn quyền quý nên nàng ta vẫn còn biết kiềm chế phần nào.
Trữ Hậu Lục khẽ quát một tiếng: “Nói năng kiểu gì vậy!”
Trữ Tư Tuyền bị hù đến giật mình, hiển nhiên là vô cùng sợ người phụ thân này, lập tức cụp mắt lui về sau.
Hoa Mộ Thanh lại không hề để tâm, chỉ mỉm cười bước lên hành lễ: “Thật sự là cữu cữu và biểu tỷ, Mộ Thanh xin kính lễ, ra mắt cữu cữu.”
Trữ Hậu Lục nhìn Hoa Mộ Thanh từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại một lúc trên gương mặt nàng, khẽ cau mày, không biết nghĩ tới điều gì, sau đó gật đầu: “Không cần đa lễ, đứng dậy đi.”
Rồi ông ta hỏi, mang hàm ý dò xét: “Gặp ngẫu nhiên thật sao? Ngươi cũng đến đây uống trà à?”
Hoa Mộ Thanh cúi đầu mỉm cười, gật nhẹ: “Trước đó có giúp phủ Hồ Quốc công một chút việc nhỏ, quốc công phu nhân đã tặng cho Mộ Thanh một tấm thiệp khách quý. Đây là lần thứ hai đến, nghe nói trà Vụ Lý Thanh ở đây rất ngon, ta muốn mua một ít mang về cho phụ thân và tổ mẫu.”
Lý do hoàn toàn hợp tình hợp lý, đủ sức thuyết phục.
Trữ Hậu Lục lúc này không nghi ngờ nữa, nhưng khi nghe đến tên Hoa Phong, ông ta không khỏi sa sầm mặt lại: “Ừ, tổ mẫu của ngươi dạo này vẫn khỏe chứ?”
Chuyện hôm đó Hoa lão phu nhân vì cơn giận mà suýt ngất xỉu trước mặt bao tiểu thư phu nhân, đương nhiên chẳng mấy chốc đã đến tai Trữ Hậu Lục.
Câu hỏi này rõ ràng mang hàm ý mỉa mai.
Hoa Mộ Thanh lại như không nhận ra, vẫn dịu dàng mỉm cười: “Không được tốt lắm, phụ thân cũng đang lo lắng. Đa tạ cữu cữu đã quan tâm.”
Lại nghe nàng nhắc tới Hoa Phong, sắc mặt Trữ Hậu Lục càng thêm khó coi, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt gật đầu: “Ừ, vậy ngươi cứ ở đây đi, ta còn có việc.”
“Cung tiễn cữu cữu.”
Hoa Mộ Thanh cười dịu dàng, khi cúi người hành lễ, tà váy rơi xuống đất nhẹ nhàng như làn nước mùa xuân gợn sóng.
Trữ Tư Tuyền đứng bên nhìn mà mắt đỏ hoe.
Bỗng nhiên nàng ta nói: “Phụ thân, con muốn nói chuyện với biểu muội một chút.”
Hai chữ "biểu muội" gần như được nàng ta nghiến răng mà thốt ra!
Trữ Hậu Lục lập tức liếc mắt sắc lạnh nhìn nàng ta, hôm nay rõ ràng là nàng ta nghe nói ông sẽ gặp Tư Không Lưu nên mới nằng nặc đòi đi theo.
Lúc đầu Trữ Hậu Lục vốn không muốn mang theo đứa nữ nhi khiến ông mất mặt này, nhưng nghĩ lại, biết đâu giữa hai người họ vẫn còn chút tình cảm.
Dù gì cũng phải nắm được đội quân tư nhân của phủ Khai Quốc Hầu, thì Tư Không Lưu nhất định phải nằm trong tay mình.
Vậy thì cứ để con nhãi này thử xem có câu được hắn ta hay không, chính vì thế mới dẫn theo Trữ Tư Tuyền cùng đến.
Ai ngờ được, nàng ta lại đổi ý giữa chừng, khiến ông tức giận không vui.
Trữ Tư Tuyền nhìn vẻ mặt phụ thân mình thì trong lòng có phần sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn thấy không cam tâm, oán hận dâng trào, vẫn cố chấp nói: “Chỉ nói vài câu thôi, con sẽ qua ngay.”
Trữ Hậu Lục dù sao cũng không đến mức làm mất thể diện nữ nhi mình trước mặt người ngoài, nên gật đầu: “Đừng làm chậm trễ việc chính.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Hoa Mộ Thanh bật cười khẽ, ngẩng đầu lên liền thấy Trữ Tư Tuyền nhìn mình như thể muốn ăn tươi nuốt sống, trừng mắt giận dữ.
Nàng cong khóe mắt, nghiêng người nhường một bước: “Biểu tiểu thư có điều gì muốn nói với ta, chi bằng vào ngồi rồi hẵng nói?”
Trữ Tư Tuyền lập tức bước vào: “Sao không gọi là biểu tỷ nữa? Ta biết ngay ngươi là đồ tâm cơ độc ác mà!”
Hoa Mộ Thanh cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười: “Biểu tiểu thư sao lại tức giận như vậy? Mộ Thanh đã làm sai điều gì sao? Hay ngồi xuống rồi nói tiếp.”
Trữ Tư Tuyền thì ánh mắt lạnh lẽo độc địa, nghiến răng hỏi: “Ngươi nói đi! Chuyện của Hoa Nguyệt Vân, có phải ngươi cố ý bày mưu hại ta không?”
Hoa Mộ Thanh hơi ngạc nhiên mở to mắt, liếc nhìn nha hoàn đứng sau Trữ Tư Tuyền, rồi khẽ cười, lắc đầu, ngồi xuống bên bàn: “Biểu tiểu thư nói vậy ta thật chẳng hiểu. Thứ thuốc mỡ khiến da dẻ mịn màng nhưng lại nhạy cảm quá mức, đâu phải do ta đưa cho Tứ muội. Kẻ cào rách mặt Tứ muội cũng chẳng phải ta. Sao lại nói ta bày mưu hãm hại?”
Trữ Tư Tuyền nheo mắt, cũng bước đến ngồi xuống, trừng trừng nhìn nàng: “Quả nhiên không giấu được ngươi. Ngươi đã biết rõ, thì chắc chắn chính ngươi nói cho Tứ muội biết! Khiến con bé căm ghét ta, thậm chí còn… bày mưu hại ta!”
Thì ra chuyện ngày hôm đó, Trữ Tư Tuyền đã biết rõ là Hoa Nguyệt Vân đứng sau dàn dựng.
Cũng phải thôi, chỉ cần hỏi Tư Không Lam, tự nhiên sẽ biết được ai là người dẫn dắt khách khứa đến đúng nơi đó.
Hoa Nguyệt Vân là cố ý!
Thấy nàng ta nói đầy oán hận, Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Lúc này, tiểu nhị bưng trà và điểm tâm lên, Xuân Hà thưởng cho một miếng bạc vụn, tiểu nhị vội vàng cảm tạ rồi lui xuống.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn khuôn mặt hoảng loạn của tiểu nhị lúc đóng cửa, khẽ cười.
Sau đó đích thân rót một chén trà cho Trữ Tư Tuyền.
Sau đó nàng lại tự rót cho mình một chén trà, rồi như vô tình, khẽ chạm vào cây quạt xương xanh vẫn đặt bên cạnh bàn.
Chỉ thấy ngón tay còn dính nước của nàng chạm lên mặt quạt, trên nền xanh của quạt liền hiện ra một vệt màu xanh đỏ như tơ nhện.
Mà màu xanh đỏ ấy chính là dấu hiệu của thuốc độc.
Hừ, không cần đoán cũng biết là ai âm thầm ra tay.
Quả nhiên, tất cả những gì xảy ra hôm nay đều đang diễn ra đúng như kế hoạch nàng đã sắp đặt.
Nàng cố ý tiết lộ tin tức cho Vương Phong, để hắn biết hôm nay mình sẽ tới Kim Hỷ Lâu. Thứ bẩn thỉu kia lần trước không thành công, lần này chắc chắn sẽ bám riết không tha.
Rồi lại để lộ chút tin tức mập mờ cho Trữ Tư Tuyền, khiến nàng ta tưởng rằng Hoa Nguyệt Vân bị mình xúi giục. Với tính cách của nàng ta, chắc chắn sẽ tìm đến mình để hỏi cho ra lẽ!
Cho nên chỉ cần nàng xuất hiện, nhất định sẽ khiến Trữ Tư Tuyền bị giữ chân trong chốc lát.
Mà với nàng, chỉ cần chốc lát ấy là đủ rồi.
Nàng khẽ cười, cầm lấy cây quạt xương xanh, vừa như đang mân mê chơi đùa, vừa nâng chén trà lên, lấy mặt quạt che đi, từ từ uống một ngụm.
Từ góc độ của Xuân Hà, có thể thấy rõ nước trà trước khi vào miệng nàng, đều đã lướt qua mặt quạt một bên.
Cúi mắt, nàng vẫn điềm nhiên như không.
Còn Trữ Tư Tuyền cũng đã chú ý tới cây quạt trong tay nàng, vừa nhìn liền biết là vật quý hiếm.
Ánh mắt lóe lên vẻ thèm thuồng, nhưng ngay sau đó lại càng thêm tức giận, lớn tiếng mắng: “Hoa Mộ Thanh, đừng tưởng ta không biết trò mèo của ngươi! Cho dù Hoa Nguyệt Vân không phải do ngươi xúi giục, thì còn Vương Phong kia thì sao? Hắn rõ ràng là nhắm vào ngươi, vậy mà ngươi lại chạy thoát, cuối cùng lại hại đến ta! Chuyện đó không phải lỗi của ngươi sao?!”
Xuân Hà sửng sốt.
Hoa Mộ Thanh lại bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện buồn cười đến cực điểm, đôi mắt đẹp như nở hoa, từng tầng từng lớp mê hoặc lòng người.
Trữ Tư Tuyền bất giác ngây người nhìn nàng, rõ ràng bị mê hoặc, nhưng trong lòng lại tràn ngập sợ hãi, lưng nàng ta bất giác toát mồ hôi lạnh.
Còn chưa kịp phản ứng thì Hoa Mộ Thanh đã mỉm cười nói: “Biểu tiểu thư, lời ngươi nói nghĩa là, Vương Phong tính kế ta, ta nên mặc cho hắn ta tính kế? Nhưng vì ta tránh được, cuối cùng lại hại đến ngươi, nên lỗi này phải do ta gánh chịu, đúng không?”
Trữ Tư Tuyền trong nỗi sợ chưa tan, vô thức gật đầu: “Đúng… đúng vậy! Là lỗi của ngươi!”
Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười, lắc đầu đáp: “Nếu là vậy, thì biểu tiểu thư, nếu hôm nay có một tên đồ tể gi-ết heo, lỡ tay cắt trúng tay mình, hắn không trách mình bất cẩn mà lại quay sang trách người thợ rèn đã rèn ra con d-ao kia, thế thì cũng là chuyện đúng đắn à?”
Trữ Tư Tuyền thoáng sững người, theo bản năng cảm thấy lời của nàng ẩn chứa hàm ý.
Nhưng lại thấy nàng chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Làm sao hắn có thể trách được người thợ rèn? Dù cho có làm lớn chuyện đến quan phủ, thậm chí là trước mặt Thánh thượng, e rằng kết quả cuối cùng cũng chỉ gói gọn trong một câu…”
Hoa Mộ Thanh bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, lạnh lẽo không mang chút cảm xúc nào, nhìn thẳng vào Trữ Tư Tuyền, chậm rãi nói: “Tự làm tự chịu.”
Trữ Tư Tuyền như bị sét đ-ánh, cả người cứng đờ, tim đập như trống trận, suýt nữa ngã lăn khỏi ghế!
Trong đầu chỉ còn vang vọng một ý nghĩ, thì ra Hoa Mộ Thanh sớm đã biết chuyện hôm đó là do mình âm thầm xúi giục Tư Không Lưu dùng Vương Phong để bày mưu hại nàng!
Giờ đây, nàng đang trực tiếp nói thẳng vào mặt mình — Trữ Tư Tuyền, ngươi tự làm tự chịu!
Nàng ta hoảng loạn tránh ánh mắt của Hoa Mộ Thanh, cuống cuồng bưng chén trà trước mặt lên, hấp tấp uống một ngụm, tay cũng hơi run rẩy khi đặt xuống bàn.
Cố tỏ ra bình thản, quay mặt đi, nói: “Ta… ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
Hoa Mộ Thanh nhìn nàng ta uống xong chén trà, liền mỉm cười nhẹ nhàng: “Ta cũng chỉ là thuận miệng nói bừa. Chỉ là lời nói vớ vẩn, khiến biểu tiểu thư chê cười rồi.”
Trữ Tư Tuyền không dám nhìn nàng thêm lần nào nữa.
Nha đầu này tuổi tuy còn nhỏ hơn cả mình nhưng mà nàng ta đáng sợ quá!
Chỉ bằng một ánh mắt, cũng có thể khiến người khác lạnh sống lưng đến thế sao? Không thể nào! Rõ ràng nàng ta chỉ là một nữ nhi quê mùa nghèo hèn, sao có thể mang khí thế như vậy được?
Đang còn nghi ngờ trong lòng, đột nhiên đầu nàng ta choáng váng, không kịp khống chế liền ngã lăn sang bên cạnh.
Nha hoàn bên cạnh hoảng hốt, vội nhào lên đỡ lấy nàng ta, không nhịn được lớn tiếng trách mắng Hoa Mộ Thanh: “Hoa Nhị tiểu thư, sao người có thể dồn tiểu thư nhà ta đến mức này, thật là quá đáng—”
Chưa nói hết câu.
Hoa Mộ Thanh cũng bất ngờ ngã xuống, đã được Xuân Hà chuẩn bị sẵn từ trước lập tức bước lên đỡ lấy, hoảng hốt hét lên: “Tiểu thư! Tiểu thư, người sao vậy?”
Nha hoàn của Trữ Tư Tuyền cũng ngẩn người.
Lúc này mới nhìn rõ, sắc mặt của cả hai người đều ửng đỏ khác thường.
Nàng ta sững người tại chỗ.
Xuân Hà thầm lườm một cái, nhưng vẫn giả vờ như vô tình nhắc nhở: “Không xong rồi! Bánh… bánh ngọt này có độc! Mau, mau đi tìm lão gia của các người!”
Nha hoàn kia lập tức rối loạn, không biết phải làm gì!
Vội vã đặt Trữ Tư Tuyền dựa vào mép bàn, sau đó quay đầu chạy một mạch về phía phòng Trữ Hậu Lục!
Hoa Mộ Thanh cúi đầu, khẽ cười lạnh, rồi làm bộ như muốn đứng dậy, quay sang hỏi: “Biểu tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Đồng thời âm thầm nhéo Xuân Hà một cái.
Xuân Hà lập tức phối hợp, lo lắng nói: “Làm sao bây giờ? Tiểu thư, để nô tỳ dìu người hồi phủ trước…”
Vừa nói vừa đỡ Hoa Mộ Thanh đi ra ngoài cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy Trữ Hậu Lục và Tư Không Lưu đang vội vã đi từ hành lang bên kia tới.
Tư Không Lưu vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh, liền thoáng sững người, sau đó trên gương mặt chợt hiện lên một tia phấn khích giống như vui mừng.
Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ nghiêng mắt, coi như không thấy.
Thế nhưng nàng vẫn làm ra vẻ mệt mỏi, th* d*c không ngừng, gương mặt đỏ bừng như chịu đựng không nổi, xấu hổ tựa người vào vai Xuân Hà, không để người khác nhìn rõ dung mạo mình lúc này.
Trữ Hậu Lục vừa trông thấy bộ dạng đó thì tim chợt giật thót một cái, vội quay đầu nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy Trữ Tư Tuyền đã hoàn toàn mất kiểm soát, gần như lột tung y phục trên người!
Ngay lập tức hắn hiểu ra mọi chuyện, có người đã hạ dược Hoa Mộ Thanh, nhưng không ngờ Trữ Tư Tuyền, nữ nhi ruột của ông ta, cũng bị dính bẫy!
Cơn giận bùng lên trong lòng, ông ta suýt nữa không nhịn được mà gầm lên tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu ông ta...