Ông ta liếc nhìn Tư Không Lưu đang đứng phía sau, trong lòng bất chợt dâng lên niềm vui, liền vội vàng nói với Tư Không Lưu: “Tiểu hầu gia, xem ra tiểu nữ và cháu gái ta quả thực đã bị người khác hãm hại. Ta cần ở lại đây điều tra xem là ai đã ra tay. Làm phiền tiểu hầu gia đưa tiểu nữ về phủ trước, ta cũng sẽ lập tức sai người đưa cháu gái trở về để kịp thời chữa trị.”
Tư Không Lưu vốn đã nhìn ra Hoa Mộ Thanh trúng phải loại thuốc gì, trong lòng lập tức mừng rỡ như điên.
Hắn nghĩ thầm: “Trời ban cơ hội! Đã trúng thuốc rồi, còn sợ không chiếm được sao?”
Cái cô nương Hoa Mộ Thanh ngạo mạn này, hôm nay cuối cùng cũng rơi vào tay bổn hầu rồi!
Ngay lúc hắn đang toan tính, chợt nghe thấy lời của Trữ Hậu Lục.
Sao hắn lại không hiểu ý đồ của lão chứ?
Trong mắt lóe lên tia ghê tởm, lại liếc nhìn Trữ Tư Tuyền bên trong đang bắt đầu lộ vẻ lả lơi, càng thêm chán ghét.
Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười nhã nhặn: “Chỉ là... nam nữ không tiện gần gũi, Thượng Đô Hộ vẫn là nên—”
Trữ Hậu Lục bỗng sa sầm mặt: “Tiểu hầu gia đây là không định hợp tác trong tương lai nữa sao?”
Ông ta nói lời đó gần như đe dọa trắng trợn.
Trong lòng Tư Không Lưu lập tức nổi sát ý, nhưng vẫn cười nói: “Vậy thì để ta đưa cả hai vị tiểu thư cùng về vậy…”
Dẫu sao hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội trời cho này, cơ hội để chiếm được Hoa Mộ Thanh!
Trữ Hậu Lục hơi do dự một chút, liếc nhìn Hoa Mộ Thanh dường như đã hôn mê.
Ông ta thực ra chẳng quan tâm nữ nhi của Hoa Phong ra sao, thậm chí còn mong nàng mất sạch danh tiết để Hoa Phong mất hết thể diện thì càng hay!
Thế nên ông ta ngay lập tức gật đầu: “Vậy thì phiền tiểu hầu gia rồi!”
Tư Không Lưu mừng rỡ, lập tức định tiến đến đỡ lấy Hoa Mộ Thanh, lại bị Trữ Hậu Lục kéo lại, nhét luôn Trữ Tư Tuyền đã không còn tỉnh táo vào lòng hắn, rồi đẩy hắn men theo hành lang bên kia dẫn xuống cầu thang hậu viện.
Tư Không Lưu đành phải ôm lấy Trữ Tư Tuyền, bị nàng không ngừng cọ sát khiến hắn càng thêm bốc hỏa.
Ngoái đầu lại, ánh mắt gần như hung hãn quét qua cơ thể mềm mại như không còn sức lực của Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh khẽ nghiêng đầu.
Khóe mắt thoáng qua một cảnh tượng khiến nàng kinh ngạc — trên nóc nhà đối diện, không ngờ lại có một yêu quái vận trường bào tím, tay áo bay phần phật trong gió!
Ánh mắt yêu quái ấy chạm vào ánh nhìn của nàng, liền phi thân bay vọt về phía này!
Hoa Mộ Thanh không thốt ra tiếng, chỉ khẽ há miệng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong vòng tay của Xuân Hà đã không còn ai.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh người được gọi là điện hạ kia tựa như áng mây tím bay xa.
Sau đó quay người, khẽ lướt vài bước, liền biến mất không còn bóng dáng.
Trên đường, nàng hướng về phía nơi đang dừng xe ngựa mà đi tới.
—
Tư Không Lưu quay đầu lại thì phát hiện, Hoa Mộ Thanh vậy mà đã biến mất!
Lập tức nổi giận, định sai người đi tìm ngay!
Nhưng rồi hắn mới nhận ra, đám người hầu xung quanh đều đã bị Trữ Hậu Lục điều đi hết rồi!
Thậm chí cả tùy tùng đi theo hắn, vì hắn cố tình muốn ở riêng với Hoa Mộ Thanh nên cũng bị điều lên cổng trước chờ hội họp.
Lửa giận bốc lên trong lòng.
Hắn đẩy mạnh Trữ Tư Tuyền vào trong xe ngựa, lại không thấy phu xe đâu, càng thêm tức tối, quay người định đích thân đi tìm Hoa Mộ Thanh, nào ngờ lại bị Trữ Tư Tuyền từ phía sau ôm chặt lấy.
Hai tay nàng ta lập tức như rắn nhỏ luồn vào trong ngự-c hắn!
“Đừng đi... đừng đi mà…”
D-ục vọng bị Hoa Mộ Thanh khơi gợi lúc nãy bùng lên trở lại.
Tư Không Lưu ngoái đầu nhìn Trữ Tư Tuyền, trong đầu chỉ nghĩ đến gương mặt của Hoa Mộ Thanh, liền lao thẳng vào xe, xé toạc y phục nàng ta!
__
Còn Vương Phong, âm thầm đợi ở tiền sảnh đã lâu mà vẫn không thấy Hoa Mộ Thanh bước ra.
Ngược lại, lại thấy Trữ Hậu Lục dẫn đám người rời đi vội vã, trong lòng dấy lên nghi ngờ, liền gọi một tên tiểu đồng mà hắn từng bỏ nhiều tiền mua chuộc đến hỏi.
Lúc này mới biết, thì ra Hoa Mộ Thanh đã bị Tư Không Lưu lén đưa ra sau viện!
Lập tức lửa giận bùng cháy trong lòng Vương Phong!
Một mình Trữ Tư Tuyền đã đủ lằng nhằng với gã nam nhân giả bộ quân tử ấy, giờ ngay cả Hoa Mộ Thanh – người hắn đã nhắm từ lâu, mà tên nhãi ranh đó cũng dám đụng tới?
Tên khốn! Lần sau để hắn nắm được thóp, xem hắn xử ch-ết Tư Không Lưu thế nào!
Hắn vội vã chạy ra sau viện, đi vòng từ cửa sau tìm một lượt.
Cuối cùng, trong một con ngõ nhỏ vắng người, hắn thấy vài thị vệ đang canh giữ, bên trong là một chiếc xe ngựa đang lắc lư dữ dội.
Vương Phong lập tức nghĩ: "Ch-ết tiệt! Hoa Mộ Thanh bị làm nhục rồi!"
Hắn lao tới, ra hiệu cho tùy tùng của mình kéo nhau gây sự với đám thị vệ.
Nhân lúc hỗn loạn, hắn xông thẳng đến xe, vén rèm, gào lớn: “Tư Không Lưu! Tên khốn nạn, người của ông đây mà ngươi cũng dám động vào hả!”
Chưa dứt lời, hai người trong xe quay mặt lại.
Nam nhân kia, đúng là Tư Không Lưu.
Nhưng nữ nhân kia lại là… vị hôn thê của hắn, Trữ Tư Tuyền!
Vương Phong ch-ết lặng.
Người của hắn… đúng là người của hắn, không sai.
Nhưng cái nón xanh đội lên đầu thì to đến mức không đỡ nổi rồi.
Hắn lập tức nổi điên, gào lên: “Tư Không Lưu! Ông đây phải phế ngươi!!!”
__
Lúc này, Hoa Mộ Thanh lại đang được Mộ Dung Trần bế bay trên không.
Giữa thanh thiên bạch nhật.
So với lần trước, nàng đã bình tĩnh hơn nhiều, chẳng bao lâu sau đã được đưa đến Ty Lễ Giám lần nữa.
Lần này, nàng không rơi xuống chính sảnh của Đô Đốc Ty Lễ Giám, mà lại hạ mình trên cành cây tử vi trăm năm giữa sân, một gốc cây phải bốn người ôm mới xuể.
Lúc này đang là cuối tháng Sáu, đầu hạ lướt gió nhẹ. Nụ hoa tử vi lưng chừng bung nở, đung đưa khẽ khàng trên cành cây như muốn rụng mà chẳng rơi.
Hoa Mộ Thanh khoác váy dài màu xanh ngọc phớt, viền bằng lớp sa mỏng như tuyết. Giữa khung cảnh hoa lệ mà thanh nhã ấy, nàng tựa như yêu tinh ẩn mình trong muôn hoa, mờ ảo vô tung, tiên khí mịt mờ.
Nàng bám lấy một nhánh cây để đứng vững, vừa quay đầu lại liền thấy Mộ Dung Trần đang đứng đó, môi đỏ như son, khoé môi cong cong, tựa cười mà chẳng cười.
Hoa Mộ Thanh mím môi, giọng khẽ nũng nịu, dường như mang chút bất mãn: “Điện hạ ngài lại bắ-t có-c ta đến nơi này, vậy chẳng phải mưu tính với Vương Phong của ta bị bỏ phí rồi sao?”
Nàng vốn muốn để Tư Không Lưu dây dưa với Trữ Tư Tuyền để Vương Phong tận mắt chứng kiến.
Nhưng nếu không có nàng làm mồi dẫn dắt, vở kịch đó e là khó mà diễn tiếp được.
Nhưng nàng đâu hay, kẻ dám hạ dược nàng, gã tiểu nhị ở Kim Hỷ Lâu đã sớm bị Mộ Dung Trần gi-ết ch-ết. Còn kẻ dẫn dụ Vương Phong ra hậu viện, chính là Quỷ Lục, kẻ chuyên cải trang biến hình.
Mộ Dung Trần khẽ cười, tùy ý ngồi lên nhánh cây to, thân hình uốn mềm như không có xương, nửa
nằm nghiêng, một tay chống đầu, dáng vẻ cực kỳ tùy ý.
Hắn khẽ cười nói: “Vở diễn hôm nay của ngươi, là liên hoàn kế, hay mỹ nhân kế?”
Hoa Mộ Thanh nhìn khuôn mặt vừa yêu tà vừa ma mị của hắn, không hiểu sao trong lòng hơi bối rối.
Nàng tránh ánh mắt ấy, cũng ngồi xuống, tay cầm quạt xương xanh, dịu dàng mỉm cười: “Không phải nên là phản gián kế sao?”
“Hửm.” - Mộ Dung Trần nhếch môi, lắc đầu nhẹ.
Ánh mắt hắn lại rơi xuống cây quạt xương xanh trong tay nàng, đầu ngón tay trắng muốt như hành tươi, nổi bật giữa sắc xanh thẳm, trông như tuyết trắng điểm giữa rừng cây.
Hắn cười nhạt: “Ngươi cũng khôn đấy, biết dùng thứ này để giải độc. Nhưng... ngươi có biết Vương Phong đã hạ loại dược gì cho ngươi không?”
Hoa Mộ Thanh vốn chẳng hiểu thuốc xuân, nên chỉ khẽ lắc đầu.
Tâm trí lại đột nhiên dậy lên một cơn bực bội khó hiểu, không biết có phải vì tiết trời đầu hạ hay không mà nàng bắt đầu cảm thấy nóng.
Nàng cựa quậy đôi chút, liếc nhìn Mộ Dung Trần, bỗng nhiên tim đập lạc một nhịp, vội quay mặt đi.
Mộ Dung Trần thấy rõ đôi gò má nàng bắt đầu ửng hồng, trong không khí ngoài mùi hương thanh mát của hoa tử vi, lại lẫn một mùi hương khác, quen thuộc và đầy xao động.
Hắn khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Nhuyễn mị hương.” (một loại hương dược kí-ch d-ụ-c nhẹ, khiến người trúng phải khó kiềm chế bản thân)