Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 138

 
Hắn khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Nhuyễn Mị Hương."

Đôi mắt đẹp của Hoa Mộ Thanh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nàng nhìn về phía Mộ Dung Trần, chẳng phải đây chính là xuân dược mà kiếp trước nàng đã trúng phải sao?

Cũng chính vì loại thuốc này mà Hoa Mộ Thanh thật sự đã mất mạng, để ác quỷ như nàng có cơ hội từ địa ngục quay về nhân gian.

Cũng nhờ lần đó, nàng gặp được Mộ Dung Trần đang trúng độc, và đã cứu hắn khỏi chính loại thuốc độc do chính tay nàng điều chế.

Chuyện này...

Mộ Dung Trần thấy nàng kinh ngạc mà không hoảng hốt, khóe môi khẽ cong lên, mày khẽ nhướng.

"Loại thuốc này, là thứ tốt nhất ở chốn lầu xanh kinh thành dùng để huấn luyện những trinh nữ cứng đầu. Người bình thường, chỉ cần trúng một lần, là sẽ hóa thành dã thú phát cuồng vì d-ụ-c vọng, vậy mà ngươi, lại dính đến hai lần."

Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày: "Nhưng ta đã dùng Thanh Cốt Phiến rồi mà..."

Lời còn chưa dứt, nàng bỗng ý thức được mình đã buột miệng, Thanh Cốt Phiến, trong thiên hạ này, trừ phi là người có địa vị rất cao trong hoàng cung mới biết được, vậy tại sao nàng lại biết?

Cho dù nàng mang thân phận Ám Phượng, biết đến Thanh Cốt Phiến cũng vẫn là điều quá đáng ngờ.



Ánh mắt Mộ Dung Trần lóe lên, liếc qua ánh nhìn vội tránh của nàng, khẽ cười, ý vị sâu xa.

"Thanh Cốt Phiến, chỉ có thể giải độc dược. Mà Nhuyễn Mị Hương, lại không phải độc dược."

Hoa Mộ Thanh hơi sững lại, rồi lập tức hiểu được ý hắn.

Ngay lúc ấy, nàng đã nhận ra cảm giác bứt rứt, bồn chồn không yên trong người là vì điều gì.

Nàng lập tức định đứng dậy, nhảy khỏi cây.

Nhưng lại nghe giọng nói chậm rãi của Mộ Dung Trần vang lên phía sau: "Dù Thanh Cốt Phiến không thể giải, nhưng cũng đã làm suy yếu không ít dược tính rồi."

Hoa Mộ Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn hỏi: "Điện hạ có mang giải dược không?"

Lần trước chính là Mộ Dung Trần đã cứu nàng, lần này… chắc cũng có thể chứ?

Thế nhưng Mộ Dung Trần lại như không nghe thấy câu hỏi, chỉ nhàn nhã nói tiếp: "Huống hồ trong cơ thể ngươi có Thiên Âm Chi Lực, nội lực vốn âm hàn. Một khi dược vật xâm nhập, ngươi lại vô tình vận nội lực, thì thuốc sẽ theo huyết mạch lan khắp toàn thân. Vì vậy bây giờ…"

Hoa Mộ Thanh lúc này đã hoàn toàn sững người.

Vừa rồi… chỉ là khi từ phòng riêng bước ra, lúc gặp Tư Không Lưu và Trữ Hậu Lục, vì không muốn họ nhận ra điều khác thường, nàng mới vận dụng chút nội lực, giả vờ yếu ớt, suy kiệt.

Không ngờ chỉ một chút ấy… lại khiến Nhuyễn Mị Hương trong cơ thể phát tác mạnh hơn sao??

Thảo nào Mộ Dung Trần vừa rồi lại bế nàng phi thân đến đây, rồi còn bắt nàng ở yên trên cây, không được cử động.

Thì ra là để tránh cho dược tính phát tác dữ dội hơn nữa...

Nàng khẽ nhíu mày: "Vậy… ta thế này là… Điện hạ, người cho ta giải dược đi?"

Có lẽ vì tác dụng của thuốc, giọng nói của nàng vô thức trở nên mềm mại, nũng nịu, thậm chí còn mang theo chút làm nũng và dỗ dành.

Khóe môi đỏ như má-u của Mộ Dung Trần càng cong lên cao hơn.

Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt trắng như tuyết của Hoa Mộ Thanh, lúc này đã ửng đỏ như mây chiều, đôi môi đầy đặn bóng ướt, ánh mắt long lanh ngập nước, vì dược tính mà tràn đầy vẻ quyến rũ và yếu mềm.

Tựa như một ao nước dưới ánh trăng, long lanh phản chiếu ánh nguyệt, khiến lòng người cũng theo đó mà lay động, mơ hồ không rõ.



Hắn mỉm cười, ngồi thẳng dậy, nhìn nàng: "Muốn giải dược sao?"

Hoa Mộ Thanh nghiêm túc (thực ra thì không hẳn) gật đầu: "Xét cho cùng ta cũng đã dốc sức giúp người bao nhiêu việc rồi, người giúp lại ta một lần nữa nhé?"

Mộ Dung Trần bật cười khẽ, tiếng cười từ trong cổ họng vang lên, mang theo âm điệu trầm thấp, khàn khàn mà lạnh lạnh, như thể từng chút từng chút ma sát lên xương sống Hoa Mộ Thanh.

Tiếng cười ấy mê hoặc đến lạ, lại khiến một luồng tê dại khó chịu lan dọc sống lưng nàng, leo thẳng lên đến tận da đầu.

Nàng lập tức siết chặt cây quạt Thanh Cốt trong tay, món báu vật quý giá mát lạnh, toàn thân nàng lập tức căng cứng, tê rần từng hồi.

Trong miệng thoảng hương thơm ngọt ngào, nàng bất giác phát ra một tiếng r*n r* khẽ khàng, đầy khao khát.

Quả nhiên… dược hiệu đã hoàn toàn bộc phát.

Mộ Dung Trần bật cười không nén được, hắn đưa tay, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng như ngọc nhẹ nhàng nâng cằm Hoa Mộ Thanh lên: "Tiểu nha đầu, tự chuốc lấy họa mà."

Hoa Mộ Thanh vừa giận vừa xấu hổ, câu này rõ ràng là lúc nãy nàng dùng để hù dọa Trữ Tư Tuyền kia mà!

Tên này… lại còn nhân lúc nàng lâm nguy mà châm chọc, cười nhạo nàng!

Nàng giận dữ lườm hắn một cái.

Chỉ là không biết, dưới tác dụng của thuốc, ánh mắt nàng giờ phút này lại mang theo chút oán hờn kiều diễm, như mê hoặc lòng người.

Mộ Dung Trần khẽ cười, tay đang giữ cằm nàng nhẹ kéo về, nửa cư-ỡng ép khiến nàng tiến gần về phía hắn.

Đồng thời, hắn cúi người, hôn xuống.

Hoa Mộ Thanh lập tức mở to mắt.



Nàng vội giơ tay định đ-ánh hắn, nhưng bị hắn giữ lại, áp ngược xuống nhánh cây phía sau.

Tay còn lại của nàng cũng giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nhưng cũng bị hắn ấn chặt l*n đ*nh đầu.

Nàng ngỡ ngàng, hoảng sợ, trừng lớn mắt, chỉ thấy đôi mắt xếch của Mộ Dung Trần ánh lên tia cười giễu quen thuộc.

Lông mi dài như cánh quạ, trong đôi đồng tử đen sâu thẳm kia không chỉ là sự trêu chọc thường thấy, mà còn ẩn giấu một cảm xúc phức tạp, nàng đã từng thấy ở kiếp trước rất nhiều lần, nhưng mãi vẫn không hiểu được.

Hình như là chút tổn thương, chút hoài niệm, chút đau đớn, và một chút sầu tư.

Lúc này, dược tính lại một lần nữa cuồn cuộn trào lên như sóng vỗ...

Những cảm xúc mơ hồ cùng vô số ký ức kiếp trước, như một dòng thác ào ạt tràn về, cuốn lấy ý thức của nàng.

Nàng vô thức hé môi, buông lỏng hàm răng đang nghiến chặt.

Khóe môi Mộ Dung Trần khẽ cong lên thành một nụ cười, lập tức thuận thế mà tiến vào.

Một người, nhẹ như khói sương. Một người, tím như lan yêu.

Hai người quấn lấy nhau, dây dưa không dứt. Qua những tầng tầng lớp lớp nhành tử vi rủ xuống, hai bóng người, một lam, một tím - quyện chặt vào nhau.

Hoa Mộ Thanh mặc một thân áo xanh, tựa như những tầng mây xanh giữa mùa hè rơi xuống trần gian, hóa thành yêu tinh giữa rừng hoa, mờ ảo như khói, như tuyết, như ráng chiều, mơ màng trôi nổi giữa nhân gian.

Còn Mộ Dung Trần, khoác lên mình áo bào tím, như thể tử vi đang nở rộ sau lưng, theo từng nụ cười, ánh mắt của hắn mà biến thành hình người, một vị tiên tử vi, lấy sắc tím làm mày, lấy hoa làm mắt.

Một người là yêu — lam yêu.

Một người là tiên — tử tiên.

Vấn vương không dứt.

Tóc nàng vương lấy tóc hắn, áo hắn phủ lên váy nàng.

Một tấm lưới đan xen giữa lam và tím, siết chặt lấy hai người không thể tách rời.

Giữa những cành tử vi ngập trời, đung đưa, cánh hoa rơi lả tả, hai bóng người tuyệt sắc, một yêu, một tiên — nghiêng mặt, khuynh thành.



Ở đằng xa.

“Bộp! Bộp!”

Quỷ Nhị tay cầm chiếc quạt ngọc, hung hăng gõ vào đầu Quỷ Tam và Quỷ Lục đang trốn dưới hành lang lén nhìn.

Hai người cùng ôm đầu quay lại, ánh mắt đầy u oán nhìn Quỷ Nhị.

Quỷ Nhị trừng mắt: “Dám rình trộm chủ tử! Cẩn thận chủ tử mó-c mắ-t hai người bây giờ!”

Quỷ Tam bĩu môi.

Quỷ Lục tròn mắt ngạc nhiên một cách khoa trương.

Quỷ Nhị lườm hai người một cái, quát: “Còn không cút nhanh!”

Quỷ Tam và Quỷ Lục lúc này mới quay đầu bỏ chạy.

Trước khi đi, Quỷ Tam còn tiện tay nhét viên giải dược mà Mộ Dung Trần vừa dặn mang đến vào tay Quỷ Nhị.

Quỷ Nhị cầm lên xem qua, sau đó thản nhiên xoay người, nhẹ nhàng vung tay.

“Tõm.”

Ném thẳng xuống nước.



Hoa Mộ Thanh phát hiện, mỗi lần gặp Mộ Dung Trần, phần lớn đều kết thúc bằng việc nàng hôn mê, rồi tỉnh lại thì đã ở trong phòng riêng của mình.

Giờ đến cả ngạc nhiên nàng cũng chẳng buồn ngạc nhiên nữa.

Chỉ là… vừa nghĩ đến việc khi nãy Mộ Dung Trần ôm lấy mình, bá đạo mà quấn quít, rồi hôn nàng đến cuồng nhiệt, như cuồng phong cuốn sạch lý trí, bá chiếm cả hơi thở trong miệng nàng…

Khuôn mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, vô thức đưa tay chạm lên khóe môi.

Một lúc sau, đột nhiên đỏ mặt, lầm bầm trong tức tối: “Cái tên này… chẳng lẽ trước đây huấn luyện mấy nữ tử trong cung cũng là kiểu đó sao!!?”

Không hiểu sao, vừa nghĩ đến việc Mộ Dung Trần từng phụ trách chọn tú nữ trong cung, rồi lại nhớ tới mấy lời hắn từng nói về “phương pháp huấn luyện”, trong lòng nàng càng thấy bực mà chẳng thể giải thích rõ.

Trong lòng nàng thoáng có chút không vui, nhưng cảm xúc đó rất nhanh đã bị nàng gạt sang một bên.



Bởi vì... Hoa Phong cho người đến mời nàng.

Lúc này trời đã vào đêm.

Thực ra trước đó Hoa Phong đã cho người tới vài lần, nhưng đều bị Xuân Hà lấy lý do "tiểu thư cần nghỉ ngơi" mà khéo léo từ chối.

Khi Hoa Mộ Thanh đến thư phòng, Hoa Phong đã mang sắc mặt giận dữ.

Tuy nhiên, khi thấy nàng, ông ta cuối cùng vẫn không nổi trận lôi đình như trước đây.

Chỉ là rất không hài lòng, cất giọng gắt gỏng: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!”

Hoa Mộ Thanh cũng chẳng để tâm, mỉm cười bước lên phía trước.

Hoa Phong liếc nàng một cái, hỏi: “Kết quả thế nào?”

Hoa Mộ Thanh khẽ nhún gối hành lễ trước, nhẹ giọng đáp: “Hôm nay nữ nhi đúng là từ cõi ch-ết trở về, thưa phụ thân...”

Nói đến đây, giọng nàng nghẹn ngào.

Hoa Phong giật mình, vội vàng đỡ nàng đứng dậy, liên tục hỏi: “Sao lại thế? Có chuyện gì mà ta lại không hề hay biết?”

Dĩ nhiên là ông ta không biết chuyện gì liên quan đến Hoa Mộ Thanh.

Bởi vì từ sáng sớm hôm nay, nhi tử của Vương Thừa Tướng đã bắt gặp thiếu gia Tư Không Lưu, cháu nội của Khai Quốc Hầu đang lén lút hẹn hò với vị hôn thê của mình, chính là đại tiểu thư phủ Thượng Đô Hộ — Trữ Tư Tuyền, tại một con hẻm vắng sau Kim Hỷ Lâu.

Ngay lúc đó, hắn liền phát cuồng, mất kiểm soát, làm um sùm cả lên, kéo hai người kia thẳng tới phủ Kinh Triệu Doãn để báo quan!

Trên đường đi còn chửi bới om sòm.

Giờ thì cả kinh thành đều biết chuyện này rồi!

Người Hoa Phong cử đi dò la xá-c nhận đúng là Hoa Mộ Thanh cũng có đến Kim Hỷ Lâu, nhưng sau đó thì không rõ tung tích. Đến chiều mới lặng lẽ quay về phủ.



Ban đầu ông ta còn tưởng là mọi chuyện đã xong xuôi, chỉ chờ nàng đến bẩm báo. Nhưng mãi không thấy đâu, đành phải cho người đi gọi liên tục.

Nghe nói nàng lại đang nghỉ ngơi, thật sự làm ông ta giận đến mức sôi má-u!

Cứ tưởng nha đầu này việc không xong nên mới trốn tránh không dám gặp!

Giờ đột nhiên nghe Hoa Mộ Thanh nói vậy, ông ta lập tức nghĩ rằng có thể còn có chuyện gì đó phức tạp hơn, vội vàng dịu giọng: “Nhị nha đầu, đừng khóc, có phải con bị ức hi-ếp gì không? Phụ thân sẽ đòi lại công bằng cho con!”

Hoa Mộ Thanh thầm nghĩ: “Tên Hoa Phong này quả nhiên là cáo già.”

Nàng liền thuận thế đứng dậy, trong đôi mắt đẹp ngấn nước long lanh, khiến ai nhìn cũng phải động lòng.

Bọn nô tài, gia nhân xung quanh trông thấy đều không nỡ, chỉ muốn chạy tới lau nước mắt cho nàng.

Nàng nghẹn ngào nói: “Phụ thân, hôm nay… hôm nay nữ nhi ở Kim Hỷ Lâu, vốn chỉ là tình cờ gặp cữu cữu và biểu tỷ thôi…”

Chuyện này thì Hoa Phong dĩ nhiên biết rất rõ.

Vốn dĩ là do ông ta nghe ngóng được tin tức rằng Trữ Hậu Lục sẽ gặp mặt Tư Không Lưu, nên mới sai Hoa Mộ Thanh đi thử vận may, hy vọng có thể từ miệng Trữ Hậu Lục dò được một chút thái độ, để ông còn biết đường đối sách.

Thế mà lúc này lại giả vờ nói: “Ừm, đều là người nhà cả, con sao lại bị ấm ức gì rồi?”

Hoa Mộ Thanh chớp mắt một cái, nước mắt lập tức rơi xuống.



Nàng khẽ run giọng nói: “Phụ thân… hôm nay con nhìn thấy cữu cữu và biểu tỷ, đương nhiên là phải bước lên chào hỏi. Cữu cữu…”

Nàng mím môi, trong ánh mắt chứng kiến của đám nô tài xung quanh, tỏ vẻ yếu đuối đáng thương vô cùng mà nói: “Cữu cữu có vẻ không thích con lắm, nhưng cũng không làm khó gì… chỉ là biểu tiểu thư…”

“Biểu tiểu thư làm sao?”

Hoa Phong lập tức hỏi: “Nàng ta nói gì với con sao?” 

 
Bình Luận (0)
Comment