Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 147

 
Đỗ Thiếu Lăng sững người , chẳng phải đây là... Hoa Mộ Thanh mà lần trước hắn từng gặp ở Kim Hỷ Lâu sao?

Muội muội của Hoa Tưởng Dung?

Sao nàng lại bị người ta bắ-t có-c đến nơi thế này?

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Vương Phong đang cuống cuồng chạy tới bên này.



Tức thì hiểu rõ mọi chuyện.

Ánh mắt hắn chợt trầm xuống, vòng tay ôm chặt lấy bờ vai run rẩy của Hoa Mộ Thanh, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Phúc Toàn.

Phúc Toàn tiến lên một bước, giơ tay lên — "bốp bốp" hai cái tát vang dội, đ-ánh bay Vương Phong còn chưa kịp đứng vững!

Vương Phong còn chưa thấy rõ ai là người đối diện, đã lăn thẳng từ trên cầu thang xuống dưới!

Đỗ Thiếu Lăng xoay người, dẫn Hoa Mộ Thanh quay trở lại gian phòng phía sau.

Hắn định buông nữ nhân yếu ớt đang nép trong lòng ra, nhưng nàng dường như đã sợ đến mức mất hồn, bám chặt lấy áo hắn, sống ch-ết không chịu buông.

Hắn nhìn khuôn mặt đẫm nước như hoa lê dưới mưa ấy, đôi má ửng hồng như ánh chiều tà, toát lên vẻ kinh hoảng và bất lực đến khiến người khác không nỡ, khiến hắn không nhịn được muốn dịu dàng dỗ dành, ôm nàng thật chặt trong lòng, mà thì thầm những lời ngọt ngào an ủi.

Ánh mắt hắn chợt tối lại đôi phần.

“Chủ tử gia…”

Phúc Toàn đứng bên cạnh khẽ gọi, nhưng mắt lại không ngừng cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

Đỗ Thiếu Lăng khoát tay, ôm lấy đôi vai vẫn run lên nhè nhẹ của Hoa Mộ Thanh, nói: “Đợi nửa nén hương nữa rồi hẵng đi.”

“Vâng.”

Phúc Toàn nhận lệnh, cúi mình lui ra đứng canh ở cửa.



Tưởng như đứng ngẫu nhiên, nhưng Hoa Mộ Thanh lại nhìn ra, vị trí mà Phúc Toàn đứng có thể dễ dàng quan sát toàn bộ bên trong gian phòng.

Kẻ này, từ thời Đỗ Thiếu Lăng còn là Hoàng Tử sa cơ đã theo bên cạnh, quả thật là một nhân vật không thể xem thường.

Muốn đối phó với Đỗ Thiếu Lăng, e rằng trước hết phải trừ khử được Phúc Toàn mới được.

Đang nghĩ vậy, thì trong phòng đột ngột lại có một người nữa bước ra. Giọng nói khàn khàn mang theo phong tình quyến rũ, rõ ràng cố tình trêu ghẹo: “Gia, đây là…”

Có vẻ là Dao Cơ, người mà Đỗ Thiếu Lăng cố ý đến thăm hôm nay.

Hoa Mộ Thanh vội vùi mặt vào ngự-c Đỗ Thiếu Lăng, giả vờ như bị doạ đến mức hoảng loạn, thực chất là không muốn để người ngoài nhìn rõ dung mạo nàng.

Dù gì thì Hoa Nhị tiểu thư mà xuất hiện ở chốn thanh lâu, dù là bị ép buộc hay tự nguyện, cũng đều tổn hại nặng nề đến danh tiết.

Điều đó cực kỳ bất lợi nếu sau này nàng muốn tiến cung.

Có lẽ Đỗ Thiếu Lăng cũng nghĩ đến điều này, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng danh tiếng khuê nữ, hắn liền giơ tay che chắn cho nàng, lịch thiệp mỉm cười nói: “Làm phiền Dao Cơ cô nương ra ngoài lấy hộ một chậu nước nóng.”

Đỗ Thiếu Lăng không nói thêm lời nào.

Dao Cơ chỉ khẽ mỉm cười, giọng nói mềm mại như tơ lụa quấn quanh cổ họng ba thước, dịu dàng vang lên: “Gia à, ngài là người đầu tiên dám sai khiến nô gia đấy.”

Nàng vừa nói vừa bật cười, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Lúc này Hoa Mộ Thanh mới hoảng hốt ngẩng đầu lên, liếc nhanh Đỗ Thiếu Lăng một cái, như thể không nhận ra đó là vị công tử mà nàng từng chạm mặt trước kia.

Đôi mắt đẫm lệ, nàng lùi lại hai bước, cúi đầu thật sâu, dập người hành lễ: “Đa tạ công tử đã cứu mạng... Mộ... Ta... thực sự không biết lấy gì báo đáp.”



Có lẽ lo sợ tiết lộ thân phận, cái tên suýt nữa đã thốt ra lại bị nàng nuốt vào trong lòng.

Gương mặt thoáng ửng hồng vì khó xử, như đóa mộc lan cuối tháng sáu, vừa trắng mịn lại xen chút hồng hào, càng tăng thêm nét kiều diễm.

Rõ ràng là trong trẻo, thanh tao, nhưng lại khiến người khác không kìm được mà muốn đến gần, muốn ngắm nhìn, muốn hái lấy đặt vào lòng tay mà nâng niu, mà thưởng thức.

Đỗ Thiếu Lăng buông vòng tay vừa mới mất đi thân ngọc mềm mại, khẽ cười: “Tiểu thư sao lại bị...”

Hoa Mộ Thanh toàn thân lại run lên lần nữa, như vừa chịu cú đả kích nặng nề, lại như cực kỳ hoảng sợ, không dám quay đầu.

Nàng gần như không thể đứng vững.

Đỗ Thiếu Lăng suýt nữa đã đưa tay ra đỡ lấy nàng, nhưng rồi lại thấy nàng cố gắng gồng mình đứng yên, dù cơ thể yếu đuối, nhưng trong sự mong manh ấy lại toát lên một nét kiêu hãnh và kiên cường.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng ngỡ ngàng như thể lại nhìn thấy người nữ nhân năm xưa.

Người từng có thể trước mặt hắn khóc lóc, tức giận, làm loạn đủ điều, nhưng lại luôn giữ vững sự kiêu hãnh và bình tĩnh.

Nàng đứng trên cao, cao ngạo mà lạnh lùng, khiến hắn chỉ có thể ngước nhìn.

Ngước nhìn đến mức... trong lòng sinh ra thù hận, bất mãn và tủi nhục.

Tại sao… nàng không thể bước xuống khỏi đài sen của chính mình?

Vì thế, hắn nổi giận, phát điên mà làm nhục nàng, dày vò nàng.

Cho đến cuối cùng, chính hắn khiến nàng từ nơi cao ngạo rơi xuống, không còn là nữ thần từng khiến vạn nhân ngước nhìn, mà chỉ còn là một th-i th-ể lạnh băng, nằm giữa vũng má-u loang, không còn sức sống.

Cuối cùng hắn không cần phải ngước nhìn nữa... nhưng mà…

Trong cơn mơ hồ mộng tưởng —

Hoa Mộ Thanh bên kia đã lại nghẹn ngào bật khóc, nước mắt lã chã như mưa: “Ta… ta chỉ là đến Nhất Phẩm Lư để cầu y cho chủ mẫu trong nhà. Nào ngờ… lại gặp phải kẻ phong lưu đốn mạt, hắn… hắn bắ-t có-c ta tới nơi này… ta…”



Tiếng khóc ấy, mềm mỏng như bông, mang theo chút nũng nịu run rẩy, một lần nữa ngân lên.

Từng giọt nước mắt như nhỏ thẳng vào lòng người, khiến ai thấy cũng đau xót không thôi.

Đỗ Thiếu Lăng bỗng bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, hình ảnh người nữ nhân trong quá khứ tan biến, trước mắt hắn lúc này là một thiếu nữ nhỏ nhắn, yếu đuối, đáng thương và bất lực đang thút thít khóc nức nở.

Thiếu nữ vận y phục mỏng nhẹ bằng lụa tơ ve thêu hoa văn bạc, khoác bên ngoài là chiếc váy dài màu khói lam thêu vảy cá tím nhạt.

Thanh đạm nhưng vẫn toát lên vẻ kiều diễm vốn có của nữ nhi.

Có lẽ vì bị kéo giật lúc bị bắ-t có-c, y phục vốn nhẹ như mây đã bị rách vài chỗ, để lộ làn da trắng mịn mềm mại, mỏng manh tựa sương khói.

Thật sự giống như khối thạch ngọc cao cấp hay miếng đậu hũ mềm mịn, ánh lên nước long lanh, đẹp đến chói mắt.

Nhưng thiếu nữ lúc này đau lòng khôn tả, không còn tâm trí để ý đến điều đó, chỉ cố gắng đứng vững, cúi đầu nức nở.

Đỗ Thiếu Lăng cũng không rõ vì sao tâm can bỗng chốc lay động.

Khẽ mỉm cười, hắn bất ngờ cởi áo ngoài của mình, khoác lên người Hoa Mộ Thanh.

Phúc Toàn đứng cách đó không xa, mặt không biểu cảm, chỉ khẽ rũ mắt xuống.

Còn trong lòng Hoa Mộ Thanh lại âm thầm kinh ngạc, chiếc áo khoác mà Đỗ Thiếu Lăng đang mặc chính là lụa tằm băng, giá trị cực cao.

Vào mùa hè, loại lụa này mặc lên người rất mát và dễ chịu.

Trước đây, mỗi mùa hè, hắn đều đặc biệt yêu thích loại vải này. Khi còn là Hoàng Hậu, nàng từng sai người sang Đông Hải mua về hai tấm với giá cao để dâng hắn.

Nhớ lại khi đó, Hoa Tưởng Dung từng cầu xin hắn cho một tấm để may áo, vậy mà lại bị hắn từ chối thẳng thừng.

Vậy mà giờ đây… hắn lại đưa cho nàng một chiếc áo khoác?



Lẽ nào hắn nghĩ rằng kế hoạch “dụ dỗ” hắn của nàng đã thành công rồi sao?

Nhưng Hoa Mộ Thanh quá hiểu con người Đỗ Thiếu Lăng.

Hắn cố chấp, thâm sâu, đa nghi, và đặc biệt là giỏi đóng vai "hổ đội lốt cười".

Bề ngoài thì ôn hòa dễ gần, nhưng chỉ cần ngươi buông lơi cảnh giác, hắn sẽ lập tức đâ-m thẳng một d-ao vào tận t-im ga-n ph-èo ph-ổi.

Vừa cười, vừa xoay lưỡi d-ao - nghiền nát hết thảy má-u thị-t của ngươi.

Phải rồi.

Hắn luôn là kẻ tàn nhẫn, vô tình và lạnh lẽo đến tột cùng.

Nực cười thay, năm xưa nàng lại từng tự bịt mắt mình, tự dối lòng về con người hắn.

Ha... ha...

Hàng mi khẽ run rẩy, nàng cuối cùng cũng nghiêng người tránh sang một bên, giọng khóc nhẹ nhàng mà mềm mại, vừa nói vừa định tháo chiếc áo khoác của Đỗ Thiếu Lăng: “Đa tạ công tử, nhưng như thế là thất lễ... Mộ Thanh không nên…”



Tựa hồ buột miệng nói ra, lại giả như chẳng hề nhận ra mình đã để lộ khuê danh.

Đỗ Thiếu Lăng nhìn dáng vẻ kiều mị trong nét mặt nàng, lại thấy nàng cố chấp đứng vững giữa tiếng khóc nức nở, lòng mềm đi vài phần, khóe môi cong lên càng sâu: “Tiểu thư... là không nhận ra tại hạ sao?” 

 
Bình Luận (0)
Comment