Tay Hoa Mộ Thanh khựng lại khi đang cởi áo, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn Đỗ Thiếu Lăng đầy nghi hoặc.
Bỗng dưng, như sực nghĩ ra điều gì, nàng khẽ “A!” một tiếng.
“Công tử, chàng là…”
Đỗ Thiếu Lăng khẽ cười, gật đầu: “Chính là tại hạ. Không ngờ lại tình cờ gặp tiểu thư ở nơi này.”
Lệ trong mắt Hoa Mộ Thanh vơi đi đôi chút, nhưng gương mặt xinh đẹp như hoa lại càng đỏ rực hơn.
Nàng bối rối cúi đầu lần nữa, như muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ lúng túng vân vê ngón tay.
Dáng vẻ ấy, chẳng khác gì một chú mèo nhỏ bị mắc kẹt.
Đỗ Thiếu Lăng nhìn nàng, không nhịn được bật cười khẽ, giọng nói dịu dàng đến lạ: “Ta cũng là lần đầu đặt chân đến nơi như thế này, chỉ là đến thăm cố nhân. Không ngờ lại gặp được tiểu thư, chuyến đi này xem như không uổng.”
Mặt Hoa Mộ Thanh lập tức đỏ bừng, còn đỏ hơn khi nãy!
Nhưng vẻ bất an và ngượng ngùng vừa rồi lại tan biến, ngược lại như nhẹ nhõm được phần nào.
Trong hậu cung của Đỗ Thiếu Lăng toàn là nữ tử, nên tất nhiên hắn thấu hiểu vẻ thẹn thùng và vui mừng pha lẫn trên gương mặt thiếu nữ này.
Từ chút thất vọng lúc đầu vì tưởng hắn là người đến thanh lâu tìm vui, đến giờ phút này lại là niềm vui âm thầm khó giấu.
Hắn khẽ cười, lại hỏi: “Tiểu thư bị ép đến nơi này, đã nghĩ xem sẽ giải thích với người nhà thế nào chưa? Có cần ta giúp một tay không?”
Từ nãy đến giờ, hắn không còn tự xưng “tại hạ” nữa.
Hoa Mộ Thanh lại thoáng buồn bã, định gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu: “Đa tạ công tử đã lo lắng, hôm nay được công tử ra tay cứu giúp, đã là ơn sâu khó đáp, không dám làm phiền công tử thêm…”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị Đỗ Thiếu Lăng ngắt lời: “Tiểu thư không cần khách sáo, nếu muốn báo đáp, chi bằng…”
Hắn mỉm cười, dáng vẻ cao quý khó tả, phong thái đĩnh đạc của bậc bề trên dù cố che giấu vẫn lộ ra vài phần.
Huống hồ, nam tử Đỗ gia phần lớn đều tuấn tú.
Đặc biệt là Đỗ Thiếu Quân và Đỗ Thiếu Lăng.
Đỗ Thiếu Quân mang vẻ nho nhã, thư sinh.
Còn Đỗ Thiếu Lăng lại sở hữu nét tuấn tú cương nghị hiếm thấy, sự uy nghiêm và cao quý của nam nhân pha trộn cùng vẻ ung dung như gió thoảng.
Từng cử chỉ, từng nụ cười đều toát lên vẻ phong lưu, xuất chúng.
Khoảnh khắc hắn cúi người lại gần, dáng vẻ ấy thật giống như người nam nhân năm xưa khiến nàng si mê không dứt, nguyện lòng trao trọn con tim.
Dù năm tháng trôi qua, thời gian mài mòn sắc bén nơi chân mày khóe mắt, khiến hắn bớt đi phần khí thế năm nào, lại tăng thêm vài phần khí chất đế vương xa lạ đối với nàng.
Thế nhưng, người nam nhân ấy... vẫn đang đứng sống sờ sờ trước mặt nàng.
Còn nàng thì sao? Đã sớm từ đài cao nơi Phượng Loan Cung ngã xuống, xương cốt vỡ nát, tan thành tro bụi, hóa thân thành lệ quỷ vất vưởng đòi mạng.
Ngậm đầy má-u và nước mắt, nàng bước ra từ địa ngục, tái sinh trong lửa dữ!
“Chi bằng…”
Đỗ Thiếu Lăng nâng tay, nhẹ nhàng rút từ tóc nàng ra một cây trâm cài đầu hình hoa lan chạm khắc tinh xảo, khẽ cong môi cười: “Dùng cái này làm lễ tạ ơn nhé?”
Hắn cúi đầu xuống, hơi thở phả sát trán nàng.
Hoa Mộ Thanh vẫn còn cảm nhận rõ mùi long tiên hương nhè nhẹ, cố ý giấu kín trên người hắn.
Nàng cắn chặt môi dưới, gương mặt ửng hồng run rẩy, không đáp lời, chỉ cúi mắt xuống, trông như thẹn thùng đến cực điểm.
Đỗ Thiếu Lăng hài lòng lùi lại, ngắm nghía cây trâm rồi cất vào ngự-c, sau đó quay sang Phúc Toàn: “Đi sắp xếp, đưa vị tiểu thư này về phủ.”
Phúc Toàn vâng lời nhưng chưa rời đi.
Hoa Mộ Thanh khẽ hé môi, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra lời từ chối.
Chỉ đỏ mặt, hàng mi dài đen nhánh như cánh quạ khẽ run, ngón tay xiết chặt đầy căng thẳng.
Đỗ Thiếu Lăng lại nhìn nàng thật sâu, sau đó bật cười khẽ: “Tiểu thư yên tâm, chuyện hôm nay… sẽ không có người ngoài nào biết.”
Người ngoài?
Vậy… hắn là ai?
Hoa Mộ Thanh mím môi, nhẹ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: “Đa tạ công tử.”
Ánh mắt lại do dự nhìn cây trâm trong tay hắn, nàng vẫn lên tiếng: “Không biết phủ công tử ở đâu... Ân tình hôm nay, Mộ Thanh nên đáp trả…”
Đỗ Thiếu Lăng bật cười.
Hắn lắc đầu, liếc nhìn cây trâm trong tay, rồi nhìn sang thiếu nữ đối diện với đôi mắt long lanh ngấn nước, khựng lại một chút rồi nói: “Nếu tiểu thư thực lòng muốn báo đáp, chi bằng ba ngày sau gặp lại tại Kim Hỷ Lâu?”
Lời ấy, rõ ràng là lời hẹn hò riêng tư.
Vừa vặn hợp với tâm ý Hoa Mộ Thanh.
Thế nhưng nàng lại tỏ vẻ hoảng hốt và ngạc nhiên, liếc nhìn Đỗ Thiếu Lăng rồi vội né tránh, cắn môi do dự.
Một lúc sau, nàng khẽ gật đầu: “Được... vậy... ba ngày sau…”
Lắp bắp hồi lâu, giọng nàng lại càng nhỏ đi.
Dáng vẻ vừa mong chờ lại vừa rụt rè ấy khiến Đỗ Thiếu Lăng bật cười trầm thấp thêm lần nữa.
Mà tiếng cười ấy, từng là thứ nàng yêu thích và khao khát nhất trên đời.
Dù trong lòng đắng cay đến mấy, chỉ cần thấy hắn khẽ mỉm cười với mình, nàng liền cảm thấy mọi đau khổ đều ngọt ngào như mật.
Thế nhưng, những nụ cười từng khiến nàng say đắm ấy cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ trong sự lạnh lùng và nhục nhã.
Chỉ còn lại những ký ức cũ kỹ, khô cằn như sự ban phát nghèo nàn của quá khứ.
Hoa Mộ Thanh nhìn Đỗ Thiếu Lăng trước mặt, người đang cười rạng rỡ, phong thần tuấn lãng.
Chợt nàng nghĩ: “Năm xưa mình đã ngu ngốc và đáng thương biết bao.”
Mộ Dung Trần nói không sai, nàng đúng là một người nữ nhân khờ dại đến thảm hại.
Một lát sau, Đỗ Thiếu Lăng rời đi.
Một nam tử mặc trường sam, trông giống nho sinh nhưng cử chỉ lại rõ ràng có nội công, bước đến cửa phòng, cúi mình cung kính nói: “Chủ tử dặn tiểu nhân đưa tiểu thư về phủ.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cảm tạ.
Nàng lấy chiếc khăn mỏng che mặt, đi theo người kia rời khỏi.
Vừa bước ra hành lang, đối diện đi tới là một nữ tử mặc váy áo cổ tề, dáng vẻ phong tình nhưng lại toát lên khí chất thanh lãnh, đoạn tuyệt dục niệm.
Hoa Mộ Thanh vốn đã che mặt để tránh bị nhận ra, nên cũng chẳng để ý kỹ.
Nhưng lúc hai người sắp lướt qua nhau, nàng bỗng nghe người kia khẽ cười nói: “Hôm nay Hoa Nhị tiểu thư diễn vở kịch thật không tệ chút nào.”
Lông mày Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu, nàng lập tức quay đầu lại—
Ánh mắt nàng chấn động dữ dội!
Người kia, mày liễu mặt hoa, dáng dấp uyển chuyển yêu kiều, đôi mắt xinh đẹp vạn phần, nhưng điều đặc biệt nhất là, dưới khóe mắt trái, có một nốt ruồi lệ.
Lục Ám Phượng—Tiên Tử!
Chỉ lướt qua nhau trong khoảnh khắc, người kia đã đi thẳng vào căn phòng mà Hoa Mộ Thanh vừa rời khỏi.
Hoa Mộ Thanh bước theo người nam nhân phía trước, xuống lầu.
Nhưng trong mắt nàng, ý cười dần dần hiện rõ.
Thảo nào năm xưa Lục hiệu lại tự xưng là "Tiên Tử".
Mộng Tiên Lâu, Dao Cơ...
Không phải là tiên tử thì là gì?
Nha đầu này, đúng là làm nàng tìm mãi mới gặp!
Còn nói đến chuyện Hoa Mộ Thanh được đưa về Hoa phủ, thì Hoa Phong chẳng biết bằng cách nào đã sớm biết tin, hiện đang đứng chờ sẵn trong viện của nàng.
Bên cạnh còn có Hoa Nguyệt Vân và Hoa Lương Tài, cả hai đều mang vẻ mặt đắc ý.
Thấy nàng khoác áo khoác nam nhân đi vào sân, Hoa Nguyệt Vân liền lên tiếng trước: “Nhị tỷ, phụ thân bảo tỷ đến Nhất Phẩm Lư mời đại phu về xem bệnh cho mẫu thân, thế rốt cuộc là tỷ mời được ở đâu vậy? Giờ này mới về? Ồ, mà áo trên người trông rõ là của nam nhân đó! Nhị tỷ, chẳng lẽ tỷ lén hẹn hò với nam nhân sao? Đúng là không biết xấu hổ!”
Vài câu vừa hỏi vừa đáp, như thể đã gán tội danh lên đầu Hoa Mộ Thanh.
Hoa Lương Tài cũng đứng bên cạnh, bộ dạng rõ ràng như đang xem trò vui, trong mắt thậm chí còn lóe lên vài phần d-â-m tà và bỉ ổi.
Hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm Hoa Mộ Thanh, âm trầm nói: “Nhị tỷ, tỷ đừng có chối, hôm nay đệ không yên tâm để tỷ đi Nhất Phẩm Lư một mình, vốn định đi cùng, ai ngờ đến chậm một bước, lại thấy tỷ cùng tên tiểu tử nhà Vương Thừa Tướng bí mật lên cùng một chiếc xe ngựa! Tỷ tự nói đi, tỷ với tên Vương Phong kia rốt cuộc là có quan hệ mờ ám gì?!”
Rõ ràng là nàng bị bắ-t có-c, giờ lại bị vu cho là tự nguyện hẹn hò với Vương Phong.
Nếu chuyện này lan ra ngoài, thì không chỉ là danh tiếng bị hủy, e rằng nàng còn có thể bị phán trầm hà (ném xá-c xuống sông) cũng không chừng!
Vì Vương Phong vốn là vị hôn phu trước đây của Trữ Tư Tuyền, dù sau này Trữ Tư Tuyền tự mình làm ra chuyện ô nhục, nên hôn sự mới bị hủy bỏ.
Nhưng dù sao nàng cũng là biểu tỷ muội với Trữ Tư Tuyền!
Quan hệ mờ ám như vậy, theo luật của triều Đại Lý, nhẹ thì truất tịch, nặng thì xử tử!
Hoa Lương Tài và Hoa Nguyệt Vân rõ ràng đang muốn gán cho nàng cái tội danh vô sỉ loạn luân, ép nàng vào chỗ ch-ết!
Nực cười!
Bọn họ tưởng nàng là kiểu người chỉ vì vài câu bịa đặt là có thể bị bức ch-ết sao? Mấy mẫu tử nhà này, vẫn chưa rút ra được bài học à?
Nước mắt nàng lập tức dâng lên, vài bước đã tiến đến trước mặt Hoa Phong, người từ nãy đến giờ vẫn chưa nói lời nào, giọng run run: “Phụ thân, hôm nay nữ nhi đến Nhất Phẩm Lư, không ngờ tên Vương Phong kia chẳng hiểu sao lại biết trước, đợi sẵn ở đó, vừa thấy con đến liền sai người bịt miệng con bằng thuốc mê đã chuẩn bị sẵn, cư-ỡng ép đưa con tới một… một thanh lâu!”
“Cái gì?!”
Hoa Phong giận dữ gầm lên, nữ nhi ông bị đưa vào thanh lâu?! Tên Vương Phong này, chẳng lẽ định giở trò rồi phủi tay sao? Đúng là cầm thú!
Chuyện này mà đồn ra ngoài, danh tiếng của Hoa phủ ông còn đâu nữa!
Nhưng ông cũng để ý mấy lời trong câu nói của Hoa Mộ Thanh: “không biết từ đâu nghe được”, “đợi sẵn ở đó”, và “chuẩn bị thuốc mê”.
Ông lập tức kín đáo liếc nhìn hai kẻ đang tỏ vẻ đắc ý là Hoa Lương Tài và Hoa Nguyệt Vân, rồi nhíu mày hỏi: “Vậy… con có bị tên Vương Phong đó làm nhục không?”
Câu hỏi đó buông ra mà không chút do dự, không hề đắn đo đến cảm xúc của một nữ nhi.
Hoa Nguyệt Vân lập tức cười khẩy đầy mỉa mai: “Đã vào cái nơi đó rồi, thì còn giữ được thứ gì gọi là trong sạch nữa chứ!”
Hoa Lương Tài cũng gật đầu, giọng đầy mỉa mai: “Còn dám nói là bị bắ-t có-c nữa à! Theo đệ thấy, rõ ràng là tỷ với tên Vương Phong kia thông đồng vụng trộm! Đến cả thanh lâu mà cũng dám bước vào! Tỷ còn biết liêm sỉ là gì không hả?!”
Hai người hận không thể lập tức khiến Hoa Phong dùng gia pháp đ-ánh ch-ết Hoa Mộ Thanh tại chỗ.
Nhưng Hoa Phong lại không làm gì, chỉ nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Vương Phong đã đưa con đến nơi như thế, rõ ràng là có ý định sau đó sẽ chối bỏ trách nhiệm. Nếu con đã bị thất thân, cũng chẳng sao. Dù hắn có toan tính gì, phụ thân cũng có cách ép hắn rước con vào phủ Thừa Tướng làm chính thê.”
Quả nhiên là ông đang tính đến điều đó.
Hoa Mộ Thanh đợi bọn họ nói hết, mới rưng rưng nước mắt lắc đầu: “Nữ nhi chưa từng bị Vương Phong làm nhục.”
“Không thể nào! Hoa Mộ Thanh, tỷ đừng có mà—”
Hoa Nguyệt Vân còn chưa kịp nói hết câu, thì đột nhiên nhớ ra. Trên cánh tay Hoa Mộ Thanh có vết chu sa giữ trinh (thủ cung sa). Nếu thực sự đã thất thân, nàng ta tuyệt đối không dám phủ nhận thẳng thừng như vậy.
Nhưng nàng ta cũng không dám như lần trước công khai vạch tay áo Hoa Mộ Thanh ra kiểm tra, chỉ có thể nghi ngờ quay sang nhìn Hoa Lương Tài, chẳng phải huynh nói đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Sao lại thế này?!
Hoa Lương Tài lại trấn an gật đầu chắc nịch, yên tâm, lần này Hoa Mộ Thanh tuyệt đối không thể thoát được đâu!
Nhưng sau đó chỉ nghe Hoa Mộ Thanh tiếp lời: “Phụ thân, lần này nữ nhi may mắn được một vị công tử ra tay cứu giúp. Vì thấy y phục của con bị rách nát, nên người đó mới đưa cho con một chiếc áo khoác để che thân…”