Vừa nãy, Hoa Phong cũng cảm thấy chiếc áo khoác nam mà Hoa Mộ Thanh đang mặc không phải loại vải tầm thường, nhưng vẫn chưa để ý kỹ. Giờ nghe nàng nói vậy, ông ta mới cúi đầu liếc qua.
Ai ngờ chỉ một cái liếc, ông lập tức sững sờ, suýt nữa lao thẳng ra ngoài!
Mắt ông trợn to khi nhìn thấy hoa văn hình rồng thêu chìm ở cổ áo, kiểu thêu chỉ có trên áo của một người: Đỗ Thiếu Lăng!
Ông kinh hoảng hỏi dồn: “Con… cái áo này là vị công tử kia cho con sao? Công tử ấy có nói tên họ gì không? Hai người gặp nhau như thế nào?”
Hoa Nguyệt Vân bĩu môi nói: “Rõ ràng là tỷ ấy đang bịa chuyện, phụ thân còn tin lời—”
“Câm miệng!”
Hoa Phong giận dữ quát: “Tất cả ra ngoài hết cho ta!”
Hoa Nguyệt Vân bị tiếng quát làm cho giật mình, đang định lên tiếng thì Hoa Lương Tài ở bên cạnh không phục, lạnh lùng nói: “Phụ thân làm vậy là sao? Chẳng lẽ Hoa Mộ Thanh làm mất thanh danh của Hoa phủ, người cũng không định trách phạt, còn muốn bao che? Người thiên vị như vậy, không sợ tổn hại đến danh tiếng của Quý phi nương nương…”
“Bốp!”
Hoa Phong trong cơn giận dữ, giáng thẳng một cái tát nặng nề lên mặt đứa nhi tử duy nhất của mình.
Hoa Lương Tài loạng choạng, ôm má không thể tin nổi, nhìn phụ thân.
Hoa Phong mắng thẳng vào mặt: “Đồ không biết tôn ti trật tự! Cút về viện của ngươi! Nếu ta còn biết ngươi dám tự tiện ra khỏi phủ, ta sẽ đ-ánh gãy chân ngươi!”
Hoa Lương Tài trừng mắt, định cãi lại, nhưng nhìn thấy khuôn mặt giận dữ đến cực điểm của Hoa Phong thì chỉ đành hằn học liếc Hoa Mộ Thanh một cái, rồi hậm hực rời đi.
Hoa Nguyệt Vân biết phụ thân vốn đã chán ghét huynh trưởng vì chuyện của Thanh Trúc, cũng không dám nhiều lời nữa.
Chỉ tiếc cho cả một kế hoạch tỉ mỉ lại thất bại thảm hại.
Trong lòng nàng ta thầm tính toán, quay về sẽ sai nha hoàn tung tin đồn Hoa Mộ Thanh từng vào kỹ viện, lén hẹn hò với nam nhân, để hủy danh tiếng của nàng. Nghĩ thế rồi cũng rời đi.
Lúc này chỉ còn lại Hoa Mộ Thanh, đôi mắt đẫm lệ, nhưng phía sau màn nước mắt là một ánh nhìn lạnh lẽo và đầy châm biếm.
Hoa Phong lại hỏi: “Vị công tử ấy lúc cứu con, còn nói gì khác không?”
Hoa Mộ Thanh lập tức lắc đầu như hoảng hốt: “Không… không có… Nhưng mà…” – nàng ngập ngừng, mặt bất giác đỏ lên.
“Nhưng mà sao?” – Hoa Phong vội hỏi.
Hoa Mộ Thanh cắn môi, mãi mới lúng túng đáp: “Nhưng mà… vị công tử ấy lấy trâm cài tóc của con, nói đó là quà cảm tạ. Rồi hẹn con ba ngày sau gặp lại. Con nghĩ… chi bằng để phụ thân thay con ra mặt. Dù sao nam nữ hẹn gặp riêng tư, chung quy vẫn không hợp lễ giáo…”
Trong vài câu nói ấy, tâm tư của Hoa Phong đã xoay chuyển mấy vòng!
Chiếc áo khoác mà Hoa Mộ Thanh đang mặc, khắp thiên hạ này chỉ có một người dám mặc, chính là đương kim thiên tử, Đỗ Thiếu Lăng!
Như vậy cũng đủ đoán ra, người đã cứu Hoa Mộ Thanh hôm nay, chính là Đỗ Thiếu Lăng.
Nếu chỉ vì nể tình Hoa Tưởng Dung mà ra tay tương trợ thì cũng không nói gì, nhưng đằng này lại còn nhận lấy trâm cài của nàng, rồi còn hẹn gặp riêng… Ý tứ trong chuyện này, rõ ràng không đơn giản!
Ánh mắt Hoa Phong đảo một vòng, rồi bỗng cười nói: “Nhưng vị công tử đó nếu không chịu nói tên, e rằng là vì có nhiều điều bất tiện. Hẹn gặp riêng, lại để ta đi thay, cũng không hợp lý cho lắm. Con cứ yên tâm, hôm đó ta sẽ sai quản gia đi cùng con, con cứ đến cảm tạ đàng hoàng là được, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Vậy còn chuyện hôm nay…”
Chuyện liên quan đến Đỗ Thiếu Lăng, nếu để lộ ra, e là sẽ không yên ổn.
Hoa Mộ Thanh chỉ tỏ vẻ vô tình nhắc đến, như thể đang lo sợ cho bản thân.
Nhưng Hoa Phong đã sớm đoán ra ẩn ý, lập tức gật đầu: “Con yên tâm, trong phủ từ trên xuống dưới, ta sẽ dặn kỹ, không để ai hé nửa lời.”
Hoa Mộ Thanh thầm cười nhạt trong lòng, như vậy thì không được rồi. Nếu không ai bàn tán, thì làm sao Đỗ Thiếu Lăng mới có cớ để "thương hoa tiếc ngọc" đây?
Bên ngoài, nàng vẫn dịu dàng cảm kích cúi đầu: “Đa tạ phụ thân.”
Hoa Phong ngắm nhìn đứa nữ nhi xinh đẹp như tiên trước mặt.
Nét đẹp tuyệt trần ấy, tám phần giống người mẫu thân đã mất của nàng.
Mẫu thân nàng dịu dàng và yếu đuối, còn nàng, thỉnh thoảng lại toát lên một vẻ trầm tĩnh, thanh cao đến mức chính ông cũng không nhìn thấu.
Như thể sinh ra đã mang khí chất cao quý, khiến người khác không dám khinh nhờn.
Trước kia… nàng từng như vậy sao?
Dù thế nào, đến nước này, nếu như thật sự Đỗ Thiếu Lăng có ý với nữ nhi mình, thì ông nhất định phải tìm cách đưa nàng vào hậu cung của thiên tử.
Ít nhất cũng bảo đảm cho ông được thăng quan tiến chức, gia tộc không suy bại.
Chỉ là, Hoa Phong không ngờ rằng. Ý định tính toán chưa kịp thành, sáng hôm sau quản gia đã vội vã báo lại: trong phủ từ trên xuống dưới, tin đồn đã lan khắp. Ai nấy đều đang truyền nhau rằng: Nhị Hoa tiểu thư gia hôm qua bị Vương Phong bắ-t có-c đến kỹ viện!
Thậm chí, cả kinh thành cũng bắt đầu có lời đồn thổi.
Hoa Phong giận dữ, lập tức cho điều tra rõ ràng, kết quả phát hiện chính Hoa Nguyệt Vân là người tung tin ra ngoài, tức thì giận dữ vô cùng.
Ông lập tức gọi nàng vào thư phòng, mắng một trận tơi bời.
Sau đó, Hoa Phong cho triệu tập toàn bộ người hầu trong phủ, đích thân ra lệnh xử tử nhũ mẫu của Hoa Nguyệt Vân cùng nha hoàn thân cận là Kim Linh ngay trước mặt mọi người.
Chỉ đến lúc đó, mới tạm thời phong kín được miệng lưỡi của cả phủ.
Vốn luôn xưng là bậc nho thần ôn hòa, Hoa Phong rất hiếm khi nổi trận lôi đình đến mức này.
Lần này đúng là ngoại lệ, ông thực sự đứng ra bảo vệ cho Hoa Mộ Thanh, khiến toàn bộ người trong Hoa phủ đều hiểu rõ, cục diện của Hoa phủ, thực sự đã thay đổi rồi.
Việc nhũ mẫu và đại nha hoàn thân cận của Hoa Nguyệt Vân bị đ-ánh ch-ết công khai là một nỗi sỉ nhục lớn chưa từng có, khiến nàng ta uất nghẹn đến cực điểm.
Tối hôm đó, Hoa Nguyệt Vân lén lút đến Cẩm Tú Đường, tìm gặp Trữ Thu Liên, người thân mẫu đang bị quản thúc.
Hai mẫu tử bàn bạc một hồi, đến sáng hôm sau, Hoa Lương Tài liền nhân lúc Hoa Phong vào triều đã lén rời phủ, ngồi trên một chiếc xe ngựa tầm thường, một lần nữa tiến cung.
Còn trong Hoa phủ, tại một tiểu viện hẻo lánh không ai chú ý tới, Lục di nương, Liễu Như Thủy đang ngồi dưới hiên, tự tay khâu áo mùa đông cho đứa trẻ.
Thi thoảng, bà lại ngẩng đầu nhìn ra sân, nơi có một tấm đệm lớn trải dưới bóng cây, đứa trẻ đang cố gắng bò, hai tiểu nha hoàn thì dùng búp bê vải và trống lắc tay đùa vui bên cạnh.
Trên gương mặt bà hiện lên nụ cười dịu dàng.
Ngũ quan vốn thanh tú ôn hòa, nay vì nụ cười ấy mà như làn nước xuân tĩnh lặng bỗng khẽ lay động, gợn lên một tầng sóng lấp lánh.
Trong khoảnh khắc, người nữ nhân trẻ ngồi dưới hiên ấy như toát lên khí chất xuân sớm khó lòng rời mắt.
“Á!”
Có lẽ bị kim đâ-m trúng tay, Liễu Như Thủy khẽ nhíu đôi mày thanh mảnh như khói sương.
Khi đang cúi đầu nhìn ngón tay rớm má-u, bên ngoài viện, một mụ ma ma bước nhanh vào, đến bên bà, cúi đầu thì thầm vài câu bên tai.
Chân mày đang nhíu chặt của Liễu Như Thủy dần giãn ra.
Một lúc sau, bà bỗng khẽ mỉm cười, nụ cười ấy vừa thanh nhã, vừa trầm tĩnh.
Khẽ gật đầu: “Việc này... thật chẳng giống tính cách của lão gia chút nào. Ừm, đi điều tra xem hôm đó ở kỹ viện, rốt cuộc là ai đã cứu Hoa Mộ Thanh.”
“Vâng, Công Chúa.” – Ma ma cúi đầu đáp.
__
Chuyện toan tính trong Hoa phủ tạm thời gác lại.
Còn Hoa Mộ Thanh thì vẫn như chẳng màng đến những chuyện ấy, chỉ chăm chăm theo đuổi kế hoạch của riêng mình.
Tối hôm đó, Tố Cẩm dùng đôi tay khéo léo giúp nàng cải trang sơ qua, biến nàng từ một tuyệt thế giai nhân thành một thiếu niên tuấn tú, môi đỏ răng trắng, thần sắc thanh nhã.
Nàng cầm chiếc quạt xương xanh trong tay, nhân lúc trời tối, một mình rời khỏi Hoa phủ.
Thẳng tiến đến… Mộng Tiên Lâu.