Vừa rồi, do xúc động mà vùng vẫy quá mạnh, thể lực của Đổ Liên Khê cạn kiệt nhanh chóng.
Hiển nhiên là nguyên khí trong người nàng đã bị tổn hao nghiêm trọng.
Bây giờ sau khi bắt mạch, Hoa Mộ Thanh mới phát hiện tình trạng của nàng thậm chí còn tệ hơn những gì nàng tưởng.
Đổ Liên Khê không chỉ vì sả-y tha-i mà khí huyết tổn thương, ngay cả công lực cũng thụt lùi rất nhiều, tinh nguyên đại thương, rõ ràng là đã bị thương đến căn cơ.
Hoa Mộ Thanh cau mày, nói: “Chuyện ngươi mang thai, chắc là Tống Hoàng Hậu không hề biết. Khi người mất, ngươi lại không có mặt ở kinh thành, chắc là do sả-y tha-i nên mới ra ngoài tĩnh dưỡng? Nhưng sao lại ra nông nỗi này...”
Đổ Liên Khê lắc đầu, đáp: “Ta không phải ra ngoài để tĩnh dưỡng.”
“Hửm?”
Hoa Mộ Thanh nghi hoặc, vì đúng là khoảng thời gian đó nàng không hề giao nhiệm vụ gì cho Oanh Điệp.
Đổ Liên Khê chậm rãi nói: “Ta đi tìm tên cầm thú đó.”
Hoa Mộ Thanh sững người một thoáng, rồi lập tức hiểu ra, chính là người nam nhân khiến nàng sả-y tha-i?
Sắc mặt nàng tối sầm lại, nhìn Đổ Liên Khê: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tên đó là ai?”
Đổ Liên Khê thấy ánh mắt nàng nghiêm nghị, có chút do dự, rồi chậm rãi đáp: “Là La Hựu Thiên, nhi tử của Đại Hành Thượng thư.”
Trong ký ức của Hoa Mộ Thanh, hay đúng hơn là ký ức của Tống Hoàng Hậu quả thật có người này.
Người này là ai?
Chính là cháu trai của Thái Hậu La Đức Phương, thân mẫu của Đỗ Thiếu Lăng.
La Đức Phương khi xưa chỉ là một cung nữ chuyên rửa chân cho tiên đế. Sau này sinh ra Đỗ Thiếu Lăng, mẫu tử bọn họ sống trong cung chịu đủ điều khinh miệt.
Vì thân phận thấp hèn, nên Đỗ Thiếu Lăng từ nhỏ cũng không được coi trọng.
Về sau Đỗ Thiếu Lăng nương nhờ vào Tống goa làm chỗ dựa, cuối cùng mới ngồi lên ngôi hoàng đế.
La Đức Phương nhờ thế cũng được tôn làm Thái Hậu.
Một người đắc thế, gà chó cũng theo lên mây, cả gia tộc La gia vì vậy cũng phất lên nhanh chóng.
Tuy nhiên nhà mẹ đẻ của bà ta chẳng còn bao nhiêu người, chỉ còn một đứa cháu trai từng thi đỗ tú tài.
La Đức Phương liền cầu xin Đỗ Thiếu Lăng, thế là cháu trai của bà ta được phong làm Đại Hành Thượng thư lệnh, một chức quan từ nhị phẩm!
Năm đó, vì chuyện này mà Hoa Mộ Thanh từng cãi nhau to với Đỗ Thiếu Lăng, nhưng cuối cùng cũng không cản nổi.
Về sau trong một buổi yến tiệc trong cung, nàng từng gặp người cháu trai đó, lúc ấy đã là một lão nhân ngoài năm mươi.
Còn cháu nội của ông ta, người mà hôm nay Đổ Liên Khê nhắc đến là một thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú.
Khi ấy nàng cũng không để tâm, nên chẳng có ấn tượng gì sâu sắc.
Lúc này nghe Đổ Liên Khê nhắc đến cái tên kia, Hoa Mộ Thanh mới khẽ nhíu mày, phải mất một lúc mới từ trong ký ức mơ hồ lục lọi ra được bóng dáng người đó.
Nàng cau mày nhìn Đổ Liên Khê, hỏi: “Ngươi và hắn… sao lại như vậy được?”
Sắc mặt Đổ Liên Khê chợt thay đổi. Đôi mắt vốn sáng trong, linh động của nàng thoáng chốc hiện lên một tia oán độc căm hận như muốn gi-ết người.
Nhưng rất nhanh, tia sát ý ấy lại bị sự tự giễu nặng nề nhấn chìm.
Nàng quay mặt đi, gần như khó khăn lắm mới thốt ra một câu: “Chỉ trách ta m-ù mắt.”
Năm xưa tuy La Đức Phương thường xuyên chèn ép, nhục mạ Tống Hoàng Hậu, nhưng vì e ngại thân phận và còn trông chờ nàng chu cấp tiền bạc, nên phần lớn đều chỉ giở thủ đoạn sau lưng.
Hoa Mộ Thanh kiếp trước dù trong lòng luôn bị nghẹn, nhưng bề ngoài vẫn có thể chịu đựng mà sống qua ngày.
Thế nên trong nội bộ đội Ám Phượng, thật sự chẳng mấy ai biết chuyện giữa nàng và La Đức Phương nhơ nhớp thế nào.
Nếu không, Oanh Điệp mà biết, chắc chắn sẽ không bao giờ hạ mình đến gần người nhà La gia.
Hoa Mộ Thanh liếc nhìn nàng, thầm nghĩ: “Vẫn nên giấu nàng thì hơn.”
Bèn gật đầu hỏi tiếp: “Hắn bây giờ đang ở đâu?”
Chuyện La gia, nàng quả thật không rõ nhiều, cũng vì La Đức Phương và Đỗ Thiếu Lăng cố tình giấu giếm, sợ nàng nhúng tay vào cản trở.
Không ngờ Đổ Liên Khê bật cười lạnh: “Hắn ở đâu ư? Mấy hôm trước, Thái Hậu đã đích thân cầu xin Hoàng Thượng ban ân, hắn sắp tới phủ Vinh Uy Tướng quân ở Sơn Tây để dạm hỏi nữ nhi nhà người ta rồi đấy!”
Vinh Uy Tướng quân?
Hoa Mộ Thanh lại cau mày lần nữa, chẳng phải năm xưa, lúc nàng theo quân ra trận, chính tên đó là kẻ đã thừa lúc hỗn loạn giở trò đồi bại với nàng sao?
Phải rồi, năm ấy nữ nhi hắn hình như cũng đã đến tuổi cập kê. Giờ lại muốn gả cho cháu trai của La Đức Phương?
Quả là tính toán giỏi…
Nàng trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: “Ngươi kể ta nghe rõ mọi chuyện: ngươi mang thai thế nào, sả-y tha-i ra sao, và sau đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi hỏi làm gì?”
Đổ Liên Khê nghi hoặc.
“Bởi sau khi hai nhà đính hôn, Vinh Uy Tướng quân sẽ dẫn nữ nhi vào kinh tạ ơn, đến lúc đó La Hựu Thiên chắc chắn cũng sẽ theo về.”
“Ừm… Đến khi đó, ta sẽ thay ngươi đòi lại công bằng.”
Ý là sẽ đứng ra báo thù cho nàng.
Đổ Liên Khê sững người, rồi bất chợt rút tay lại, cười nhạt: “Ai cần ngươi đòi công bằng? Bây giờ ta vẫn chưa tin ngươi đâu. Đừng tưởng biết được bí mật của ta là có thể làm gì được ta. Ta muốn gi-ết ngươi...”
“Dễ như trở bàn tay chứ gì.”
Hoa Mộ Thanh mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Câu này ngươi nói đến mấy lần rồi.”
Đổ Liên Khê nghẹn lời, lại không cam lòng trừng mắt nhìn Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh nhìn nàng, chậm rãi nói: “Tống Hoàng Hậu chắc chắn cũng không mong nhìn thấy ngươi chịu nhiều ấm ức như vậy.”
Câu nói ấy khiến gương mặt Đổ Liên Khê lập tức lộ ra nỗi bi thương tột độ.
Nàng nhắm mắt lại, như đang cố gắng đè nén không để mình bật khóc lần nữa.
Ngón tay bị nàng cào rách khi nãy, giờ lại siết chặt thành nắm đâ-m.
Đây chính là dáng vẻ nhẫn nhịn mà Oanh Điệp trước kia vẫn thường có.
Hoa Mộ Thanh bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang căng cứng của nàng, từ tốn tách từng ngón tay một ra.
Đó cũng là cách Tống Hoàng Hậu xưa kia từng dỗ dành Oanh Điệp.
Đổ Liên Khê mở mắt, nhìn Hoa Mộ Thanh rất lâu, cuối cùng cũng cất tiếng: “Là hắn cư-ỡng ép ta.”
Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức biến đổi.
Hóa ra chuyện xảy ra vào đêm giao thừa năm nay, trong cung mở yến tiệc, toàn triều cùng mừng năm mới.
Trưởng Công Chúa dĩ nhiên cũng đưa hai người con theo, cháu ngoại của La Đức Phương, chính là La Thiên Hựu cũng đi cùng.
Tối hôm đó, Đổ Liên Khê bị một nhóm tiểu thư thế gia có ý đồ xấu chuốc rư-ợu đến say, đành tự tìm một điện nhỏ vắng người để nghỉ ngơi.
Không ngờ La Thiên Hựu chẳng bao lâu sau cũng từ cửa phụ đi vào.
Hắn thấy nàng đang nằm một mình bên trong, liền mặt dày tiến tới gần, miệng nói bị người ta hạ dược, cầu xin nàng “giúp hắn giải thoát”.
Khi đó nàng hoàn toàn không còn sức lực, không thể đẩy hắn ra, lúc ấy mới phát hiện ra mình cũng bị bỏ thuốc.
Sau chuyện đó, La Thiên Hựu quỳ sụp xuống xin nàng tha thứ, còn nói nếu không được tha thì sẽ ch-ết cho nàng xem, hứa sẽ tâu với Hoàng Thượng ban hôn, nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Những lời ấy, thật thật giả giả lẫn lộn.
Đổ Liên Khê khi đó vừa mất đi trinh trắng, lòng rối như tơ vò.
Thấy La Thiên Hựu vẻ ngoài tuấn tú, lại quỳ xuống nói năng dịu dàng, nàng cũng mềm lòng vài phần, nên đã để hắn rời đi.
Sau này kể lại chuyện cho Dao Cơ nghe, lập tức bị nàng mắng một trận té tát, mới nhận ra trong những lời của La Thiên Hựu lúc đó có bao nhiêu sơ hở.
Chờ đợi suốt một tháng, nhưng hắn không hề có động tĩnh gì thêm.
Thậm chí Dao Cơ còn phát hiện La Thiên Hựu đến hoa lâu uống rư-ợu, liền báo ngay cho nàng.
Đổ Liên Khê vội vàng đến đó, nhưng không ngờ bị La Thiên Hựu đang say khướt đá một cú vào bụng, đau đến mức không thể đứng dậy, cũng nhờ Dao Cơ đưa nàng ra ngoài.
Kết quả, đêm đó nàng phát hiện mình đã sả-y tha-i.
Lúc đó nàng mới hiểu, lòng mình đã mềm yếu thế nào, và rốt cuộc mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng ra sao.
Nàng không chỉ bị xâm hại, mà còn tha thứ cho một tên lang sói đội lốt người.
Vài ngày sau, lại nghe tin La Thiên Hựu lén mang thánh chỉ đi Sơn Tây để đính hôn.