Ngay lúc đó, Đổ Liên Khê bi phẫn tột độ, mặc kệ thân thể còn yếu ớt sau khi sẩy thai, lập tức đi tìm La Thiên Hựu.
Ban đầu nàng định khiến hắn sống không bằng ch-ết, thế nhưng khi vừa túm được hắn, lại bị những lời ngon ngọt của hắn dỗ dành, dù có đề phòng vẫn uống ly trà hắn tự tay đưa tới.
Chỉ một ngụm trà đó thôi, nàng lập tức mất hết ý thức.
Đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đã bị ném xuống một dòng sông cuồn cuộn sóng lớn!
Nàng dốc cạn nội lực mới có thể bò được lên bờ, nhưng vì vậy mà nguyên khí đại thương, không còn như trước nữa.
Trong khi đó, La Thiên Hựu lại thuận lợi đến được Sơn Tây.
Nàng được người của Dao Cơ phái tới đón về, nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì lại nhận được tin Tống Hoàng Hậu qua đời.
Đòn giáng liên tiếp khiến thân thể nàng hoàn toàn sụp đổ.
Nhắc đến đây, Đổ Liên Khê không biết là đang châm biếm hay tự giễu, khẽ cười: “Hắn chắc sợ gi-ết ch-ết một Quận Chúa mà bị người ta phát hiện, nên không dám hé răng nửa lời. Đoán chừng khi về thấy ta còn sống, chắc cũng đủ dọa ch-ết hắn rồi.”
Đổ Liên Khê vốn suy nghĩ chu toàn, nhưng ở một vài phương diện lại giống hệt Dao Cơ bị người ta gọi là “ngự-c to không não”.
Lúc này, trên gương mặt vốn dịu dàng của Hoa Mộ Thanh lại phủ đầy sương lạnh. Trong Mười Hai Ám Phượng, ngoại trừ Huyết Hoàng phản chủ, tất cả đều là tỷ muội thân thiết như tay chân của nàng! Vậy mà lại bị kẻ khác chà đạp đến mức này!
La Thiên Hựu! Ta nhất định bắt ngươi phải trả giá đắt!
Ánh mắt như làn khói nước của nàng thoáng qua một tia âm hiểm lạnh lẽo: “Loại người đó, ngươi nghĩ chỉ bằng chút thủ đoạn đơn giản mà khiến hắn khi-ếp sợ sao?”
Đổ Liên Khê không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hoa Mộ Thanh.
Sau đó liền nghe nàng nói tiếp: “Hắn khiến ngươi chịu nỗi nhục lớn như vậy, ngươi cam lòng nếu không để hắn nếm thử cảm giác sống không bằng ch-ết sao?”
Đôi mắt Đổ Liên Khê sáng lên, trước kia Tống Hoàng Hậu cũng từng dạy họ như thế. Người khác làm mình đau một thước, mình phải trả lại ngàn trượng!
Nàng nhìn Hoa Mộ Thanh, bỗng nhiên mở miệng: “Nhưng ta vẫn không tin ngươi là Huyết Hoàng.”
Hoa Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi tin hay không cũng không sao. Có điều, vài ngày nữa ta sẽ sắp xếp để Tiên Điệp và Mộng Điệp gặp nhau, ngươi có muốn đến không?”
“Mộng Điệp?”
Đổ Liên Khê thất thanh kêu lên, rồi vội nhìn ra ngoài cửa, hạ thấp giọng: “Ngươi tìm được Mộng Điệp tỷ rồi sao?”
Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, mỉm cười: “Ngươi đừng vội, đến lúc đó ta sẽ cho người báo tin cho ngươi.”
Chưa đợi Đổ Liên Khê lên tiếng, Hoa Mộ Thanh lại nói tiếp: “Còn chuyện của La Thiên Hựu cũng cần phải bàn bạc cùng các tỷ muội của Ám Phượng. Ngươi đã chịu nhiều ấm ức như vậy, các tỷ muội ấy sao có thể làm ngơ.”
Đổ Liên Khê mấp máy môi: “Không cần ngươi phải…”
Hoa Mộ Thanh đặt tay lên tay nàng, dịu dàng nói: “Trước tiên ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, những chuyện khác chờ gặp các nàng rồi hẵng nói. Chút nữa ta sẽ kê cho ngươi một đơn thuốc, nhất định phải làm theo mà bồi bổ. Nghe lời, được không?”
Lời căn dặn sau cùng này, giống hệt như năm xưa Tống Hoàng Hậu đối đãi với các nàng vậy.
Giống như mẫu thân đối với nữ nhi, như đại tỷ đối với tiểu muội.
Mắt Đổ Liên Khê bỗng đỏ hoe, lớp kiên cường gắng gượng cũng tan biến. Một lúc sau, nàng khẽ gật đầu: “Vâng.”
Trên đường trở về.
Sự điềm tĩnh mà Hoa Mộ Thanh cố gắng giữ vững từ đầu cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Tố Cẩm đưa cho nàng một chén trà, nàng nhận lấy, còn chưa kịp uống thì “rắc!” một tiếng — chén trà bị bóp nát ngay trong tay!
Mảnh sứ lập tức cứa rách đầu ngón tay nàng.
Tố Cẩm hoảng hốt, vội vàng lấy khăn tay đè lên vết thương cho nàng, thì nghe nàng gằn giọng giận dữ: “La Thiên Hựu đúng không? Được lắm, dám ức hi-ếp người của ta đến mức này!”
Tố Cẩm liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, chỉ cẩn thận giữ chặt khăn trên tay nàng.
Hoa Mộ Thanh hít một hơi thật sâu, ánh mắt cuối cùng rơi xuống người Tố Cẩm, ngừng một lát rồi chậm rãi nói: “Tố Cẩm, hiện giờ dù ngươi không còn ở trong cung, nhưng nếu muốn dò hỏi mấy chuyện cũ trong đó, ngươi còn có cách không?”
Nàng từng là Hoàng Hậu, nên nàng hiểu rất rõ những việc trong cung, càng là tầng lớp thấp như cung nữ hay thái giám thì càng nghe được nhiều lời đồn đại lén lút.
Còn việc đó là thật hay chỉ là tin vịt, chỉ cần có manh mối, nàng ắt sẽ phân biệt được.
Tố Cẩm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tiểu thư muốn tra chuyện gì?”
“Ừ.”
Hoa Mộ Thanh chậm rãi nói: “Ngươi điều tra giúp ta xem, vào cuối năm ngoái, trong yến tiệc cung đình, có ai từng hạ thuốc Đổ Liên Khê và cháu nội của Thượng thư lệnh đại hành hay không. Hoặc có ai từng âm mưu điều gì mà cuối cùng không thành cũng được.”
Tố Cẩm lặng lẽ nghiền ngẫm lời nàng, rồi gật đầu đáp: “Vâng, tiểu thư. Ngày mai ta sẽ đi điều tra.”
Hoa Mộ Thanh gật đầu, đón lấy khăn tay, tự mình đè lên vết thương, ngả người lên gối mềm.
Mộng Điệp, Tiên Điệp, Oanh Điệp…
Những đứa trẻ này, người nào thân phận cũng chẳng tầm thường, rốt cuộc vì lý do gì mà năm xưa lại gia nhập Ám Phượng đội?
……
Gần đây, Mộ Dung Trần bận đến mức không thở nổi.
Ngày tuyển tú sắp đến gần, các phòng ban trong nội đình đều tất bật chuẩn bị, rối ren cả lên.
Mà không biết Đỗ Thiếu Lăng nghe tin ở đâu về Tứ Phương Chiến, liên tục phái Long Ảnh Ám Vệ đi dò la khắp nơi, khiến hắn chỉ có thể điều Quỷ Vệ bám sát mọi động tĩnh.
Ngoài ra, còn hai vạn quân riêng do hắn chặn ngang mà lấy được từ phủ Khai Quốc Hầu, giờ vẫn đang trong quá trình phân tán và tái cơ cấu.
Cộng thêm vô số công vụ triều chính khiến hắn quay như chong chóng.
Nhưng tất cả những điều đó gộp lại cũng chẳng bận bằng một việc, chính là chuyện của Nhị tiểu thư nhà Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đại nhân Hoa Phong.
Người được mệnh danh là “Lạc Thần thiên nhan”, Hoa Mộ Thanh, mỗi ngày đều có vô số tình báo liên quan đến nàng như tuyết rơi, chất đầy án thư của hắn!
Nào là hôm nay, tiểu dã miêu đó đến thăm phủ Trưởng Công Chúa.
Ngày mai, tiểu dã hoa đó lại tình cờ gặp gỡ Khinh Xa Đô Úy phủ Hồ Quốc Công, Tần Thiệu Nguyên.
Rồi thì Hoa Tưởng Dung, nghe nói Hoa Mộ Thanh có được chiếc váy đẹp nàng ao ước bấy lâu, liền phát điên vì ghen tỵ, âm thầm gửi thư ra ngoài cung, tính toán đối phó với "nha đầu không chịu yên phận" này.
Lại còn có cả vị tiểu hầu gia từng vướng tin đồn phong lưu với Hoa Mộ Thanh ở phủ Khai Quốc Hầu, giờ lại đang dây dưa không rõ với một nha hoàn nhị đẳng trong viện của nàng, chẳng biết đang âm mưu chuyện gì.
Chưa hết, kế mẫu của Hoa Mộ Thanh, Trữ thị, còn liên hệ với phủ Thượng Đô Hộ, hình như đang sắp xếp để Trữ Hậu Lục cùng vài vị đồng cấp trong triều đến Hoa phủ gia làm khách.
Nói là để tạo đường cho Hoa Phong, mong nối lại mối thân tình giữa hai nhà, nhưng thực chất, Trữ Thu Liên một chiêu này ẩn chứa nhiều toan tính:
Thứ nhất, Thượng Đô Hộ là ca ca của bà ta, đã đến phủ làm khách thì với tư cách là chủ mẫu, bà ta dĩ nhiên có lý do xuất hiện, qua đó tạo ra cơ hội để thoát khỏi tình trạng bị giam lỏng.
Thứ hai, hôm ấy có ngoại nam vào phủ, nếu chẳng may có chuyện “bất ngờ” gì xảy ra, mà dính dáng đến Hoa Mộ Thanh… thì danh tiếng có thể bị hủy trong một sớm một chiều.
Thứ ba, cũng là để răn đe Hoa Phong, dẫu có bản lĩnh đến đâu thì cũng phải nể mặt Trữ gia!
Mộ Dung Trần cầm bản mật báo trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn cầm mảnh giấy trong tay, khẽ lắc lắc, rồi bất ngờ quay sang hỏi Quỷ Nhị bên cạnh: “Trữ Hậu Lục định khi nào đến thăm Hoa phủ vậy?”
Quỷ Nhị suy nghĩ một lát, đáp cộc lốc: “Chính là ngày mai.”
“Ồ?”
Mộ Dung Trần nhướng mày, khóe môi cong lên thành nụ cười: “Ngươi nói xem, các triều thần lén lút giao hảo với nhau, chẳng phải là điều Hoàng Thượng kiêng kị nhất sao? Vậy thì ngày mai, Bổn Đốc sẽ đến giúp Hoàng Thượng... giám sát một chút, thế nào?”
Trong lòng Quỷ Nhị thấp thỏm, ngài nói trắng ra là muốn đi gặp Hoa Nhị tiểu thư không phải xong rồi à?!
Từ lần trước vị Vương gia nổi danh lạnh lùng này mang theo dấu tay in rõ mồn một trên mặt mà bước ra, cả đội Quỷ Vệ đã sôi trào!
Chủ thượng của bọn họ... bị người ta đ-ánh?! Mà còn bị đ-ánh một cách thản nhiên, không thể phản kháng?!
Chậc chậc…
Không ít kẻ không biết chuyện còn chạy tới hỏi han hắn, cuối cùng đều bị hắn đá bay.
Không phải hắn không muốn nói, mà là không dám nói!
Lẽ nào lại bảo, chủ thượng oai phong của bọn họ, Vương gia khiến nhân người nghe tên đã khi-ếp đảm, lại bị một tiểu cô nương mười mấy tuổi, tay mềm như nước, tát cho một cái?
Lại còn là do hắn ép người ta c** đ*, định sỉ nhục người ta... kết quả bị ăn tát?!
Ngay cả Quỷ Nhị cũng cảm thấy, chủ thượng lần này đúng là... đáng đời.
Nhưng hắn nào dám tỏ vẻ gì!
Từ lần đó về sau, chủ thượng chỉ lặng lẽ đọc mật báo mỗi ngày. Rõ ràng đến lúc phải điều hòa độc tính trong cơ thể, cần tìm Hoa Nhị tiểu thư giúp đỡ, vậy mà cứ chần chừ không chịu đi.
Rõ ràng là không biết phải đối mặt ra sao!
Ngoài mặt thì tỏ ra bình thản, ai ngờ trong lòng lại khó xử như vậy.
Lần đầu tiên bị đ-ánh, đúng là bất ngờ đến khó chịu thật đấy.
Quỷ Nhị âm thầm oán thán trong lòng, nhưng mặt vẫn cung kính, nghiêm túc nói: “Vâng, chủ thượng lo nghĩ chu toàn, là phúc của Triều Đại Lý.”
Mộ Dung Trần hài lòng gật đầu, ném mảnh mật báo ra: “Ừ, vậy thì quyết định thế đi. Ngày mai, đến Hoa phủ!”
Mảnh giấy rơi xuống đất, lập tức hóa thành bụi phấn.
Nghe tiếng hắn nói nhẹ nhàng mà vui vẻ, Quỷ Nhị thầm nghĩ: “Ngày mai ngài ấy có bị đ-ánh nữa không nhỉ?”
Khụ... lần này đúng thật là đoán trúng rồi.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Trần lại bị Hoa Mộ Thanh làm cho chảy má-u.
Cảnh tượng hôm ấy, chỉ nghĩ thôi đã thấy... thê thảm đến không nỡ nhìn!
Chậc chậc...
……
Hôm đó.
Trữ Hậu Lục dẫn theo khoảng năm, sáu vị triều thần thân quen, cùng đến Hoa phủ.
Bề ngoài là nói Hoa Phong vừa có được một bức danh họa thời tiền triều, mời mọi người đến thưởng lãm.
Nhưng ai nấy đều biết rõ, mục đích thực sự không đơn giản như vậy.
Đi cùng lần này, không ngờ lại có cả Khánh Vương – Đỗ Thiếu Phong, Nhị công tử phủ Hồ Quốc công – Khinh xa Đô úy Tần Thiệu Nguyên, và Tiểu hầu gia phủ Khai Quốc Hầu – Tư Không Lưu.
Quả thực là một đội hình không hề nhỏ.
Trữ Thu Liên, với tư cách là chủ mẫu đương gia, đích thân ra mặt tiếp đãi khách.
Một thời gian không gặp, bà ta gầy đi trông thấy. Không rõ là vì muốn xóa đi vẻ sa sút yếu thế trước kia, hay là để khẳng định địa vị chủ mẫu Hoa phủ của mình, bà ta lại diện một bộ váy đỏ thẫm tám mảnh kiểu cung đình, vốn chỉ dành cho quý tộc bậc cao nhất mặc trong đại lễ.
Bộ trang phục này, nghiêm trang đến mức gần như đủ để tiếp giá đích thân Hoàng Thượng.
Hoa Mộ Thanh đứng ở không xa trông thấy, không khỏi bật cười.
Trước kia thật sự chẳng hiểu nổi Trữ Thu Liên dựa vào đâu mà có thể nắm giữ Hoa phủ bao năm như thế.
Là thế lực nhà mẹ đẻ?
Hay là... cô nữ nhi đang là sủng phi trong lục cung của hoàng cung?
Trang phục như vậy, mặc trong các dịp nghi lễ long trọng thì không vấn đề gì.
Nhưng hôm nay đến phủ đều là ngoại thần, lại có cả Hoàng Tử và hầu gia, mà Trữ Thu Liên lại ăn mặc lộng lẫy đến mức này.
Nếu để người có tâm biết được, rồi đưa tin đến tai Đỗ Thiếu Lăng, với tính cách đa nghi thâm sâu của hắn, chắc chắn sẽ nghĩ ngợi đủ điều.
Chủ mẫu Hoa phủ lại dùng quy cách tiếp giá để tiếp đãi Hoàng Tử và triều thần?
Chẳng lẽ trong đám người này có kẻ đặc biệt đến mức ấy?
Hay là Hoa phủ và Thượng Đô Hộ phủ đang có mưu tính khác?
Đến cả Phúc Tử đứng phía sau cũng thấp giọng nói: “Tiểu thư, người xem bộ váy của phu nhân kìa, không thấy nóng hả trời?”
Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi cười.
Lúc ấy, Tố Cẩm – người rất ít khi mở lời, lại khẽ nói từ bên cạnh: “Tâm cơ bà ta quá nông cạn, loại người thế này, nếu vào cung, không quá một tháng... ngay cả x-ác cũng không tìm thấy.”