Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 159

 
Phúc Tử đứng bên cạnh nghe lời Tố Cẩm nói thì vẫn còn chút mơ hồ.

Ngược lại, Xuân Hà từ xa bước nhanh tới, hạ giọng nói sát tai Hoa Mộ Thanh: “Phúc Duyên có động tĩnh rồi.”

Trong mắt Hoa Mộ Thanh chợt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Thế nhưng trên môi lại nở nụ cười nhẹ như sen nở, nàng nghiêng đầu nhìn Tố Cẩm: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”

Tố Cẩm cụp mắt, khẽ gật đầu.

Hoa Mộ Thanh lại gật đầu ra hiệu với Phúc Tử: “Dẫn người qua đó đi.”



Phúc Tử lập tức xoay người rời đi.

Hoa Mộ Thanh bình thản quay lưng, lặng lẽ rời khỏi nơi đó.

Phía cổng lớn, Hoa Phong và Trữ Thu Liên đã dẫn đám người đến đại sảnh.

Tư Không Lưu bỗng ngoảnh đầu nhìn về một hướng nào đó, trên mặt thoáng qua một biểu cảm khó đoán.

Ngay bên cạnh, Tần Thiệu Nguyên liếc nhìn hắn.

Ở phía trước nhất, Đỗ Thiếu Khánh đang cười lớn cùng Hoa Phong: “Nghe danh hoa viên của Hoa phủ cảnh đẹp người đẹp đã lâu, hôm nay được tận mắt thấy, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Tính tình hắn xưa nay vốn ăn chơi trác táng, ăn nói chẳng kiêng dè gì, dù lời này có chút không phù hợp, nhưng mọi người cũng chẳng mấy để ý.

Ngược lại ai nấy đều cười ha hả phụ họa theo.

Không ai chú ý rằng, trong đáy mắt Đỗ Thiếu Khánh lại lóe lên một tia kinh hoàng và sợ hãi...

Yến tiệc nhỏ của Hoa phủ được bày ở tây nam phủ đệ, trong một gian sảnh nhỏ bên dòng suối nhân tạo và núi giả.

Trữ Thu Liên sau khi tự mình dâng rư-ợu và món ăn, liền lui ra sau, phép tắc lễ nghi này bà vẫn còn nắm rõ.

Rư-ợu qua ba tuần, đã có vài người có chút men say.

Chỉ riêng tên ăn chơi trác táng Đỗ Thiếu Khánh vẫn luôn kéo Hoa Phong uống rư-ợu, ép buộc đến mức ông ta phải miễn cư-ỡng tiếp lời.

Ngược lại, Trữ Hậu Lục là người đầu tiên lấy cớ ra ngoài hóng gió để rời tiệc.

Mọi người đều nghĩ ông ta ra ngoài giải quyết việc riêng, nên cũng chẳng ngăn cản gì.

Nào ngờ, ông ta vừa bước khỏi sảnh liền tỉnh táo như chưa từng uống giọt rư-ợu nào, đi thẳng ra ngoài sân, thấy Trữ Thu Liên đã đứng chờ ở đó.

Ông ta nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng, bước nhanh tới, vừa mở miệng liền quát khẽ: “Ta thấy gần đây đầu óc ngươi bị cái tên tiểu tử Hoa Phong kia nhốt đến mụ mị rồi! Ngày hôm nay mà còn ăn mặc như vậy là sao?”

Dừng một chút, lại tiếp lời: “Thứ đó, ngươi đã lấy được chưa?”



Trên mặt Trữ Thu Liên là một lớp phấn dày.

Bị Trữ Hậu Lục quát bất ngờ, bà rụt cổ lại theo phản xạ, lớp phấn trên mặt rơi lả tả.

Khiến gương mặt vốn đã dày đặc son phấn của bà giờ càng trở nên méo mó và khó coi hơn.

Bà ta gượng cười, vừa định mở miệng...

Quản gia của Hoa phủ bỗng từ phía trước hốt hoảng chạy tới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lắp bắp nói: “Phu… phu nhân, Cửu… Cửu Thiên Tuế đến rồi!”

Trữ Thu Liên sững người, nhất thời tưởng mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì?”

Quản gia nuốt nước bọt, vẻ mặt hoảng loạn cực độ: “Phu nhân, Cửu Thiên Tuế dẫn theo hai tùy tùng, đã vào trong phủ rồi!!!”

“Cái gì?!”

Trữ Thu Liên hoảng hốt hét lên: “Hắn đến làm gì?!”

Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên không xa: “Sao thế, phu nhân Hoa phủ không hoan nghênh Bổn Đốc sao?”

Bên cạnh, Trữ Hậu Lục vốn định nhanh chóng rời đi cũng khựng lại, lập tức xoay người quỳ xuống:
“Cửu Thiên Tuế điện hạ, Cửu Thiên Tuế Cửu Thiên Tuế thiên Cửu Thiên Tuế!”

Trữ Thu Liên lúc này mới hoàn hồn, vội vã phủ phục xuống đất: “Cửu… Cửu Thiên Tuế điện hạ, thần phụ không có ý đó, xin kính cẩn nghênh đón Cửu Thiên Tuế điện hạ.”

Trâm vàng trên đầu bà vì động tác quá mạnh mà khẽ rung lên bần bật.

Hôm nay Mộ Dung Trần không mặc triều phục màu tím quen thuộc mà khoác lên mình một bộ áo dài đen cổ đứng bó eo.

Chiếc thắt lưng màu xanh thẫm bên hông được khắc hình Mị Đồ, huyết liên của Ty Lễ Giám, trông như bông sen má-u tà mị đang nở rộ.

Trên đầu đội mũ quan chuyên dùng cho Đốc công Ty Lễ Giám, bên ngoài khoác áo choàng dệt vân lưu sắc đen cùng tông.

Phong thái tự nhiên tiêu sái, vóc dáng cao ráo xuất chúng.

Thế nhưng, với họa tiết huyết liên tà mị, cùng nụ cười nửa miệng như có như không, cặp môi đỏ thẫm kia khiến cho khí chất tiên phong ngọc khiết của hắn lại mang thêm vẻ yêu tà ma mị.

Đặc biệt là khuôn mặt trắng bệch như tuyết, môi đỏ như má-u.



Tựa như yêu quái khát má-u luôn rình rập ăn thịt người, chỉ cần đứng đó cũng đủ khiến người đối diện rợn tóc gáy như bị cư-ớp mất mạng sống.

Trữ Thu Liên run lên bần bật, không thể khống chế.

Lúc này, đám người bên trong nghe thấy động tĩnh cũng lần lượt chạy ra.

Đỗ Thiếu Khánh là người đầu tiên rùng mình, tuy không giống mọi người có vẻ như đã biết trước Mộ Dung Trần sẽ tới, nhưng vẫn sợ hãi đến mức nấc lên một tiếng nồng nặc mùi rư-ợu.

Ngoại trừ Đỗ Thiếu Khánh và Tư Không Lưu, tất cả những người còn lại đều lập tức quỳ xuống, đồng thanh hô vang: “Cửu Thiên Tuế điện hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Mộ Dung Trần khẽ hừ một tiếng, bật cười nhẹ: “Chư vị đại nhân thật là nhã hứng đó!”

Hoa Phong khẽ nhíu mà, Mộ Dung Trần xưa nay chưa từng để tâm tới mấy buổi tụ họp riêng tư của đám triều thần, hôm nay sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?

Tư Không Lưu miễn cư-ỡng hành lễ xong thì đã lên tiếng trước: “Cửu Thiên Tuế điện hạ, hôm nay chúng thần chỉ là tụ họp nhỏ, lại kinh động đến đại giá của ngài, thật là thất lễ. Không biết hôm nay Cửu Thiên Tuế điện hạ giá lâm, là vì chuyện gì ạ?”

Lời này tuy khách sáo, nhưng ý ngầm trong đó là đang trách Mộ Dung Trần lo chuyện bao đồng, bọn ta chỉ tụ tập vui chơi, ngài đến góp vui làm gì?

Dĩ nhiên Mộ Dung Trần nghe ra hàm ý đó, hắn chỉ nhướng nhẹ mày, nở nụ cười khó dò: “Nghe nói Hoa phủ rư-ợu ngon, hôm nay Bổn Đốc có hứng, bèn đến Hoa phủ xin chút thể diện, Hoa đại nhân sẽ không ngại đấy chứ?”

Rõ ràng là tự tiện đến phá đám người ta, vậy mà lại nói cứ như thể chủ nhà cầu khẩn mời hắn tới.

Nếu lúc này có Hoa Mộ Thanh ở đây, e rằng trong lòng đã sớm trợn mắt khinh thường tên vô lại mặt dày này rồi.

Hoa Phong nào dám từ chối Mộ Dung Trần chứ.

Vị Cửu Thiên Tuế điện hạ này, chính là nghĩa huynh kết bái với tiên hoàng, lại được giao không ít quyền lực triều chính trong tay.

Cho nên đến cả Đỗ Thiếu Lăng cũng phải kính hắn như bậc trưởng bối, một mặt không thể giành nổi quyền lực với hắn, mặt khác lại phải dè chừng thanh thế ngày càng lớn mạnh.



Chỉ e hắn nổi giận thì tai họa khôn lường. Vì vậy Đỗ Thiếu Lăng dù ngoài mặt hay trong lòng, đều phải tỏ ra “cực kỳ kính trọng” hắn.

Đến cả Hoàng Thượng hiện tại cũng phải nhẫn nhịn ba phần.

Vậy ở đây, còn ai dám nói “không” với Mộ Dung Trần nữa chứ?

Hoa Phong lập tức ngẩng đầu, cười tươi nói: “Dĩ nhiên là hoan nghênh! Cửu Thiên Tuế điện hạ chịu ghé thăm hàn xá, thật là vinh hạnh! Thần xin lập tức cho người dọn rư-ợu ngon món quý nhất!”

Mộ Dung Trần tỏ ra hài lòng, khẽ gật đầu: “Rất tốt. Đứng dậy cả đi, đừng quỳ mãi thế.”

Rõ ràng là cố tình để đám người ấy quỳ một lúc rồi mới nói.

Mọi người rối rít tạ ơn, lần lượt đứng dậy.

Trữ Thu Liên run rẩy đứng lên, cúi gằm mặt, định lặng lẽ rút lui.

Không ngờ Mộ Dung Trần đột nhiên quay sang nhìn bà, nở nụ cười: “Phu nhân hôm nay ăn mặc cũng không tệ, ừm…”

Hắn cố ý dừng lại một chút, khiến Hoa Phong và Trữ Hậu Lục trong lòng cùng đồng loạt căng thẳng.



Quả nhiên hắn lại cười nhạt đầy ác ý nói tiếp: “Chỉ là… hôm nay ở đây không có Hoàng Thượng, phu nhân ăn mặc thế này, là định dùng quy chế gì để tiếp đãi chư vị đại nhân vậy?”

Sắc mặt Trữ Thu Liên lập tức trắng bệc, bà hoảng loạn nhìn sang cầu cứu Trữ Hậu Lục.

Lúc này, dù trong lòng đang đầy lửa giận với bà, nhưng vì lợi ích của phủ Thượng Đô Hộ tương lai, ông vẫn buộc phải ra mặt che chắn.

Thế nhưng khi ông còn chưa kịp mở miệng… 

 
Bình Luận (0)
Comment