Khi nàng ngẩng mặt lên lần nữa, thì phát hiện Hoa Mộ Thanh đã không còn đứng trước mặt mình.
Nàng quay đầu lại, liền thấy thiếu nữ trước đây luôn yếu đuối mỏng manh, dù xinh đẹp nhưng như một cái x-ác không hồn ấy, giờ đây đã rẽ sang một lối nhỏ khác.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy cuối con đường đó là một đám đông người đang ùn ùn kéo đến.
Hoa Mộ Thanh không hề sợ hãi, cũng chẳng chút do dự, từng bước một, bình thản tiến về phía họ.
Từ khi nào vậy?
Từ khi nào mà một cô nương nhỏ trông mềm yếu như đóa hoa tháng Hai ấy, lại có thể biến cả Hoa phủ thành món đồ chơi trong lòng bàn tay?
Ngân Linh không nghĩ thêm nữa. Nhanh chóng đứng dậy, lau khô nước mắt, lui về một bên, làm ra vẻ lo lắng như không biết gì.
Bên trong căn phòng.
Quỷ Tam bày biện lại mọi thứ trên giường với vẻ mặt đầy khó chịu, vừa quay người lại liền bị mùi thuốc xuân dược nồng nặc xộc vào mũi, là mùi của những một trăm phần xuân dược đã được thả ra trong phòng!
Mùi quá nồng khiến hắn suýt chút nữa thì nôn ra ngay tại chỗ.
Hắn lập tức nín thở, phóng vọt ra ngoài, liền thấy Quỷ Nhị, Quỷ Ngũ và cả Quỷ Lục không biết xuất hiện từ lúc nào, đang rạp mình ngồi chồm hỗm trên cành cây.
Cả đám người đều háo hức hóng chuyện, nhìn xuống bên dưới với vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Quỷ Tam trừng mắt lật trắng cả mắt, chen lên đứng cùng.
Quỷ Lục cười khúc khích, lắc lắc gói giấy vừa dùng để bọc xuân dược, chỉ tay về phía Quỷ Nhị, người đang giữ bộ mặt nghiêm túc một cách gượng gạo.
Quỷ Tam lại lần nữa đảo mắt.
Quỷ Ngũ lấy ra một túi hạt khô, vẫy tay nói: “Đây, vừa ăn vừa xem đi.”
Mấy người bọn họ cùng nhau đưa tay ra nhận lấy, chuẩn bị xem trò vui tiếp theo.
Trong khu vườn.
“Khánh Vương điện hạ, ngài không biết đâu, con vẹt Hổ Bì Kim Cang kia thật sự rất khôn lắm. Hôm trước, tiểu đồng trước cổng nhà ta chỉ học được mỗi câu ‘Sơn hà thái bình’, thế mà con chim kia đã học theo được rồi đó!”
Hoa Lương Tài nói về mấy chuyện vô bổ này thì đúng là thao thao bất tuyệt: “Ta nghĩ con này khôn ngoan như thế, chi bằng đem vào cung, tặng cho bệ hạ và Quý phi nương nương, biết đâu lại khiến các ngài vui vẻ, cũng coi như là phúc của nó rồi.”
Đỗ Thiếu Khánh nghe xong cười ha hả, liên tục gật đầu: “Ngươi đúng là khéo nịnh. Nhưng mà, bệ hạ vốn không thích mấy thứ động vật sống. Quý phi nương nương thì cả ngày chỉ lo tính kế mấy phi tần dám tranh sủng trong cung thôi. Cái thứ này à, để cho bổn vương giải trí thì còn được.”
Đỗ Thiếu Khánh xưa nay cái miệng không có cửa, lời nói ra thì chẳng bao giờ qua đầu.
Lại còn dựa vào thân phận cao quý, đã đắc tội không ít người.
Nhưng lại chẳng ai dám công khai bất mãn hay đứng ra buộc tội hắn, bởi vì không ai muốn tự chuốc họa vào thân.
Dù sao thì, việc Đỗ Thiếu Lăng đăng cơ cũng được ca tụng là "huynh hữu đệ cung" (anh em hòa thuận), những người anh em kia của hắn, bề ngoài thì hắn quả thực diễn rất tròn vai.
Chỉ có vị Thái Tử năm xưa, kẻ ph*ng đ*ng buông thả, d-â-m loạn vô độ, là người duy nhất bị chính tay hắn ché-m đầu xử tử.
Cho nên, khi nghe Đỗ Thiếu Khánh nói ra những lời như vậy, Hoa Lương Tài liền thoáng biến sắc, nét mặt có chút khó coi, nhưng cũng nhanh chóng cười trừ để lấp l**m cho qua.
Khóe mắt lén liếc về phía An Lan Viên, con đường nhất định phải đi qua.
Trong lòng đang thầm đắc ý, thì bất ngờ nhìn thấy một đôi người đang vội vã chạy tới từ phía đối diện.
Hắn không khỏi kinh ngạc, nhìn kỹ lại thì giật mình thất sắc!
Hoa Mộ Thanh?!
Sao lại là nàng ta? Chẳng phải… nàng ta đáng lẽ…!!!
Cách xa một khoảng, nhưng Hoa Mộ Thanh với dáng vẻ yếu ớt, đau khổ, vừa lo lắng vừa bất lực như một nhành liễu yếu mềm đã trông thấy rõ ràng nét mặt kinh hoảng và thất vọng chẳng thể che giấu của Hoa Lương Tài.
Trong lòng nàng thầm bật cười lạnh.
Đang định lên tiếng, thì ánh mắt lại bất chợt nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng đầu đám đông, phong lưu bất kham, khí chất ngạo mạn.
Bước chân nàng bỗng khựng lại.
Mộ Dung Trần?! Sao hắn lại ở đây?
Ánh mắt thoáng hiện chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh nàng đã dời ánh nhìn đi, khẽ c*n m** d***.
Rồi vội vàng bước tới gần, giọng run rẩy mang theo tiếng khóc, vừa lo lắng vừa bất lực, nhưng lại thấm đẫm cảm xúc lay động lòng người: “Phụ thân… xin người hãy làm chủ cho nữ nhi!”
Cả một đám đại thần đều bị làm cho giật mình.
Chỉ có Mộ Dung Trần là nhìn chăm chú vào tiểu nha đầu trước mắt, lại bắt đầu "diễn trò", khóe môi hắn khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười đầy châm biếm và hứng thú.
Hoa Phong thấy tóc nàng rối loạn, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt hoảng hốt.
Từ trước đến nay, dù có yếu ớt đáng thương đến đâu, nàng cũng chưa từng có dáng vẻ rối ren thế này.
Trong lòng ông ta lập tức sinh nghi, vội vàng bước lên hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hoa Mộ Thanh hé môi, nhưng rồi ánh mắt lại đảo quanh thấy có quá nhiều quan lại có mặt, liền khẽ cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, vẻ như có điều khó nói nhưng vẫn không chịu mở lời.
Hoa Lương Tài thấy thế, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tiểu hầu gia đã thành công rồi sao?”
Ánh mắt hắn lóe lên một cái, liền lập tức ra vẻ quan tâm, cười cười nói: “Nhị muội làm sao thế? Đừng sợ, hôm nay các vị đại nhân và cả Cửu Thiên Tuế đều có mặt ở đây. Cho dù muội có chịu oan ức gì, chắc chắn cũng sẽ được làm chủ thay.”
Hoa Mộ Thanh thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Muốn lôi Mộ Dung Trần xuống nước sao? Thật ngu xuẩn.
Không biết rằng ván cờ hôm nay, hơn một nửa là do tay người kia bày ra giúp nàng hay sao?
Tên hỗn đản đó, rõ ràng đến là để xem trò vui mà!
Nhưng Hoa Mộ Thanh lại chẳng buồn để tâm đến Mộ Dung Trần, dù sao lần trước ở U Lan Các, hai người đã náo loạn đến mức ấy, nàng vẫn còn chưa nguôi giận.
Thế nên nàng cụp hàng mi xuống.
Một động tác đơn giản ấy, lại khiến những giọt lệ vốn đọng trong mắt lập tức rơi xuống như chuỗi hạt bị đứt chỉ, từng giọt từng giọt rơi lặng lẽ.
Cảnh tượng đó khiến người nhìn không khỏi đau lòng, càng sinh thêm thương xót.
Hoa Phong lập tức nhíu mày, còn chưa kịp mở lời thì phía sau, Tần Thiệu Nguyên đã lên tiếng trước:
“Hoa Nhị tiểu thư đây là bị ức hi-ếp ở đâu sao? Xin cứ nói rõ, hôm nay chư vị đại nhân đều có mặt, tuyệt đối không để nàng phải chịu thiệt thòi.”
Câu nói này mang hàm ý quá rõ ràng.
Dù gì trong giới mệnh phụ ở kinh thành, gần đây cũng lan truyền không ít lời đồn xoay quanh Hoa Mộ Thanh, người đột nhiên nổi bật lên.
Dù nàng tài hoa hơn người, nhưng nhiều năm qua vẫn bị chính vị chủ mẫu trong phủ đè ép, sống khổ sở, thậm chí suýt nữa mấy lần bị mẫu tử Trữ Thu Liên, kẻ ngoài mặt hiền lành đạo mạo, hãm hại đến mức phải ch-ết.
Những lời này là Tần Thiệu Nguyên lén nghe được từ chính mẫu thân mình, nên trong lòng vô cùng phẫn nộ!
Dù sao, đây là người nữ nhân mà hắn muốn cưới về làm thê, sao có thể để kẻ khác tùy tiện bắ-t nạ-t được chứ?
Hôm nay lại uống chút rư-ợu, mượn hơi men, lại thêm Cửu Thiên Tuế đang có mặt, hắn mới to gan nói ra những lời như vậy.
Dù sao có Cửu Thiên Tuế ở đây, cho dù Hoa Phong không hài lòng, cũng chẳng dám làm gì hắn thật.
Hắn đúng là khôn vặt…
Nhưng lại quên mất, sau lưng còn có một kẻ tên là Trữ Hậu Lục.
Trữ Hậu Lục vừa nghe câu đó, đã lập tức hiểu ngay Tần Thiệu Nguyên đang ám chỉ muội muội mình, người đã gả vào Hoa phủ.
Lập tức bước lên, cười ha hả: “Tần Đô Úy nói vậy chẳng phải hơi quá rồi sao? Theo ta thấy, chẳng qua là chuyện vặt vãnh giữa nữ nhi với nhau, hoặc cũng có thể là tự Mộ Thanh cô nương gặp phải gì đó…”
Ông ta cố tình dừng một nhịp, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, rồi cười tiếp: “Nên mới giở tính trẻ con, muốn Hoa đại nhân làm chủ giúp, nhưng lại ngại không tiện nói trước mặt bao nhiêu người ngoài như chúng ta. Có phải thế không?”
Hoa Mộ Thanh trong lòng lạnh lùng cười mỉa: "Phải cái đầu ngươi ấy!"
Nhưng ngoài mặt lại càng tỏ ra hoang mang, lo sợ, như thể bị dọa đến sắp khóc.
Chỉ có Mộ Dung Trần, vẫn không rời mắt khỏi nàng từ đầu đến cuối, đã không bỏ qua ánh châm chọc thoáng hiện trong đáy mắt nàng, đôi môi đỏ như má-u càng nhếch cao hơn, bỗng bật cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười đó, mang theo khí lạnh rợn người, khiến mọi người dù đang đứng dưới ánh nắng gay gắt mùa hè, cũng thoáng cảm thấy một luồng băng giá của mùa đông.
Tất cả đều bất giác rùng mình.