Sau đó liền nghe hắn chậm rãi cất giọng nói: "Tính khí tiểu cô nương mà cũng dám gây chuyện trước mặt Bổn Đốc? Trực tiếp lôi ra ngoài, đ-ánh ch-ết cho ta."
“……”
“……”
“……”
Mọi người có mặt đều im phăng phắc, chỉ có Hoa Lương Tài là lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Hoa Mộ Thanh rủ mi mắt xuống, mặt không chút biểu cảm, chỉ siết chặt tay của Xuân Hà. Không rõ là do tức giận hay kìm nén, lực tay mạnh đến mức khiến Xuân Hà không khỏi đau thắt, khẽ rít lên một tiếng.
Trên cành cây đằng kia, Quỷ Nhị, Quỷ Tam, Quỷ Ngũ và Quỷ Lục đồng loạt khựng lại, miếng điểm tâm vừa đưa tới miệng đều dừng giữa không trung.
Quỷ Lục giật giật khóe miệng, khẽ than: "Chủ tử đúng là... không chịu yên thì sẽ ch-ết à!"
Quỷ Ngũ khuôn mặt tròn trịa nở nụ cười toe toét: "Không hổ là chủ tử của chúng ta."
Quỷ Tam thì lườm trắng mắt một cái: "Lần này tiểu thư chắc giận điên rồi, chủ tử đúng là tự chuốc họa vào thân mà."
Quỷ Nhị bình thản nhét miếng mứt quả vào tay Quỷ Ngũ, rồi nhảy sang một cành cây khác.
Quỷ Ngũ vội níu lại: "Ngươi đi đâu thế?"
Quỷ Nhị vẫn ung dung đáp: "Ta đi chuẩn bị lễ vật xin lỗi cho chủ tử."
Quỷ Ngũ lập tức rút tay về.
Quỷ Tam nghiêm túc nói: "Phải tìm thứ nào thật vô giá đấy nhé."
Quỷ Lục gật đầu lia lịa.
Trên con đường nhỏ phía trước An Lan Viên, sau một hồi im lặng, đột nhiên Tần Thiệu Nguyên quỳ sụp xuống trước mặt Mộ Dung Trần, khẩn thiết kêu lên: "Điện hạ, ngàn vạn lần không thể hành động l* m*ng như vậy! Hoa Nhị tiểu thư từng có ơn cứu mạng mẫu thân thần. Xin Điện hạ, nể mặt hạ thần, hãy cho nàng một cơ hội giải thích."
Hoa Lương Tài thầm tức tối, nghĩ bụng: vốn định để người này ra tay giúp, không ngờ lại làm hỏng chuyện, thật là tính sai một bước.
Hắn cười gượng, mở miệng: "Đa tạ Đô Úy đã cầu tình, nhưng Nhị tỷ của ta hôm nay quả thật cũng hơi thất lễ. Bình thường ở nhà đã vô phép tắc thì thôi, hôm nay lại dám l* m*ng trước mặt Điện hạ, quả thật là đáng—"
Một chữ "ch-ết" còn chưa kịp nói ra, chỉ nghe Mộ Dung Trần lạnh nhạt cất giọng: "Ngươi là thứ gì mà dám ồn ào trước mặt Bổn Đốc?"
Hoa Lương Tài bỗng khựng lại, vội ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm như vực thẳm của Mộ Dung Trần.
Trong khoảnh khắc đó, hắn như nhìn thấy Diêm La đoạt hồn, âm khí lạnh lẽo rợn người!
Sợ đến mức hai chân mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất!
Hoa Phong nhíu mày, liếc nhìn Mộ Dung Trần, nhớ đến lần gặp gỡ bất ngờ giữa Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung trước đây, cùng với chiếc áo choàng vô giá mà nàng để lại...
Trong lòng ông ta bỗng nảy ra một suy nghĩ, lẽ nào Mộ Dung Trần là thay mặt Đỗ Thiếu Lăng đến thăm Hoa Mộ Thanh, định chọn thời cơ thích hợp để sớm đưa nàng vào cung?
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, Hoa Phong lại nhớ tới mấy lần Mộ Dung Trần từng tiếp xúc ngẫu nhiên với Hoa Tưởng Dung, cùng với việc hôm nay hắn đột nhiên xuất hiện.
Càng nghĩ, ông ta càng chắc chắn với suy đoán của mình, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui mừng.
Ông ta mỉm cười bước lên, nói: "Thỉnh điện hạ đừng trách tội, tiểu nhi vô lễ, mạo phạm điện hạ. Thần xin thay tiểu nhi cúi đầu tạ lỗi."
Sau đó ông ta quay sang Tần Thiệu Nguyên vẫn còn đang quỳ dưới đất, cười nói: "Đa tạ Đô Úy đã cầu tình. Có điều, đây rốt cuộc cũng là việc nhà của thần, Đô Úy thân là nam nhân ngoài cuộc, e là không tiện xen vào nhiều. Điện hạ chắc cũng không đến mức vì một chút vô lễ của trẻ con mà thực sự nổi giận. Hay là để chúng thần nghe thử, đứa nhỏ này rốt cuộc đã chịu uất ức gì?"
Lời nói đó mang hàm ý không cần tránh mặt các vị đại thần và cả Mộ Dung Trần.
Một vài người trong lòng lấy làm khó hiểu.
Chỉ có Đỗ Thiếu Khánh là liếc mắt nhìn Mộ Dung Trần một cái, trong thần thái mang theo vẻ lấy lòng.
Sau đó hắn lại cười, liếc nhìn Tần Thiệu Nguyên: "Này Tần Đô Úy, ngươi đúng là hết lòng vì Nhị tiểu thư nhà Hoa gia đấy nhỉ! Ha ha, chẳng lẽ đã để ý người ta rồi? Cũng phải thôi, người ta vừa có dung mạo vừa có tài trí như thế..."
"Á!!"
Chưa nói dứt câu, một cơn đau bất chợt ập đến chân, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cả người hắn đã ngã lăn xuống con đường nhỏ.
Hoa Phong vội sai người chạy đến đỡ.
Còn Tần Thiệu Nguyên dưới đất thì vẫn không yên lòng, len lén liếc nhìn Mộ Dung Trần, nhưng lúc này cũng không tiện cãi lại, đành tự mình đứng dậy.
Hắn không phản bác lời Đỗ Thiếu Khánh, coi như mặc nhiên thừa nhận.
Hoa Phong nhìn thấy vậy thì sắc mặt hơi trầm xuống, lại lén quan sát Mộ Dung Trần, nhưng chỉ thấy hắn hơi nhướng đôi mắt dài, khoé môi như cười mà không phải cười toát ra một luồng khí âm u lạnh lẽo khiến người rợn gáy.
Suy nghĩ một chút, Hoa Phong lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn đang cúi đầu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Mộ Thanh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn lệ, vừa định mở miệng.
Thì bỗng nghe từ hướng An Lan Viên truyền đến một tiếng hét thảm vô cùng chói tai.
"A!!!"
Tiếng hét khiến Đỗ Thiếu Khánh vừa mới đứng lên đã run cầm cập, lại ngã ngồi phịch xuống đất.
Hoa Phong thì biến sắc ngay tại chỗ, kinh hãi tột độ.
Mọi người vội vã nhìn về phía An Lan Viên, chỉ thấy một nha hoàn mặc váy dài màu lam xám giản dị, mặt mày hoảng loạn, từ trong viện hốt hoảng chạy ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Hoa Phong, nha hoàn kia lập tức chạy thẳng tới.
Nàng ta quỳ phịch xuống đất, giọng run rẩy, sợ hãi đến mức toàn thân run lên: "Lão... lão gia! Không xong rồi, không xong rồi! Tiểu thư… tiểu thư...người"
Hoa Lương Tài nhìn kỹ, chẳng phải đây là Ngân Linh, người vẫn hầu hạ bên cạnh Hoa Nguyệt Vân sao?
Sao nàng ta cũng xuất hiện ở đây?
Trong lòng hắn lập tức thấy bất ổn, vội vã quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh, nhưng lại bất chợt thấy trên gương mặt nàng thoáng qua một tia giễu cợt chớp nhoáng.
Tim hắn chợt run lên, không ổn rồi!
Ngay lúc đó, Ngân Linh đã lớn tiếng kêu lên: "Tiểu thư vừa bị Tiểu Hầu gia kéo vào phòng, nô tỳ ngăn không được, giờ chỉ e là, e là... hu hu hu..."
Mọi người xung quanh đều giật mình kinh hãi, Hoa Phong lập tức chạy về hướng An Lan Viên.
Trước khi rời đi, Trữ Hậu Lục quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh một cái thật sâu, nhưng chỉ thấy thiếu nữ kia vẻ mặt đầy hoảng sợ, giống như cũng bị doạ đến ngây người.
Ông ta khẽ nhíu mày, rồi cũng vội vã rời đi khi từ An Lan Viên lại truyền đến một tiếng thét chói tai nữa.
Tần Thiệu Nguyên thì chưa rời đi, mà bước đến trước mặt Hoa Mộ Thanh, lo lắng hỏi: "Nàng có bị thương không? Có chịu uất ức gì, cứ nói ra. Hôm nay có ta ở đây, nhất định sẽ không để nàng..."
"Bộp!"
Hoa Mộ Thanh trừng mắt nhìn Tần Thiệu Nguyên, người vừa rồi còn dịu dàng hết mực với nàng, đột nhiên biến sắc, cơ thể khựng lại, dáng vẻ vặn vẹo đau đớn, rồi ngã nhào sang bên cạnh!
Rầm!
Hắn đập mạnh vào chậu sen đặt bên cạnh, khiến cả cái chậu khổng lồ nghiêng đổ về phía đầu hắn.
Hoa Mộ Thanh bất giác "a" lên một tiếng.
Tần Thiệu Nguyên cuống cuồng lăn lộn tránh né, nhưng vẫn bị nước từ chậu dội thẳng lên đầu, ướt sũng từ đầu tới chân.
Nhìn hắn lúc này như một con gà trụi lông rơi xuống nước, thảm hại đến không thể tả.
Vốn đang cố tỏ ra phong nhã bảo vệ Hoa Mộ Thanh, giờ thì mặt Tần Thiệu Nguyên đỏ bừng, không dám nhìn nàng thêm giây nào, vội vàng ôm tay lúng túng rút lui.
Hoa Mộ Thanh nhìn bóng dáng hắn chạy trốn trong bộ dạng thảm hại, mí mắt giật liên hồi.
Xoay đầu lại, nàng thấy Mộ Dung Trần đang thản nhiên đứng một bên, dù lúc đó không có gió, vạt áo rộng của hắn lại khẽ lay động như gợn sóng trên mặt nước.
Rõ ràng là đã lén vận nội lực.
Nàng không thèm liếc hắn một cái, quay người bước thẳng về phía An Lan Viên.
Vốn đang định xem vẻ mặt lén cười đáng yêu của tiểu nha đầu, Mộ Dung Trần bỗng ngẩn ra, rồi khẽ nhướng mày, bước sang một bên chắn ngang đường đi của nàng.
Hoa Mộ Thanh vẫn không thèm nhìn hắn, giọng nói không hề có lấy một chút nhiệt độ: "Phiền điện hạ tránh đường."
Hàng lông mày đang nhướng của Mộ Dung Trần hạ xuống, đôi mắt sâu thẳm như đáy vực cũng tối lại.
Hắn chăm chú nhìn vào gương mặt bình thản không chút dao động của Hoa Mộ Thanh, một lúc sau, giọng nói trầm khàn bật ra một tiếng cười lạnh: "Nha đầu này, ngươi đang dỗi với Bổn Đốc à?"
Hoa Mộ Thanh không kiêng dè gì mà bật cười lạnh một tiếng: "Mộ Thanh nào dám?"
Trên gương mặt vốn luôn mang nụ cười dịu dàng như ngọc của yêu tiên Mộ Dung Trần, thoáng hiện lên một tia tức giận, nha đầu ch-ết tiệt này, dám nói chuyện với Bổn Đốc kiểu đó? Muốn Bổn Đốc xé miệng ngươi ra sao?!
Nhưng đúng lúc ấy, lại nghe Hoa Mộ Thanh nói tiếp: "Mộ Thanh sợ rằng điện hạ lại nổi giận, thấy Mộ Thanh liền muốn lôi ra đ-ánh ch-ết. Dù Mộ Thanh có là mèo chín đuôi đầu thai, cũng không dám mạo phạm thêm lần nữa. Cho nên…"
Nàng vừa nói vừa lạnh nhạt ngẩng đầu, liếc qua Mộ Dung Trần một cái: "Phiền điện hạ nhường bước, Mộ Thanh không dám thất lễ."
"……"
Phía sau, Xuân Hà chỉ thấy trên gương mặt tà mị yêu dị của Mộ Dung Trần, đột nhiên toát ra từng tầng khí lạnh rợn người.
Đôi mắt đen kia, trong khoảnh khắc như biển động cuộn trào, ẩn chứa một cơn giận ngầm có thể hủy diệt cả vũ trụ*.
(*Chú thích nhỏ: Từ "vũ trụ" đã xuất hiện từ thời cổ đại. Theo “Hoài Nam Tử - Nguyên đạo huấn” có chú: “Bốn phương là ‘vũ’, xưa nay là ‘trụ’, để chỉ trời đất”. Gọi là chút kiến thức phổ cập.) – của tác giả.
Xuân Hà bất giác rùng mình, vội vàng cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn gương mặt vừa rớt khỏi thần tiên, lập tức hóa thành ác quỷ của Mộ Dung Trần.
Thế nhưng Hoa Mộ Thanh lại chẳng hề sợ hãi, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt băng giá không chút nhượng bộ.
Trên ngọn cây, Quỷ Ngũ giơ tay: "Nào nào, cá cược đi, xem chủ tử mất bao lâu thì nhượng bộ."
Quỷ Lục bĩu môi: "Chủ tử sao có thể..."
Quỷ Tam vỗ một xấp ngân phiếu một vạn lượng bạc xuống: "Trong vòng năm nhịp thở."
Quỷ Lục lắc đầu: "Không thể nào. Chủ tử là ai chứ, sao có thể..."
Chưa dứt lời, trên con đường nhỏ, Mộ Dung Trần đột nhiên lạnh lùng bật cười, rồi lặng lẽ bước sang một bên, nhường đường.
Quỷ Lục há hốc miệng.
Quỷ Tam cầm lại xấp bạc, vỗ vai hắn: "Nhớ trả ta một vạn lượng nhé."
Quỷ Ngũ cười tít mắt: "Nhà cái ăn hoa hồng một ngàn lượng nha!"
Quỷ Tam gật đầu, lại vỗ vai Quỷ Lục một cái: "Nhớ chuẩn bị thêm một ngàn lượng để uống rư-ợu mừng đấy."
Bên con đường nhỏ, Hoa Mộ Thanh đã sớm vượt qua Mộ Dung Trần, nhẹ nhàng rời đi.
Tà váy của nàng không chút lưu luyến hay chần chừ, theo từng bước chân uyển chuyển như sen nở, vững vàng tiến về phía trước, như từng đóa hoa báo thù rực rỡ đang nở rộ giữa bụi gai.
Chỉ là, dưới con đường trải hoa ấy, lại là từng bước rướm má-u, kinh hoàng và đầy nước mắt.
Những hỉ nộ ái ố trong lòng nàng, dường như đã quyết tuyệt ném Mộ Dung Trần ra khỏi tâm trí, không ngoái đầu, không đoái hoài.
Mộ Dung Trần khẽ nhíu mày.
Hắn xoay người, liếc mắt nhìn về phía mấy tên Quỷ Vệ đang ngồi xổm trên cành cây.
"Soạt!"
Một đàn chim kinh hãi vỗ cánh bay lên.
Chớp mắt, cành cây trống không, chẳng còn ai.
Mộ Dung Trần lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, lững thững theo sau nàng, chậm rãi bước về hướng An Lan Viên.
Phía trước.
Xuân Hà cuối cùng cũng không nhịn được, khẽ nói: "Tiểu thư, người cũng biết mà, vừa rồi chủ tử làm thế chẳng qua là để che giấu mối quan hệ giữa hai người, không để kẻ khác nghi ngờ người. Nhất định không phải cố ý muốn trách phạt người đâu… Sao người lại có thể giận dỗi với chủ tử như vậy được?"
Hoa Mộ Thanh làm sao mà không hiểu được ý tứ trong lòng Mộ Dung Trần.
Chỉ là trong lòng nàng lúc này vẫn ngùn ngụt một cơn giận dữ, thiêu đốt khiến nàng gần như mất đi lý trí, chỉ hận không thể quay lại mà tát cho hắn thêm một cái nữa.