Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 165

 
Tên khốn đó lúc nào cũng mở miệng ra là coi thường nàng, chẳng hề xem nàng là con người.

Nàng đâu phải mèo chó do hắn nuôi nấng, cớ sao lại có thể vô tư đùa bỡn, trêu chọc như vậy?

Thậm chí lần trước ở U Lan Các, hắn lại còn dám làm ra chuyện đó với nàng!

Hắn có biết nàng khi đó đã sợ hãi đến mức nào không? Đúng là đồ khốn nạn!

Từ trước đến nay vẫn vậy, khi nàng còn là Tống Hoàng Hậu, kẻ này cũng chẳng coi nàng là người nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.



Lúc nào cũng thích trêu chọc nàng, chọc giận nàng!

Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Nàng không nói gì, ngẩng đầu lên thì đã đứng trước cửa An Lan Viên.

Hoa Phong mặt mày tái mét, Ngân Linh thì nửa bên mặt sưng vù, đang quỳ gối khóc nức nở dưới đất.

Nhưng lại không thấy Hoa Nguyệt Vân, người đã phát ra tiếng hét kinh hoàng ban nãy.

Hoa Lương Tài vừa quay đầu lại trông thấy nàng, trong mắt liền bùng lên sát khí đáng sợ.

Hắn giơ tay chỉ thẳng: "Nhất định là ngươi! Chính là ả tiện nhân tâm cơ độc ác này đã hại ch-ết muội muội ta! Ta phải bắt ngươi đền mạng!"

Hoa Mộ Thanh khẽ nhắm mắt, cố đè nén cảm xúc đang dâng trào, nhưng chẳng thể nào gượng gạo diễn lại vẻ yếu đuối đáng thương như lúc trước.

Chỉ có thể cúi đầu, giả bộ dáng vẻ hoảng sợ bất lực.

Trái lại, Xuân Hà, nha hoàn thân cận liếc nhìn nàng một cái rồi lập tức tỏ ra giận dữ.

Thấy Hoa Lương Tài nhào tới định bắt Hoa Mộ Thanh, nàng vội vàng chắn trước, lớn tiếng kêu lên:
"Chuyện này thì liên quan gì đến tiểu thư nhà ta? Rõ ràng là tiểu hầu gia có dã tâm bất chính, mua chuộc một nha hoàn nhị đẳng bên cạnh tiểu thư, định bắt nàng đưa tới nơi này để làm chuyện đồi bại!"

Mà đây lại chính là âm mưu mà Hoa Lương Tài và Trữ Thu Liên đã sắp đặt từ trước!



Hoa Lương Tài vừa nghe, lập tức la toáng lên: "Hay lắm! Ngươi dám nói ra rồi! Rõ ràng tiểu hầu gia muốn giở trò với Hoa Mộ Thanh, sao trong phòng bây giờ lại là muội muội ta? Hoa Mộ Thanh, ngươi thật độc ác, dám để Vân Nhi thế thân mình, chịu nhục thay ngươi!"

Xuân Hà cũng không phải người dễ đối phó, nghe vậy liền lớn tiếng đáp trả: "Đại thiếu gia nói vậy là có ý gì?”

Bị nàng vạch trần suy nghĩ trong lòng, hắn lập tức nghẹn lời: “Ta… ta nào có…”

Đúng lúc ấy, Hoa Mộ Thanh từ đầu đến giờ vẫn im lặng, yếu ớt lại nhẹ nhàng lên tiếng.

Giọng nàng vốn đã mềm mại dịu dàng, mang theo vài phần kiều mị, khiến người nghe không khỏi phải chăm chú lắng nghe.

“Tam ca, muội thực sự không rõ đã xảy ra chuyện gì. Khi nãy nhờ nha hoàn giúp sức, muội đ-ánh ngất tiểu Hầu gia mới thoát ra được. Theo lý thì Tứ muội không thể nào có mặt ở đó mới đúng. Vậy… bây giờ Tứ muội đang ở đâu? Có thể để muội ấy ra đây nói một lời xem rốt cuộc có phải muội đưa muội ấy tới nơi đó không?”

Câu nói này, hàm ý lại sâu xa hơn nhiều.

Tư Không Lưu có ý đồ xấu, Hoa Mộ Thanh trốn thoát, nhưng Hoa Nguyệt Vân lại xuất hiện trong phòng.

Chẳng lẽ… Hoa Nguyệt Vân vẫn luôn lén theo dõi, chờ thời cơ ra tay? Hoặc giả, chính nàng ta đã thông đồng với Tư Không Lưu, cùng nhau bày ra màn kịch này?

Người có mặt tại đó đều là những đại thần trong triều, không mấy ai hiểu thâm ý trong tâm địa nữ nhân.

Nhưng nếu nghĩ theo hướng đó, thì chuyện Hoa Nguyệt Vân và Tư Không Lưu cấu kết, e rằng phía sau còn có liên quan đến Trữ Thu Liên, thậm chí là Hoa Lương Tài?

Dạo gần đây lại rộ lên tin đồn Hoa Phong muốn đưa Hoa Mộ Thanh vào cung tuyển tú.

Vậy phải chăng phủ Thượng Đô Hộ muốn ngăn cản nàng nhập cung, nên mới bày ra màn kịch nhục nhã này?

Vài vị đại thần lập tức sa sầm mặt mày, chẳng phải họ vừa bị biến thành con cờ, ngồi xem một màn kịch bẩn thỉu dơ dáy hay sao? Thật là nực cười!

Những điều họ nghĩ tới, thì đương nhiên Trữ Hậu Lục cũng nghĩ tới.



Ánh mắt ông ta sâu sắc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái, chỉ vài lời nhẹ nhàng mà đã có thể xoay chuyển lòng người như thế.

Nha đầu này… tâm tư còn sâu xa hơn tưởng tượng.

Ông ta bèn bước lên, lên tiếng: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào, không phải các ngươi muốn đoán sao cũng được, mà cũng chẳng thể chỉ nghe lời một mình Mộ Thanh mà kết luận. Tứ cô nương vì quá sợ hãi, giờ đã ngất đi. Chi bằng đợi nàng tỉnh lại rồi hỏi rõ thì hơn.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt Hoa Phong càng thêm khó coi.

Vừa rồi rõ ràng mọi người tận mắt thấy Hoa Nguyệt Vân mặc áo quần xộc xệch, từ trong phòng hoảng loạn chạy ra, rồi ngất lịm dưới đất.

Cảnh tượng đó… khiến một người già cả như ông thật chẳng còn mặt mũi nào!

Đặc biệt là cái mùi từ trong phòng truyền ra… thật sự là…

Ông ta đứng bên cạnh cửa, cố ý để cửa phòng khép hờ. Nhưng còn chưa kịp mở miệng ngăn người khác lại gần, thì từ ngoài sân, Trữ Thu Liên bỗng nghe tin liền chạy xồng xộc vào.

Vừa bước vào, bà ta đã thấy Hoa Mộ Thanh vẫn đứng nguyên vẹn không chút tổn hại, còn Ngân Linh thì quỳ trên đất khóc rưng rức. Nghĩ đến những gì ma ma kia vừa chạy đi báo lại, Trữ Thu Liên lập tức thấy trời đất tối sầm.

Bà ta thét lên một tiếng: “Con ơi là con!”

Rồi lao tới, hất mạnh cánh cửa phòng ra.

Một mùi ngọt ngào nồng nặc đến mức khiến người ta buồn nôn lập tức ập ra!

Đám nam nhân trong sân ai nấy đều giật bắ-n người vì bị xông thẳng vào mặt.

Có mấy người đã nhận ra đó là mùi gì, lập tức âm thầm nghĩ bụng: Tiểu Hầu gia này cũng thật biết chơi.

Trữ Thu Liên sững người, mùi xuân dược sao lại nồng đến vậy? Chẳng lẽ là Tư Không Lưu sau đó còn cho thêm?

Nhưng rất nhanh, bà ta liền lấy khăn tay che mũi miệng, định vào phòng, lại không tài nào bước nổi thêm bước nào, đành đứng ngay cửa, òa khóc.

Ngoái đầu lại, chỉ vào Hoa Mộ Thanh, mắng mỏ: “Ngươi đúng là độc ác! Ngay cả muội muội ruột mà cũng không buông tha! Nó rốt cuộc đã ngáng đường gì của ngươi, chướng mắt ngươi chỗ nào, mà ngươi phải giở trò độc địa thế này hả! Nữ nhi đáng thương của ta!”



So với Hoa Lương Tài, bà ta quả nhiên khôn ngoan hơn. Giả vờ yếu đuối, đồng thời kích động mâu thuẫn tỷ muội, đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu Hoa Mộ Thanh, như thể tất cả chỉ là ganh ghét tị hiềm trẻ con mà thành ra hại người.

Chỉ vài câu thôi đã khiến Hoa Mộ Thanh mang hình tượng một kẻ độc ác, tâm tư hiểm độc, giở thủ đoạn hèn hạ với muội muội mình.

Trong lòng Hoa Mộ Thanh cười lạnh, bị giam mấy ngày mà cũng học khôn ra đấy. Chỉ tiếc, hôm nay nàng không định để mẫu tử nhà đó sống sót mà ra ngoài.

Nàng lập tức đỏ hoe mắt, liên tục lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Phu nhân, ta khi nào từng nghĩ hại đến Tứ muội? Chuyện hôm nay, ta hoàn toàn không hay biết gì. Nếu không nhờ nha hoàn ta tới kịp lúc… ta cũng đã…”

Vừa nói, nước mắt lại lăn dài.

Dáng vẻ kia, thật sự là quá đỗi oan ức, khiến người ta không nỡ trách móc.

Nhưng đúng lúc ấy, Hoa Lương Tài bỗng hét lên: “Ngươi đừng giả vờ! Nếu vừa rồi ngươi thật ở trong phòng, vậy thứ xuân dược đậm đặc đó, sao ngươi lại không hề bị ảnh hưởng? Rõ ràng là ngươi giăng bẫy, hại muội ta và Tiểu Hầu gia!”

Giờ còn định kéo Tư Không Lưu xuống nước để gỡ tội?

Muộn rồi.

Hoa Mộ Thanh tròn mắt kinh ngạc: “Tam ca nói gì cơ… xuân… dược?”

Hai từ ấy như cực khó nói ra, đến mức khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng.

Hoa Lương Tài cười nhạt: “Chính là cái thứ mà kỹ viện hay dùng! Gọi là Hợp Hoan Hương!”



Hoa Mộ Thanh trừng mắt lớn hơn nữa: “Sao Tam ca lại biết?”

“Dĩ nhiên là ta biết, thứ đó là chính tay ta…”

Nói đến đây, hắn lập tức cứng họng, câu cuối cùng nghẹn lại, không thể thốt ra được nữa. 

 
Bình Luận (0)
Comment