Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 178

 
Nàng đưa tay lấy cây trâm san hô điểm ngọc bích vừa rồi trên bàn trang điểm, cài lên búi tóc, khẽ cười: “Trước đây ta cũng từng nghe Trữ Thu Liên nói, ở trong cung, người được Tống Hoàng Hậu dạy dỗ đều phải giấu cảm xúc, vui buồn không thể lộ ra nét mặt, nếu không sẽ dễ bị người khác nắm được nhược điểm. Nhưng chỗ ta đây không phải hoàng cung, ngươi cứ tự nhiên là được.”

Tố Cẩm nhìn dáng vẻ và ánh mắt của Hoa Mộ Thanh khi nói, trong thoáng chốc như quay trở về những năm tháng mới vào cung, khi nàng mắc lỗi, suýt nữa bị một thái giám lợi dụng, chính là Tống Hoàng Hậu đã đứng ra cứu nàng.

Khi đó, Tống Hoàng Hậu cũng đứng trước mặt nàng, nói chuyện với dáng vẻ y như thế này.

Mắt nàng chợt đỏ hoe, nhưng nhanh chóng cúi đầu xuống, một lúc sau mới khẽ đáp: “Vâng.”

Bên cạnh, Xuân Hà và Phúc Tử liếc nhau cười nhẹ.
__

Phủ Thái sư.

Dưới sự dẫn dắt của một nha hoàn quản sự, Hoa Mộ Thanh tiến vào phòng của Bàng Mạn, đã lấy danh nghĩa Bàng Mạn mời đến, tất nhiên trước tiên cũng phải làm bộ gặp mặt Bàng Mạn một chút để che mắt người ngoài.

Nàng đưa giỏ hoa khô Xuân Hà chuẩn bị sẵn cho Bàng Mạn, mỉm cười nói: “Hôm nay làm phiền tiểu thư quá rồi, đây là chút hoa khô do Mộ Thanh tự tay chuẩn bị, có thể dùng để pha trà, làm son phấn, hoặc dùng để trang trí hoa, đều rất tốt. Mong tiểu thư nhận cho.”

Bàng Mạn đón lấy, mở nắp ra xem, chú ý thấy bên trong có vài bông hoa khô kiểu dáng tinh tế lạ mắt, ánh mắt thoáng biến đổi rồi khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Đa tạ.”

Xung quanh căn phòng đều có ám vệ của Bàng Thái canh giữ, nàng cũng không tiện tỏ ra quá nhiệt tình.

Hoa Mộ Thanh nở nụ cười dịu dàng, nhìn khuôn mặt vẫn che mạng của nàng, nói: “Vết thương của tiểu thư đã hồi phục gần hết rồi chứ? Sao giờ vẫn còn đeo mạng che mặt vậy?”



Nghe vậy, Bàng Mạn khẽ cười, đưa tay sờ má, rồi gỡ mạng che xuống.

Ngay lập tức lộ ra một gương mặt mịn màng như ngọc, tươi tắn tựa hoa cỏ nơi tiên cảnh.

Phía sau, Xuân Hà không kìm được khẽ hít vào một hơi đầy kinh ngạc.

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh tràn đầy ý cười, thì ra Mộng Điệp của nàng lại xinh đẹp đến thế.

Bàng Mạn, vốn là người luôn điềm tĩnh lạnh lùng, bị ánh nhìn ấy của Hoa Mộ Thanh khiến khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vàng đeo lại mạng che mặt, nói: “Đeo quen rồi, lười không muốn tháo ra.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, ánh mắt cong cong, trong lòng nảy ra một ý tưởng, liền gật đầu: “Cũng được, vậy cứ đeo đi. Không thì, với dung mạo thần tiên của tiểu thư đây, e là không biết sẽ khiến bao nhiêu công tử trẻ tuổi phải thất lễ nữa!”

Bàng Mạn đương nhiên hiểu rõ ý của Hoa Mộ Thanh, bảo nàng tạm thời đừng tháo mạng xuống, hẳn là còn có dụng ý khác.

Thế nhưng nàng vẫn bị mấy lời trêu chọc kia của Hoa Mộ Thanh làm cho mặt đỏ bừng cả lên.

Không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ lườm Hoa Mộ Thanh một cái yếu ớt, rồi lại đưa tay sờ lên má, cùng nàng ngồi xuống trò chuyện.

Chỉ chốc lát sau, người của Bàng Thái đến mời.

Trong mắt Bàng Mạn ánh lên vẻ lo lắng, nhưng Hoa Mộ Thanh chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ mu bàn tay nàng rồi đứng dậy rời đi.

Không thấy được ánh mắt Bàng Mạn phía sau ngày càng phức tạp, ngổn ngang trăm mối.

Lần này nơi gặp mặt Bàng Thái lại chính là thư phòng của hắn.

Khi Hoa Mộ Thanh được mời bước vào, Bàng Thái đang ngồi sau bàn viết, chăm chú vẽ gì đó.

Nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, nở nụ cười thanh nhã, quả là một dáng vẻ thư sinh tuấn tú, phong thái như gió xuân.

Hoa Mộ Thanh lập tức cúi đầu e lệ, phúc thân hành lễ: “Tham kiến đại công tử.”

Bàng Thái mỉm cười, quả thực là "công tử như ngọc, đoan chính mà nhã nhặn".



Hắn phất tay gọi nàng: “Lại đây.”

Hoa Mộ Thanh khẽ cong môi, nhẹ nhàng siết chặt khăn tay trong tay, bước tới. Vừa cúi mắt, đã thấy trên bàn, Bàng Thái đang vẽ… chính là bức họa toàn thân của nàng!

Nàng sững sờ, ngước mắt nhìn Bàng Thái.

Đúng lúc Bàng Thái cũng đang chăm chú quan sát phản ứng của nàng. Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ e thẹn ấy, hắn liền bật cười, hỏi: “Nàng có biết vẽ không?”

Hoa Mộ Thanh khẽ cắn môi, khuôn mặt càng đỏ ửng, càng khiến dung nhan diễm lệ thêm phần rực rỡ, e dè lắc đầu, kiếp trước nàng, tức Tống Hoàng Hậu, vốn cũng không biết vẽ, chỉ có nét chữ là đẹp.

Tuy nàng có thể viết được hai kiểu chữ, nhưng rốt cuộc kiếp trước từng gặp qua không ít người, để tránh bị nhận ra, kiếp này gần như chưa từng động bút lần nào.

Bàng Thái dường như cũng không lấy làm lạ, nghiêng người chừa ra một khoảng trước bàn vẽ, cười nói: “Lại đây, còn hai nét cuối cùng, để nàng giúp ta.”

“Công tử thứ lỗi, Mộ Thanh vụng về…"

Hoa Mộ Thanh khẽ mở miệng: “Chỉ sợ làm hỏng bức họa đẹp của công tử.”

Bàng Thái lại bật cười, bất ngờ đưa tay nắm lấy tay áo nàng, kéo nhẹ về phía trước, để nàng đứng bên bàn họa, rồi dạy nàng cách cầm bút, chậm rãi hạ nét lên phần tóc mai nghiêng nghiêng của cô nương trong tranh.

Hoa Mộ Thanh nhìn bức tranh ấy, càng lúc càng cảm thấy quen thuộc.

Dường như là hình ảnh của chính nàng trong một lần xuất hiện nào đó?

Trong lòng đang cố nhớ lại, rốt cuộc là tình cảnh nào khiến Bàng Thái vẽ nên bức tranh này, và hắn làm vậy là có ý gì?

Nàng khẽ cau mày suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra phía sau, Bàng Thái đã lặng lẽ đứng dậy, tiến đến sát nàng, dùng lồng ngự-c ôm trọn tấm lưng mảnh mai của nàng vào lòng.



Hai cánh tay vòng qua bên trái bên phải nàng, một tay giữ lấy tay cầm bút của nàng, chậm rãi dẫn dắt nàng vẽ nốt nét cuối cùng, tái hiện thần thái dịu dàng diễm lệ kia trong tranh.

Hoa Mộ Thanh vẫn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, bất ngờ bị ôm chặt lấy, trong thoáng chốc còn chưa kịp phản ứng.

Chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, gương mặt không kìm được càng thêm đỏ bừng như ánh hồng ngọc rực rỡ.

Thế nhưng chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, Hoa Mộ Thanh đột ngột trợn to mắt, bất ngờ xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía sau!

Nào ngờ, động tác quá vội, đầu mũi nàng vừa khéo lướt nhẹ qua má nghiêng của Bàng Thái đang cúi xuống.

Một luồng tê rần chạy dọc da đầu.

Nàng ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt dịu dàng, sáng trong như nước của Bàng Thái.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Trên gương mặt tuấn tú, bình hòa như gió xuân của Bàng Thái, khẽ dâng lên một nụ cười như làn nước trong vắt lan ra mặt hồ phẳng lặng.

Hoa Mộ Thanh toan lùi lại phía sau, nhưng đã bị hắn giữ chặt.

Khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở giao hòa.

Hoa Mộ Thanh chớp chớp mắt, rồi đột nhiên rũ mi xuống, giọng nói nhẹ nhàng, không rõ là e ngại hay vui mừng: “Đại công tử… chân người… đã có thể đứng dậy rồi sao?”

Ánh mắt Bàng Thái rơi xuống hàng mi dài đang run rẩy của nàng, chẳng khác gì cánh bướm đen nhánh đang rung động ngay trước mắt hắn.

Hắn mỉm cười, cúi người lại gần hơn chút nữa, gần như kề sát tai nàng, khẽ nói: “Đúng vậy, tất cả là nhờ vào… thê tử chưa cưới của ta.”

Toàn thân Hoa Mộ Thanh lại khẽ run lên, hai tay đặt lên ngự-c hắn, đẩy nhẹ ra phía ngoài trong sự ngượng ngùng khó xử.



Nhưng lực ấy quá nhẹ, chẳng rõ là đang đẩy ra, hay lại muốn được giữ lấy.

Trong đầu Bàng Thái bất giác thoáng hiện ra một câu, “muốn từ chối mà như muốn gần hơn”.

Nụ cười trên môi hắn càng sâu, đưa tay nắm lấy những ngón tay trắng muốt như hành tươi của nàng, khẽ kéo nàng lại gần thêm một chút nữa: “Ta nghĩ… nàng cũng sắp tới tuổi cập kê rồi, chi bằng sớm định chuyện hôn sự của chúng ta đi.”

Hoa Mộ Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn Bàng Thái.

Nhưng ánh mắt vừa chạm vào nhau, nàng lại vội vã lảng đi, bối rối tránh né.

Một lúc lâu, đôi môi nàng mấp máy, nhưng không nói lời từ chối, chỉ thấp giọng đáp: “Chỉ đợi công tử quyết định là được…”

Bàng Thái hài lòng nở nụ cười, lại nói tiếp: “Đừng trách ta nóng vội. Gần đây có tin đồn phụ thân nàng muốn đưa nàng tiến cung càng lúc càng rộ lên. Nếu ta không sớm xuống tay, e là thê tử của ta sẽ bị người khác cư-ớp mất.”

Một câu lại một câu, đều gọi nàng là “thê tử của ta”.

Hoa Mộ Thanh xấu hổ đến mức chỉ muốn rúc luôn xuống đất, đầu cúi thấp đến độ tưởng chừng sắp rơi rụng, chỉ biết cắn môi không đáp, không dám ngước lên nhìn Bàng Thái. Nghe hắn nói cười ôn hòa như vậy, vành tai nhỏ nhắn của nàng đã đỏ đến như giọt má-u.

Nửa canh giờ sau, Hoa Mộ Thanh rời đi.

Bàng Thái đứng bên bàn viết, nhìn bức tranh trên bàn, chính là cảnh tượng ngày hôm ấy ở Kim Hỷ Lâu, khi Hoa Mộ Thanh và Đỗ Thiếu Lăng chạm mặt nhau.

Hành động và lời nói của Hoa Mộ Thanh đều không có bất kỳ sơ hở nào.

Chẳng lẽ… nàng và Đỗ Thiếu Lăng thật sự chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ sao?

Hoặc cũng có thể là do… Hoa gia? Mộ Dung Trần? Hay là một sự sắp đặt có chủ đích từ các thế lực khác trong kinh thành?

Mưu sâu kế hiểm giăng khắp, chỉ riêng một thiếu nữ yếu đuối như đóa mộc cẩn mong manh, lại bị cuốn vào vòng xoáy tầng tầng lớp lớp ấy.

Nàng rốt cuộc chỉ là kẻ thuận theo dòng chảy, hay lại chính là đóa hoa độc nhất vô nhị, đơn độc nở rộ giữa muôn trùng hiểm cảnh?

Đang còn chìm trong trầm tư, ám vệ đã nhẹ nhàng hạ xuống, khẽ nói: “Chủ tử, đã tra rõ. Lần đó đúng là Tần Thiệu Nguyên đã chu-ốc thu-ốc m-ê và bắ-t có-c Hoa Mộ Thanh, nhưng bị Quỷ Vệ của Mộ Dung Trần phát hiện, nhân cơ hội đó mới lần theo đến biệt trang và diệt sạch phủ Hồ Quốc Công. Chỉ là… không rõ vì sao, tin tức về Hoa Nhị tiểu thư lại không hề bị rò rỉ ra ngoài.”



Bàng Thái nhìn chăm chú thiếu nữ xấu hổ thẹn thùng trong bức họa.

Chỉ trong chốc lát, hắn bất chợt bật cười: “Có gì khó hiểu đâu. Bậc chí cao vô thượng của triều Đại Lý đã để mắt đến nàng ấy, Mộ Dung Trần dĩ nhiên phải liều mình bảo toàn, không để lộ ra chút phong thanh nào bên ngoài.”

Ám vệ lập tức bừng tỉnh: “Nếu vậy, lần trước nhi tử của Vương Thừa Tướng bắt nàng ta đến thanh lâu, tin đồn vừa rộ lên liền bị đè xuống tức khắc… cũng là thủ đoạn của vị Cửu Thiên Tuế kia?”

Bàng Thái bật cười trầm thấp, lắc đầu: “Mộ Dung Trần quả thật là con chó trung thành của Đỗ Thiếu Lăng. Phàm là nữ nhân mà hắn để mắt tới, gã kia đều tìm mọi cách dâng lên tận tay. Hoa Mộ Thanh một khi tiến cung, chắc chắn sẽ trở thành người thứ hai, thậm chí còn cao quý hơn cả Quý phi nương nương hiện nay.”

Bởi lẽ, thiên hạ này… chẳng thể có người thứ hai mang vẻ đẹp khuynh thành như thế.

Ám vệ ngẫm nghĩ, rồi hỏi tiếp: “Vậy… chủ tử định bao giờ tới Hoa phủ dạm hỏi cưới? Thuộc hạ sẽ lập tức chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh.”

Không ngờ, Bàng Thái lại khẽ nhướng mày: “Dạm hỏi làm gì?”

Ám vệ sửng sốt: “Chủ tử… ý ngài là sao?”

Bàng Thái nở nụ cười: “Hoa Mộ Thanh… là người chắc chắn sẽ tiến cung. Người mà Mộ Dung Trần đã quyết định đưa vào hậu cung, thì ai có thể ngăn cản nổi?”

Vừa nói, gương mặt vẫn giữ nét dịu dàng như gió xuân, nhưng trong nụ cười lại xen lẫn sự tàn nhẫn và lãnh đạm rõ rệt: “Hiện tại, ta chỉ cần… nắm chắc trái tim của người nữ nhân ấy, người sau này sẽ trở thành người nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, là đủ rồi.”

Ám vệ vô cùng kinh ngạc, nhưng rồi ánh mắt chuyển thành sự khâm phục sâu sắc.

Sau đó lại thấy Bàng Thái cầm bức tranh lên, vừa ngắm vừa bật cười trầm thấp: “Đỗ Thiếu Lăng nay đã để mắt tới Hoa Mộ Thanh, vậy sao chúng ta không đẩy thêm một phen nữa, khiến hắn thật sự khắc ghi nàng vào tim? Chỉ có như thế, địa vị của Mộ Thanh trong tương lai mới thật sự vững như bàn thạch, không gì lay chuyển được!”

Ám vệ gật đầu: “Xin chủ tử chỉ thị, chúng ta nên làm thế nào?”



Bàng Thái giơ bức họa lên, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng phương Nam, nhưng trong ánh mắt lại lạnh lẽo, thâm sâu như tuyết đọng nơi đỉnh núi cao.

Hắn chậm rãi nói: “Đám tử sĩ ta nuôi bao năm nay… cũng đến lúc phải dùng tới rồi.”

Ngoài cửa sổ, Bàng Mạn cúi đầu lặng lẽ rút lui, đôi mắt đỏ hoe, thần sắc tràn đầy đau đớn và giằng xé.

Trên đường về, Hoa Mộ Thanh vốn đang nhắm mắt, dựa vào gối mềm nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, nàng mở bừng mắt, ánh nhìn sắc bén như lưỡi d-ao bắ-n thẳng về phía trước!

Xuân Hà bị dọa đến run rẩy cả người, liên tục hỏi: “Tiểu thư! Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” 

 
Bình Luận (0)
Comment