Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 179

 
Hoa Mộ Thanh không trả lời, chỉ khẽ nhíu chặt mày, thì ra bức tranh kia chính là cảnh nàng gặp Đỗ Thiếu Lăng tại Kim Hỷ Lâu hôm đó.

Bàng Thái rốt cuộc có ý gì?

Là đang thử dò xét nàng? Nếu vậy, tại sao lại nói muốn lấy nàng?

Nàng khẽ cắn môi, ngón tay mảnh khảnh lướt nhẹ trên chiếc gối mềm, đầu ngón tay miết qua sợi chỉ bung ra, tạo nên tiếng sột soạt khẽ khàng mà gai người.

Xuân Hà hiếm khi thấy Hoa Mộ Thanh lộ ra vẻ mặt lạnh lùng và băng giá như thế, khí thế toát ra khiến người ta rúng động.

Nàng hơi run sợ đứng bên cạnh, quan sát không dám lên tiếng.

Chợt nghe Hoa Mộ Thanh hỏi khẽ: “Dạo gần đây Cửu Thiên Tuế đang ở đâu? Có rảnh rỗi đến gặp ta một chuyến không?”

Xuân Hà sững người, rồi đáp ngay: “Tiểu thư vẫn chưa biết sao? Chủ tử đã đi Giang Nam rồi ạ.”

“Gì cơ?” - Hoa Mộ Thanh quả thật không hay biết.

Xuân Hà thấy rõ vẻ mặt ngạc nhiên của nàng, vội vàng nói: “Tối qua sau khi chủ tử giúp tiểu thư khai thông kinh mạch xong, người liền lên đường ngay trong đêm. Nô tỳ còn tưởng chủ tử đã báo trước với tiểu thư, không ngờ tiểu thư vẫn chưa hay tin.”

Hoa Mộ Thanh nhíu mày: “Vậy khi nào ngài ấy sẽ quay lại?”



Xuân Hà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ khoảng ba đến năm ngày. Lần này chỉ là một chuyến xử lý công việc ngắn hạn tại Giang Nam, nhưng đến cuối năm thì có thể sẽ phải đi lâu hơn, vài tháng mới về.”

Hoa Mộ Thanh gật đầu, nét mặt đầy trầm tư, không nói thêm gì nữa.

Không có Mộ Dung Trần ở bên, những suy tính của Bàng Thái nàng thực sự khó mà nắm bắt.

Rốt cuộc thì trong Kinh thành hoa lệ này, dưới vẻ yên bình và thịnh thế ấy, từng người một đều đang âm thầm tính toán, chờ đợi cơ hội hành động.

Tâm cơ sâu sắc, âm mưu quỷ quyệt, đáng sợ hơn cả những gì nàng từng tưởng tượng.

Không có Mộ Dung Trần làm hậu thuẫn, nàng quả thực cảm thấy từng bước đều khó khăn.

Tâm trạng trầm lắng dần, nàng quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, con đường trong Kinh thành giữa ban ngày nhộn nhịp xe ngựa, tiếng vó ngựa rền vang.

Thái bình thịnh thế, bách tính an cư lạc nghiệp. Thế này… chẳng phải rất tốt hay sao?
__

Ngày hôm sau.
Hoa Mộ Thanh bất ngờ nhận được một tấm thiếp mời.

Không ngờ lại là từ phủ Hồ Quốc Công.

Hoa Phong cho gọi Hoa Mộ Thanh vào thư phòng, đích thân đưa tấm thiếp trắng cho nàng, thở dài bất đắc dĩ nói: “Phủ Hồ Quốc Công tuy giờ đã bị kết tội, nhưng Hoàng Thượng nhân đức, không truy cứu đến cửu tộc, còn đặc cách cho nhà họ tổ chức tang lễ.”

“Nhưng… phủ Hồ Quốc Công chẳng phải hôm qua vừa bị xử trảm cả nhà rồi sao?”

Hoa Mộ Thanh nghi hoặc hỏi, nếu vậy thì còn ai có thể tổ chức tang lễ, thậm chí còn có thể gửi thiếp mời đến các quan lại trong triều?

Hoa Phong thở dài: “Là trưởng tử của họ, trước đây là Khâm sai thị lang dưới quyền Hoàng Thượng, Tần Thiệu Lâm, vì tội không quá nghiêm trọng nên Hoàng Thượng chỉ ra lệnh lưu đày đến vùng khổ hàn. Đồng thời còn đặc biệt ban ân điển, cho phép hắn lo liệu tang sự rồi mới áp giải đi.”

Hoa Mộ Thanh trong lòng lập tức cười lạnh, Đỗ Thiếu Lăng quả là kẻ giỏi dùng mánh khóe để thu phục lòng người, giả vờ tỏ ra đức hạnh và khoan hậu.

Chẳng ai ngờ được rằng, con người đó phía sau tấm mặt nạ lại là một trái tim thối rữa, bẩn thỉu, tàn nhẫn và vô tình đến mức kinh người!

Nàng nhận lấy thiệp mời tang lễ, quay sang nhìn Hoa Phong: “Ý của phụ thân là…”

Hoa Phong gật đầu: “Dù gì nhà họ giờ cũng là tội nhân, phụ thân tự mình đi thì có phần bất tiện. Dù sao con cũng từng có qua lại với Hồ Quốc Công phu nhân, chi bằng lấy cớ đó, thay ta đến dâng một nén nhang cho người đã khuất.”

Đáy mắt Hoa Mộ Thanh thoáng lướt qua một tia châm biếm mỉa mai.



Cây đổ khỉ tan, tường đổ người đẩy.

Phủ Hồ Quốc Công trong một đêm tan cửa nát nhà, những kẻ trước đây tranh nhau kết giao thân thiết nay lại tránh như tránh ôn dịch! Càng xa càng tốt!

Nhưng ngoài mặt nàng vẫn ngoan ngoãn đáp lời: “Vâng, ngày mai con sẽ đến dâng một nén hương cho Hồ Quốc Công phu nhân … À không, cho Tần phu nhân.”

Hoa Phong hài lòng gật đầu, vừa thấy nàng chuẩn bị lui xuống thì chợt gọi lại: “À đúng rồi…”

Hoa Mộ Thanh dừng bước, quay lại nhìn ông: “Phụ thân còn điều gì muốn dặn dò?”

Hoa Phong do dự một lát rồi nói: “Thiếu hầu gia của phủ Khai Quốc Hầu hiện đang bị giam trong Thiên Lao, vụ việc làm náo động cả kinh thành. Khi Đại Lý Tự thẩm tra, hắn nhiều lần khăng khăng nói chính con đã hại hắn.”

Trong lòng Hoa Mộ Thanh hơi nhướng mày, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ kinh ngạc.

Hoa Phong thấy vậy, trong lòng cũng yên tâm phần nào, lại tiếp lời: “Nhưng con đừng lo lắng, phụ thân đã lo liệu ổn thỏa. Chính hắn đã ra tay sát hại Tứ nha đầu, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Có điều chuyện này e rằng sẽ bị đưa đến trước mặt Thánh Thượng. Nếu lúc đó con được triệu vào cung tra hỏi, cũng đừng hoảng sợ.”

Hoa Mộ Thanh mở to mắt, vẻ mặt ‘kinh hoảng’.

Hoa Phong dịu giọng an ủi thêm: “Phụ thân sẽ cố gắng không để con phải ra mặt trước thánh giá. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh tiếng của nữ nhi, ta sẽ dốc sức xử lý ổn thỏa.”

Trong lòng Hoa Mộ Thanh lại cười khẩy, tưởng ta không biết tâm tư của ông sao?

Trong lòng Hoa Phong nhất định là muốn Hoa Mộ Thanh sớm gặp lại Đỗ Thiếu Lăng một lần nữa, để hắn ghi nhớ rõ ràng: đây chính là nữ nhi của Hoa gia!



Ha.

Trong lòng khẽ lắc đầu, nhưng ngoài miệng lại giả vờ khiêm nhường nói: “Đa tạ phụ thân, khiến người phải nhọc lòng vì con.”

Hoa Phong mỉm cười gật đầu, xua tay cho lui.

Hoa Mộ Thanh rời khỏi thư phòng, vừa bước ra ngoài đã bắt gặp Lục di nương – Liễu Như Thủy không biết đã đứng chờ ở đó từ bao giờ.

Bốn mắt chạm nhau, Liễu Như Thủy dịu dàng, nhẹ nhàng khom người hành lễ, vẻ mặt nhu hòa.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, gọi một tiếng: “Lục di nương.”

Rồi hai người mỗi người một ngả.

Đi đến cổng viện, nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy Liễu Như Thủy đã đóng cửa phòng, bên trong vang lên tiếng cười vui vẻ của Hoa Phong.

Một người thê tử vừa mới phát điên, mất một đứa nữ nhi, một trưởng tử…

Vậy mà người nam nhân ấy không có lấy một buổi tang lễ, không chút đau thương, không chút giận dữ, cũng chẳng hề tiều tụy.

Thậm chí, lại còn nhanh chóng đón lấy một mối tình mới.

Hoa Mộ Thanh... làm sao ngươi lại có một người phụ thân đáng buồn như vậy chứ?
__

Hôm sau.

Tang lễ tại phủ Hồ Quốc Công.

Hoa Mộ Thanh ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ đơn sơ không lộ thân phận, tiến đến phủ Hồ Quốc Công.

Trước mắt là cổng phủ từng uy nghi thịnh vượng, giờ đây treo đầy cờ trắng, thê lương tiêu điều.

Trước cổng, chỉ dựng một chiếc linh đình vô cùng giản dị.

Xung quanh, không một bóng khách đến dâng hương viếng người đã khuất.

Ngồi trong kiệu, Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh. Nhưng càng cười, trong lòng lại càng cảm thấy băng giá.

Nàng khẽ gõ vào vách kiệu, bên ngoài Tố Cẩm lập tức lên tiếng: “Dừng kiệu.”



Kiệu dừng lại.

Tố Cẩm vén rèm kiệu lên, Hoa Mộ Thanh vịn tay nàng bước xuống.

Tần Thiệu Lâm, mặt mũi râu ria xồm xoàm, thần sắc tiều tụy, vừa nhìn thấy Hoa Mộ Thanh liền sững người.

Hắn dĩ nhiên vẫn còn nhớ rõ lần trước đã mạo phạm nàng, lại còn ôm lòng muốn tìm cơ hội trả thù sau này.

Cả kinh thành rộng lớn này, biết bao người từng kết giao thân thiết với phủ Hồ Quốc Công.

Vậy mà giờ đây, chỉ có duy nhất một thiếu nữ, mà quan hệ cũng chẳng sâu sắc dám một mình đến đây.

Thật nực cười, cũng thật đáng thương!

Hắn đứng yên nhìn nàng chậm rãi bước đến trước linh đình, dặn dò nha hoàn bên cạnh dâng vàng mã, rồi nhẹ giọng như nước chảy.

“Đại công tử? Làm ơn đưa cho tiểu nữ một bó hương.”

Không chỉ đến viếng, mà còn chủ động dâng hương nữa?!

Hai ngày nay hắn đã gửi thiệp tang đến biết bao phủ nhà quyền quý trong kinh, nhưng những người từng vây quanh tâng bốc phủ Hồ Quốc Công khi xưa, giờ ai nấy đều vội vàng cắt đứt quan hệ, tránh né như tránh ôn dịch.



Vậy mà hôm nay, Hoa Mộ Thanh không chỉ xuất hiện, mà còn tự mình chủ động dâng nén nhang cho người đã khuất!

Mắt hắn đỏ lên, tay run rẩy, đưa bó hương cho nàng.

Hoa Mộ Thanh gật đầu với hắn, nhấc chân, bước qua cánh cổng phủ Hồ Quốc Công, lần cuối cùng. 

 
Bình Luận (0)
Comment